Cao Quan
Chương 432 : Dẫn xà xuất động
Ngày đăng: 00:58 20/04/20
3h chiều, trong phòng họp nhỏ của Huyện ủy.
Một đám lãnh đạo Ủy viên thường vụ Huyện ủy sắc mặt âm u, hướng phòng họp nhỏ chỗ sâu nhất phía cuối hành lang. Các nhân viên bình thường đều theo bản năng mà ngừng lại, lặng yên nhìn theo bóng dáng của đám lãnh đạo đang nghiêm nghị, trong lòng có vài phần khẩn trương.
Hội nghị thường vụ được mở ra. Hội nghị thường vụ lúc này đây sẽ quyết định vận mệnh của Trưởng phòng công an huyện Lận Đại Dung. Thậm chí sẽ nảy sinh một chấn động kinh thiên trong quan trường huyện Lân.
Ánh mắt vô tình hay cố ý đều hướng về gian phòng họp nhỏ. Giờ phút này, quan trường huyện Lân vạn chúng đều nhìn vào. Trong buổi chiều nay, bất luận một hướng đi nào đều tác động đến vô số người.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an Vưu Đào và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Tử Hàm sóng vai nhau bước vào phòng họp. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trường Hùng Vĩ, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hàn Quân Tường, Trưởng ban chỉ huy quân sự Trường Trì Ương, Chánh văn phòng Huyện ủy Phàn Thường đã ngồi ở vị trí của mình.
Tất cả mọi người đều tự ngồi ngay ngắn trong phòng họp, im lặng không nói gì. Không khí trong phòng hội nghị khá ngưng trọng.
Bộ máy Huyện ủy vô hình chung chia làm ba phe. Phó bí thư huyện ủy Kế Siêu, Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm là một phe. Hùng Vĩ, Hàn Quân Tường, Trì Ương và Phàn Thường là phe trung lập. Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh là một phe. Còn về phần Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm thì theo kinh nghiệm ngày xưa mà nhìn thì trên căn bản là người "chủ yếu theo trào lưu".
Quyền lực đấu tranh chân chính đã thực sự triển khai giữa ba người Kế Siêu và Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh. Phe nào chiếm thế thượng phong, thì phe trung lập và Tôn Tuyết Lâm sẽ đảo về phía bên đó.
Tôn Tuyết Lâm và đám người Hùng Vĩ gần như là quản chế cho đám người Kế Siêu. Nói cách khác, chân chính nắm giữ quyền lực của huyện Lân và quyền lên tiếng của Huyện ủy chính là phe của Kế Siêu. Vận mệnh quyền lực của huyện Lân nhìn qua phức tạp nhưng kỳ thật lại không phức tạp.
Sau lưng ba người Kế Siêu là phần đông cán bộ bản địa. Tôn Tuyết Lâm vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Muốn động vào ba người này, hẳn sẽ gặp phải lực cản rất lớn khó có thể hình dung.
Bành Viễn Chinh đã sớm nhìn thấu điểm này. Tuy nhiên, hắn lại cho rằng, sở dĩ tạo nên cục diện như bây giờ, rễ là ở chỗ Tôn Tuyết Lâm ngay từ đầu đã quá mức cẩn thận. Cho nên nuôi hổ thành họa, đuôi to khó vẫy. Hiện tại còn muốn khống chế cục diện thì đã trở nên khó khăn.
Vưu Đào và Hoàng Tử Hàm âm thầm trao đổi một ánh mắt, đều từ đối phương đọc được một tia cười lạnh.
Bọn họ tin rằng, bất kể là xuất phát từ lợi ích bản thân hay là căn cứ vào đại cục làm trọng, đám người trung lập Hoàng Vĩ và Tôn Tuyết Lâm nhất định là phải bước qua đây. Ở huyện Lân này một mẫu ruộng còn có ba phần đất. Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh muốn nhảy lên thì tự tìm mất mặt.
Bành Viễn Chinh chậm rãi bước vào, liếc mắt nhìn mọi người.
- Trốn cái rắm đấy! Tránh được hòa thượng nhưng không tránh được miếu. Mày trốn, nhưng bố mày còn ở huyện Lân này. Như vậy đi, mày cùng với mấy đứa kia qua hai ngày nữa đến phòng công an đầu thú đi. Đợi phong thanh qua rồi thì bố mày lại đón tụi mày về.
Tiểu Lục Tử biến sắc:
- Lão Đại, chuyện này….
- Sợ chết rồi hả? Phì! Không chết được đâu. Nhiều nhất là hai năm thôi. Sau đó, trở về vẫn là một hảo hán.
Trương Đại Hổ từ trong ngăn kéo lấy ra hai xấp tiền, quăng qua:
- Cầm số tiền này đi trấn an mấy đứa trong đám. Cút mau đi.
Tiểu Lục Tử chật vật mà đi.
Trương Đại Hổ thần thái hùng hổ lập tức thu lại, thay vào đó là một sự thâm trầm khó nắm bắt. Là một ông chủ chơi được cả hai giới hắc bạch ở huyện Lân này, gã có thể đi từ dân đen cho đến địa vị ngày hôm nay, oai phong một cõi, dựa vào không chỉ là động thủ.
Trầm ngâm thật lâu, Trương Đại Hổ dụi tàn thuốc, cầm điện thoại lên.
Lận Đại Dung trong phòng làm việc lòng nóng như lửa đốt. Đừng nhìn ông ta khí thế rất thịnh, nhưng trên thực tế, đây là thời khắc mấu chốt quyết định vận mệnh của ông ta, nên không thể bình tĩnh được. Huyện ủy đang mở hội nghị thường vụ. Ông ta chỉ có thể lẳng lặng ngồi chờ kết quả.
Đang trong lúc buồn bực, thì điện thoại của Trương Đại Hổ gọi tới. Lận Đại Dung không đợi Trương Đại Hổ mở miệng thì liền mắng một trận.
Trương Đại Hổ sắc mặt âm trầm, ánh mắt xẹt qua tia hung ác, cũng là ha hả cười nói:
- Trưởng phòng Lận, đừng nóng giận. Tôi không phải là đang xin lỗi sao? Anh yên tâm đi, tôi gây ra phiền toái thì tôi sẽ giúp anh bãi bình.