Cao Quan

Chương 43 : Không thể không vượt qua cạm bẫy

Ngày đăng: 00:53 20/04/20




Sau khi chia tay Vương An Na và Vương Bưu, Bành Viễn Chinh cùng với Phùng Thiến Như đi dạo một vòng trung tâm mua sắm, mua cho mẹ của mình mấy hộp trà ngon. Còn Phùng Thiến Như thì tự mình chọn lấy một cái khăn lụa thịnh hành thời bấy giờ rồi lúc này mới lái xe về Phùng gia.



Vốn Phùng Thiến Như muốn mua nhiều đồ, nhưng Bành Viễn Chinh lại kiên quyết phản đối.



Một đêm trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Phùng Bá Đào lái xe đưa Bành Viễn Chinh đến nhà ga. Hắn ngồi chuyến tàu tốc hành 7h sáng về lại Tân An.



Khi về đến Tân An thì đã hơn 1h chiều.



Bành Viễn Chinh về đến nhà, cất đồ đạc, nói với mẹ một tiếng rồi cưỡi xe đạp đến cơ quan Thành ủy.



Cung Hàn Lâm đã sớm chờ hắn ở văn phòng.



- Trưởng phòng Cung, thật ngại quá, khiến lãnh đạo đợi lâu như vậy. Tôi vừa mới xuống xe lửa.



Bành Viễn Chinh đang muốn giải thích vài câu thì đã thấy Cung Hàn Lâm sắc mặt có chút ngưng trọng, vẫy tay:



- Viễn Chinh, cậu lại đây.



Bành Viễn Chinh theo lời đi tới, ngồi xuống đối diện với Cung Hàn Lâm.



- Viễn Chinh, cậu trước hãy xem qua bản thảo được viết cho Bí thư Tiết, từ đầu đến cuối xem kỹ một lần, sau đó nói cho tôi biết cảm nhận của cậu.



Cung Hàn Lâm đẩy một phần tài liệu sang cho Bành Viễn Chinh. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Bành Viễn Chinh tiếp lấy, sau đó đọc qua thật kỹ.



Sau khi xem xong, hắn ngẩng đầu nhìn Cung Hàn Lâm, nhíu mày nói:



- Trưởng phòng Cung, tôi thấy bản thảo này không sai. Logic, hợp lý, quan điểm rõ ràng.



Cung Hàn Lâm thở dài:



- Vấn đề là ở chỗ, đây là do thư ký Lưu viết. Thư ký Lưu đã theo Bí thư Tiết ba năm, là một cây bút nổi tiếng ở cơ quan Thành ủy. Nếu Bí thư Tiết thích cái gì thì cậu ấy sẽ viết cái nấy. Nếu bản thảo của cậu ấy Bí thư Tiết không hài lòng thì không cần phải nói đến những người khác.




Bành Viễn Chinh thận trọng nói lời cảm ơn.



- Là như thế này, đồng chí Tiểu Bành, vừa rồi Trưởng ban Tống gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi gọi cậu đến đây, lãnh đạo có thể là muốn tìm cậu nói chuyện. Cậu trước cứ bình tĩnh.



Chu Đại Dũng nói xong thì liền gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Bính Nam.



- Trưởng ban Tống, đồng chí Tiểu Bành đã đến.



Chu Đại Dũng nét mặt tươi cười, tuy rằng chỉ nói chuyện qua điện thoại chứ không phải giáp mặt, nhưng đối với một Trưởng ban Tổ chức cán bộ quyền cao chức trọng của thành phố Tân An, y vẫn phải cung kính.



- Ừ, bảo cậu ấy qua đây một chuyến.



Tống Bính Nam lời nói uy nghiêm, trầm thấp, chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại.



Chu Đại Dũng cúp điện thoại, sắc mặt không ngờ mang theo một tia kính cẩn:



- Đồng chí Tiểu Bành, cậu theo tôi đến văn phòng của Trưởng ban Tống.



- Vâng, Trưởng phòng Chu.



Bành Viễn Chinh tuy rằng trong lòng rất tò mò vì sao Trưởng ban Tống đột nhiên tìm hắn nói chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. Mà sự bình tĩnh này của hắn khiến cho Chu Đại Dũng càng thêm phán đoán về hắn.



Chu Đại Dũng cùng với Bành Viễn Chinh đến cuối hành lang của Ban tổ chức cán bộ.



- Đồng chí Tiểu Bành, đây là văn phòng của Trưởng ban Tống, cậu hãy gõ cửa vào đi.



- Cảm ơn Trưởng phòng Chu.



Bành Viễn Chinh cười.



Chu Đại Dũng xoay người rời đi. Kỳ thật thì y muốn tự mình gõ cửa phòng rồi đưa Bành Viễn Chinh vào, nở nụ cười thật tươi trước mặt Trưởng ban Tống, nhưng lại e rằng Trưởng ban Tống phản cảm nên không dám làm.