Cao Quan

Chương 421 : Có cùng ý tưởng đen tối

Ngày đăng: 00:58 20/04/20




Cung Hàn Lâm quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh, im lặng không nói.



Ông ta phải có được sự ủng hộ toàn lực về tinh thần và thể xác của Bành Viễn Chinh, nên nhất định phải tiến hành ủng hộ hắn. Đây là hai bên cùng có lợi, chứ không phải một bên.



Nếu ông ta không ủng hộ công tác của Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh làm sao mà phối hợp công tác với ông ta được.



Hơn nữa, hiện tại ông ta với Bành Viễn Chinh tuyệt đối hai là con châu chấu đứng trên một dây thừng. Bành Viễn Chinh công tác tốt thì liền tương đương với công tác của ông ta được triển khai. Ông ta tuy rằng không hiểu vì sao Bành Viễn Chinh lại nhúng tay vào y tế, nhưng căn cứ vào tín nhiệm lớn nhất, ông ta phải lựa chọn việc ủng hộ.



Bành Viễn Chinh lẳng lặng nhìn Nghiêm Hoa đang tâm trạng kích động, thản nhiên nói:



- Đồng chí Nghiêm Hoa, tôi chưa từng phủ nhận bệnh viện phải lấy lợi nhuận làm chính. Trên thực tế, chỉ cần là đơn vị kinh doanh, trong nền kinh tế thị trường này thì đều phải có lợi nhuận. Đây là điều không thể nghi ngờ.



Nghiêm Hoa cười lạnh:



- Vậy thì anh có ý gì?



- Đồng chí Nghiêm Hoa không rõ sao?



Bành Viễn Chinh khẽ cười, sắc mặt trầm xuống nói:



- Lợi nhuận và lợi ích là hai khái niệm. Bệnh viện chung quy là nơi cứu người. Thấy chết mà không cứu, coi thường nhu cầu của người bệnh, chỉ biết tiền không biết người thì loại tác phong này thật đáng sợ. Y đức không có thì làm cho người ta cảm thấy ghê người.



- Ngườ bệnh chết đi sống lại, nhu cầu cấp bách là phải giải phẫu, nhưng bệnh viện cứ kiên trì phải trước giao tiền sau chữa bệnh. Loại điều lệ này tồn tại tính bất hợp lý.



- Buồn cười! Đồng chí Viễn Chinh hãy nói xem, như thế nào mới gọi là hợp lý? Giao tiền rồi xem bệnh là hoàn toàn chính đáng. Bệnh viện không phải là cơ quan từ thiện. Miễn phí khám bệnh, bệnh viện sẽ phá sản đóng cửa mất. Đến lúc đó ai thay bệnh viện nói chuyện?




Nghiêm Hoa nói xong thì phẩy tay bỏ đi.



Đây thật ra là không lễ phép. Cung Hàn Lâm trong lòng cảm thấy không cao hứng, nhưng ngoài miệng lại không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên cười nói:



- Đồng chí Viễn Chinh, Nghiêm Hoa được phân công quản lý văn hóa, giáo dục, y tế, ý tưởng này nếu muốn thực hiện thì phải kết nối với cô ấy.



Bành Viễn Chinh mỉm cười:



- Lão lãnh đạo, tôi sẽ bàn lại với cô ấy.



Lâm Trường Hà cười ha hả:



- Đồng chí Viễn Chinh, đồng chí Nghiêm Hoa tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng bản thân cũng không tệ lắm. Chuyện này, nếu như cậu nói trước với cô ấy thì có thể sẽ tốt hơn.



Lâm Trường Hà lời nói có ám chỉ, ý là Bành Viễn Chinh mặc dù là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nhưng nên tôn trọng đồng chí lão thành, đừng tưởng rằng có Cung Hàn Lâm hỗ trợ sau lưng thì có thể ở huyện Lân một tay che trời. Haha, huyện Lân chứ không phải là khu Tân An.



Bành Viễn Chinh nghe mà không hiểu sao. Hắn mặt không đổi sắc, trong lòng âm thầm cười lạnh. Bố nếu đến đây, thì không sợ làm chuyện xấu. Tôi thật ra muốn nhìn thấy, cái đầm nước này tột cùng sâu bao nhiêu.



Nghiêm Hoa hùng hùng hổ hổ trở về phòng làm việc của mình, hướng Tiểu Lý phát hỏa, rồi sau đó ngồi xe trở về nhà.



Cô cho rằng Bành Viễn Chinh nhúng tay vào công tác quản lý của cô là một sự thị uy và khiêu khích trắng trợn. Cái gì là cải cách y tế. Cái gì là chế độ khám chữa bệnh chuyên nghiệp. Đây đều là Bành Viễn Chinh mượn đề tài nói chuyện của mình.



Cô xem ra, hắn chỉ là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện mới tới, còn chưa quen thuộc địa hình ở đây đã khai triển công việc, cố tình gây sự với mình.