Cao Quan

Chương 37 : Một nụ hôn

Ngày đăng: 00:53 20/04/20




Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh đã sớm chú ý đến cô nữ sinh viên năm ba khoa tiếng Trung tên Sơ Đan đang lặng yên đi theo hắn. Hơn nữa, phía sau cô còn có mấy cô gái lén la lén lút, xem ra hình như là bạn học của Sơ Đan.



Bành Viễn Chinh chậm rãi dừng bước, xoay người lại.



Dưới ánh đèn mờ nhạt của sân bóng rổ, bóng dáng gầy yếu của Sơ Đan bị kéo ra thật dài. Cô cúi đầu nhẹ nhàng đi tới, làm như không đoán được Bành Viễn Chinh sẽ đột nhiên dừng bước, đột nhiên giật mình phát hiện bóng dáng cao lớn của lớp trưởng Bành mà mình thầm mến đang đứng ngay trước mặt, gương mặt thanh tú ẩn sau lớp kính cẩn trong nháy mắt đỏ bừng.



- Anh Bành, chào anh.



Cô gái ngập ngừng nói, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh.



Bành Viễn Chinh có chút bất đắc dĩ cười nói:



- Xin chào, Sơ Đan.



Bành Viễn Chinh lúc trước trong giờ tự học cũng quen biết cô gái này. Tuy nhiên hắn cũng không rõ vì sao Sơ Đan lại thầm mến hắn. Đêm hôm trước khi hắn tốt nghiệp cô gái đã từng thổ lộ qua một lần. Lấy tính cách như Sơ Đan, có thể chủ động biểu đạt tình cảm, có thể nghĩ cô đã hạ quyết tâm từ lâu.



Có thể Bành Viễn Chinh đối với cô một chút cảm giác cũng không có, chỉ có điều ấn tượng rất tốt. Cảm thấy cô gái này rất lương thiện, dường như có một chút đa sầu đa cảm.



- Tìm tôi à?



- Vâng!



- Có việc?



- Vâng!



Bất luận Bành Viễn Chinh hỏi cái gì, cô gái cũng đều xấu hổ trả lời một câu. Bành Viễn Chinh cười khổ:



- Sơ Đan, nếu như cô không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.



Bành Viễn Chinh xoay người đi. Hắn đối với cô gái không có bất luận một cảm giác, cho nên cũng không muốn tổn thương cô. Hơn nữa, hai người ngày sau cơ hội gặp lại nhau cũng bằng không, chi bằng đừng tiến tới, qua thời gian hình bóng của mình sẽ mở nhạt trong lòng cô ấy.



- Anh Bành, có thể chờ một chút hay không?



Thấy Bành Viễn Chinh phải đi, Sơ Đan có chút nóng nảy, lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói.
Tống Dư Trân ngẩn ra, nhíu mày:



- Khẳng định là vợ Bá Lâm đã nói ra. Thật sự là tức chết đi được.



- Thôi đi, Thiến Như sớm muộn gì cũng biết. Sớm biết hay muộn biết thì cũng chẳng có gì khác nhau. Thời điểm nó học lớp 11, thành tích có giảm xuống chính là cảm xúc có chút dao động. Ạnh lúc đó có nói chuyện với con bé một lần, nói cho con biết nó vĩnh viễn vẫn là đứa con gái mà chúng ta yêu quý nhất, một hòn ngọc quý trên tay, không có bất luận một thay đổi nào. Từ đó về sau con bé đã thay đổi.



Phùng Bá Đào hút một điếu thuốc rồi nhả ra một vòng khói.



- Nói thật, ông cụ đối với Viễn Chinh kỳ vọng rất cao. Ông cụ muốn gả Thiến Như cho Viễn Chinh, trên thực tế là muốn bù lại những thua thiệt cho lão Nhị. Ai, lão Nhị đoản mệnh, mất đi quá sớm. Bằng không, ba anh em tụi anh có thể ở chung, ông cụ và bà cụ sẽ vui mừng đến cỡ nào.



Tống Dư Trân thở dài.



Hai vợ chồng ở thư phòng nói chuyện một hồi rồi sau đó về phòng nghỉ ngơi. Khi đi ngang phòng của Phùng Thiến Như, Tống Dư Trân lại theo thói quen rón rén đi vào, chuẩn bị xem con gái đã ngủ chưa, không ngờ sau khi vào đã phát hiện Phùng Thiến Như đang im lặng nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, không biết là đang nghĩ cái gì.



- Thiến Như, con chưa ngủ à?



Phùng Thiến Như thở ra một cái, sẵng giọng nói:



- Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết.



- Đang nghĩ cái gì à? Hôm nay không phải biểu diễn rất thành công sao? Thật không nghĩ đến Viễn Chinh lại biết đánh Thái cực quyền.



Tống Dư Trân nhéo hai má Phùng Thiến Như:



- Sao không lo đi ngủ sớm đi?



- Mẹ….!



Phùng Thiến Như muốn nói rồi lại thôi.



Tống Dư Trân nhìn cô, dịu dàng nói:



- Có tâm sự à? Có thể nói cho mẹ biết không?