Cao Quan

Chương 364 : Vuốt mông ngựa lại vỗ tới mông lừa

Ngày đăng: 00:58 20/04/20




Mặc dù là sai biệt tuyển cử nhưng ba người này được đề cử trước sau thứ tự đàng hoàng. Bành Viễn Chinh đứng thứ nhất, Tống Quả đứng thứ hai, Cát Thục Bình đứng thứ ba. Điều này nói lên rất nhiều vấn đề. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Bành Viễn Chinh và Tống Quả sẽ được chọn. Dựa theo trình tự, ba người tránh mặt khỏi hội trường, chờ khoảng hơn nửa tiếng thì nhân viên công tác mời lên.



Bành Viễn Chinh tâm trạng hơi có chút phấn chấn. Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên tuy rằng không phải là chức vụ thực chức, nhưng cũng có thân phận và vinh dự, viết thêm một nét bút vào trong lý lịch của hắn. Vì tiền đồ chính trị sau này của hắn mà tô thêm một dấu son.



Cung Yến Ohi liếc mắt nhìn ba người, cườtruyenfull.vnag nói:



- Các vị lãnh đạo, các vị ủy viên, các đồng chí, trải qua công khai tuyển cử, căn cứ vào kết quả bỏ phiếu, tôi hiện tại tuy bố đồng chí Bành Viễn Chinh và Tống Quả được bầu làm Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên thành phố Tân An lần thứ năm mươi mốt. Sau đây, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay, hoan nghênh hai vị tân Ủy viên thường vụ thường vụ lên đài. Đồng thời, xin mời đồng chí Bành Viễn Chinh đại diện cho hai vị tân Ủy viên thường vụ phát biểu.



Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tống Quả và Bành Viễn Chinh nét mặt mỉm cười bước lên đài. Tống Quả được nhân viên công tác dẫn vào ghế, còn Bành Viễn Chinh thì hướng mọi người dưới đài cúi đầu chào hỏi. Hắn là người trong quan trường, lại là cán bộ lãnh đạo, trong trường hợp như thế này tất sẽ không khẩn trương, cử chỉ thong dong, hào phóng, lại thêm phong độ nho nhã, bản thân vốn đã có chút danh tiếng nên dưới đài tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn, kéo dài không dứt.



Cung Yến Phi nhìn Bành Viễn Chinh mỉm cười. Hội nghị thường vụ Liên đoàn thanh niên đưa cho cô danh sách mười người. Cô vung bút chọn ngay Bành Viễn Chinh và Tống Quả liệt vào trọng điểm chọn người. Tống Quả nổi danh là học giả thanh niên, lại vừa mới được một giải thưởng lớn cấp quốc gia về học thuật, trúng cử vào Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên là kết quả tất nhiên. Còn Bành Viễn Chinh thì vốn là cán bộ ngôi sao, rất có tính đại biểu, lại có căn cơ sâu, thích hợp cho việc tuyên truyền. Đề cử không có gì phải trì hoãn. Về phần Cát Thục Bình, nhiều nhất là muộn một năm, sang năm sẽ tiến vào.



Bành Viễn Chinh không có một lời nào chuẩn bị, nhưng trong trường hợp này nói vài câu, với hắn cũng chẳng có gì khó khăn.



Hắn chậm rãi tiến lên đài, mỉm cười lớn tiếng nói:



- Các vị lãnh đạo, các vị ủy viên, đầu tiên xin cảm ơn mọi người đã tín nhiệm và ưu ái tôi và đồng chí Tống Quả. Lúc này đây được tuyển làm Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên, tôi cảm thấy đây là một sự vinh dự và cũng là một trách nhiệm. Tôi cảm thấy mình phải gánh vác trọng trách và phó thác trong sự nghiệp phát triển kinh tế, đẩy mạnh cải cách mở cửa và sự nghiệp thanh niên ở thành phố Tân An, để không phụ lòng kỳ vọng của mọi người. Tôi được trúng tuyển như thế này, cũng được xem là một sự khích lệ.



Bành Viễn Chinh nói xong, lời lẽ logic, khiến cho các lãnh đạo và ủy viên Liên đoàn thanh niên nghe rất vừa tai. Đinh Sáng quay đầu sang nhìn Cung Yến Phi, hạ giọng nói:



- Bí thư Cung, Bành Viễn Chinh không hổ danh là cây bút, há miệng ra cũng rất có khí thế, rất có độ cao lý luận.



Cung Yến Phi khẽ mỉm cười:
- Anh lại đây.



Tô Vũ Hoàn trầm giọng phất tay nói:



- Liên lạc với thị trấn Vân Thủy, nói là ngày mai hoặc ngày mốt tôi sẽ đến thị trấn Vân Thủy điều tra nghiên cứu.



Khổng Tường Quân có chút không ngờ, nhưng vẫn tất cung tất kính gật đầu đồng ý, lập tức đi an bài.



Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn. Từ xa đã nhìn thấy ngoài cổng của cơ quan có treo một dải lụa màu đỏ, mơ hồ còn có tiếng trống khua chiêng thì không kìm nổi nhíu mày.



Không chút do dự, hắn trầm giọng nói với Điền Minh:



- Điền Minh, anh hãy lập tức xuống xe, đi bộ trở về, nói cho mọi người biết, đừng làm ra cái loại này. Trông rất là kỳ cục. Lập tức đem biểu ngữ hoan nghênh và cờ cất hết đi. Lão Hoàng, anh hãy quay đầu xe lại, chúng ta đến công trường xây dựng phố buôn bán dạo qua một vòng.



Điền Minh vâng một tiếng, rồi nhảy xuống xe chạy về thị trấn, còn xe của Bành Viễn Chinh thì quay đầu chạy đến công trường cải tạo phố buôn bán.



Chử Lượng cùng với một số cán bộ trong thị trấn giống trống khua chiêng, xếp thành hàng hoan nghênh Bành Viễn Chinh. Điền Minh vội vàng chạy đến, thở dốc nói:



- Dừng, tất cả dừng lại đi. Phó bí thư Chử, Bí thư Bành nói….



Điền Minh nhỏ giọng nói bên tai Chử Lượng vài câu. Chử Lượng cười xấu hổ, biết mình vuốt mông ngựa những lại vỗ tới mông lừa thì liền khẩn trương phất tay, bảo mọi người rút lui.