Cao Quan

Chương 400 : Không phải oan gia không chạm mặt

Ngày đăng: 00:58 20/04/20




Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng của Lý Tuyết Yến về lại văn phòng của mình. Điền Minh đã sớm sắp xếp lịch trình công tác của hắn ngày hôm nay, ngay ngắn đặt trên bàn.



Đây là thói quen làm việc của Bành Viễn Chinh. Mỗi ngày sáng sớm, sắp xếp lại công tác của mình, sau đó định lộ trình. Đương nhiên, hắn cũng không chắc nhất định sẽ dựa theo kế hoạch công tác mà làm. Có đôi khi cũng sẽ thích hợp điều chỉnh.



Đây là quy tắc đã định của bản thân.



Sáng sớm hôm nay, hắn chỉ có một công tác, đó là tiến hành hợp tác với Trịnh Anh Nam của tập đoàn dệt Phong Thái.



Lần thứ nhất đàm phán này, Bành Viễn Chinh khá coi trọng. Hắn chuẩn bị đưa công ty quản lý tài sản Vân Thủy sắp thành lập và tập đoàn Phong Thái hợp tác thành lập một công ty bất động sản. Nương theo tập đoàn Phong Thái trong lĩnh vực bất động sản vươn ra ngoài. Toàn diện quy hoạch tài nguyên đất đai thị trấn Vân Thủy, tiến hành buôn bán vận tác.



Ngẫm nghĩ một chút, Bành Viễn Chinh cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Anh Nam:



- Trịnh tổng, tôi là Bành Viễn Chinh.



- Bí thư Bành, tôi chờ điện thoại của anh lâu rồi. Bí thư Bành, tôi cảm tha7y1 chúng ta không cần ở trong thị trấn nói chuyện. Tìm một nơi nào đó, nói chuyện một chút, vừa lúc ăn một bữa cơm. Anh cũng đừng vội từ chối. Chúng ta cứ coi như là bạn bè đi? Trước sau công tư. Bí thư Bành cũng nể mặt một chút chứ.



Trịnh Anh Nam cười hì hì:



- Tập đoàn chúng tôi trong khu du lịch ở núi có đầu tư một quán rượu. Hiện tại trong lúc thử buôn bán. Chúng ta chi bằng đến đó, nếm thử một chút món ăn thôn quê.



Bành Viễn Chinh cũng không phải là loại người đang đói mà có người mời ăn, rồi kêu no mà từ chối. Trịnh Anh Nam đã nói như vậy thì nếu cự tuyệt thì chẳng có ý nghĩa gì.



Hắn cười nói:



- Được, cứ định như vậy đi. Tôi lát nữa sẽ đến, chúng ta gặp nhau ở núi.



Thành phố Tân An là một thành phố phương bắc có địa hình khá đặc sắc. Phía nam là dải đất bình nguyên. Còn phía bắc là vùng núi. Ban đầu vùng núi phía bắc khá nghèo. Nhưng hiện tại, bởi vì phát triển du lịch sinh thái và nông nghiệp đặc sắc nên đã từng bước phát triển.



Huyện lân cận chính là vùng núi bắc bộ, là một huyện nông nghiệp lớn. Trịnh Anh Nam theo như lời đã nói thì dệt Phong Thái đã đầu tư xây dựng một khách sạn ba sao, ngay bên trong khu du lịch núi Phượng Hoàng.


- Được rồi, Điền Minh, dừng tay lại.



Công an của đồn cảnh sát núi Phượng Hoàng rất nhanh chạy tới. Mà lúc này đây, gã thanh niên chạy chiếc xe việt dã đã gọi mấy cuộc điện thoại. Không bao lâu sau liền xuất hiện mấy chiếc xe màu đen. Từ trên xe nhảy xuống bảy tám gã thanh niên cường tráng, hùng hùng hổ hổ bao vây Bành Viễn Chinh và Điền Minh lại. Xem ra, nếu không phải có cảnh sát ở đây thì đã sớm động thủ rồi.



Người cảnh sát nhân dân đi đầu khoảng năm mươi tuổi. Ông ta liền kéo cánh tay Điền Minh, hạ giọng nói:



- Chú em, xem chú cũng là người ăn cơm nhà nước. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Cường long khó đè địa đầu xà. Vừa rồi vị kia là Chủ tịch huyện



Điền Minh có chút ủ rũ. Y không phải là sợ bị đánh, mà chỉ là theo chân lãnh đạo làm việc. Kết quả bởi vì chính mình không thể khống chế được cảm xúc mà mang lại phiền phức cho lãnh đạo, trong lòng rất là kinh sợ.



Y có chút kinh sợ nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng âm thầm nguyền rủa mình đã quá kích động.



- Anh ta động thủ đầu tiên!



Bành Viễn Chinh thản nhiên nói, rồi nhìn quanh những gã đàn ông hung tợn. Đột nhiên gặp phải chuyện phiền toái này, muốn nói trong lòng hắn không cảm thấy phiền thì tuyệt đối là giả.



Còn đối với sự kích động của Điền Minh ngày hôm nay, nhưng hắn cũng là một người hơi chút bao che khuyết điểm. Bất kể thế nào, Điền Minh cũng là người công tác bên cạnh hắn. Hắn làm sao có thể nhìn Điền Minh ngay trước mặt mình chịu thiệt.



Gã cảnh sát nhân dân đánh giá Bành Viễn Chinh, thấy hắn tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng khí độ bất phàm, đoán hắn cũng có chút lai lịch thì thấp giọng nói:



- Bất kể là ai động thủ trước. Dù sao hiện tại cũng đã xảy ra chuyện, các người cũng không tránh được việc phải bị kiểm tra. Như vậy đi, các người nói lời xin lỗi, bồi thường ít tiền, tôi sẽ làm người hòa giải cho các người. Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không.



Gã thanh niên là con của Phó chủ tịch huyện lân cận tên Lâm Đào. Với tính tình của y, hôm nay bị thiệt thòi lớn như vậy thì nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng Giang Ninh Trinh lông mày nhíu lại, nói với y vài câu rồi miễn cưỡng bảo Điền Minh giáp mặt xin lỗi, bồi thường hai ngàn đồng.



Lão cảnh sát nhân dân thở phào một cái, rồi đi về phía Bành Viễn Chinh cười nói:



- Được rồi, hai vị, các người qua nói lời xin lỗi với Lâm Đào. Sau đó bồi thường hai ngàn đồng. Chuyện này coi như xong.