Cao Quan
Chương 446 : Xương sườn mềm
Ngày đăng: 00:59 20/04/20
Trọng Tu Vĩ bước vào phòng nghỉ ngơi, ngồi xuống ghế salon, mệt mỏi nhìn Bành Viễn Chinh, cười khổ:
- Lãnh đạo, tôi thấy như vầy không được. Phái quá nhiều người đi như vậy thì sẽ bị phân tán, không có người dẫn đầu, hiệu suất sẽ rất thấp.
Bành Viễn Chinh khoát tay nói:
- Nếu anh có đề nghị gì thì cứ nói. Đừng có ấp a ấp úng với tôi như vậy.
Trọng Tu Vĩ bước qua, đưa cho Bành Viễn Chinh một điếu thuốc, hạ giọng nói:
- Lãnh đạo, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi. Chuyện này nếu đã rơi vào vợ của Tôn Đại Thừa thì cha mẹ Vương Quyên cũng không thể buông lỏng.
- Chúng ta thay vì nơi này luống cuống. Chi bằng tập trung tinh lực tấn công vào vợ của Tôn Đại Thừa.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên:
- Được, cứ theo như anh mà xử lý. Anh hãy chịu khó một chút, lập tức dẫn người đến Tôn gia. Vương gia bên kia cứ để cho các đồng chí khác.
Trọng Tu Vĩ hung hăng hít một hơi thuốc lá, sau đó bóp nát nửa tàn thuốc, bỗng nhiên đứng dậy muốn rời đi thì thình lình lại nghe Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Tôi sẽ đi với các anh.
Tôn gia!
Trương Tú Lan, vợ của Tôn Đại Thừa sắc mặt trắng bệch, co rúc trên ghế salon, không nói tiếng nào. Mặc cho cảnh sát phòng công an huyện khuyên can như thế nào, thậm chí là uy hiếp cũng không nói ra một lời.
Trọng Tu Vĩ cùng với Bành Viễn Chinh bước vào cửa, đứng trong phòng khách Tôn gia lớn tiếng nói:
- Trương Tú Lan, Phó chủ tịch huyện Bành đã tới. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trương Tú Lan ngẩng đầu, dùng ánh mắt lờ mờ nhìn Bành Viễn Chinh một cái rồi sau đó cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt tay ghế salon.
Trọng Tu Vĩ giận tím mặt, vừa muốn trách cứ mấy câu thì lại bị Bành Viễn Chinh ra hiệu dừng lại. Bành Viễn Chinh từ từ ngồi xuống, cười nói:
- Trương đại tỷ, tôi biết tâm trạng của chị không được tốt. Chúng tôi cũng không nên đến quấy rầy chị.
- Nhưng Tôn Đại Thừa mang súng lẩn trốn, tính chất vô cùng nghiêm trọng. Nếu như không nhanh chóng bắt về quy án, thì hậu quả sẽ không chịu nổi.
Y là chính ủy phòng công an huyện, rất quen thuộc với công tác hình sự. Năng lực trinh sát cũng rất mạnh. Y biết mình nếu như chạy trốn thì nhất định là trốn không xa, và còn mang theo Vương Quyên.
Vì thế, y quyết định ở lại huyện Hà tránh né mấy ngày. Đợi phong thanh qua một chút thì mang theo Vương Quyên về phía nam. Mấy năm qua, y nhận hối lộ cũng được kha khá. Nếu thành công trốn đi, ở phía nam chọn một thành phố nhỏ mai danh ẩn tích, cả nửa đời sau có một gia đình yên ổn, cơm áo không lo.
Y cả đêm chạy trốn đến huyện Hà, cùng Vương Quyên tắm rửa xong rồi yêu đương một chút. Khi đang ngủ say sưa, Trọng Tu Vĩ đã mang theo đại đội cảnh sát hình sự của phòng công an huyện, phối hợp với cảnh sát có vũ trang ở huyện Hà, bao vây xung quanh chỗ ở của Tôn Đại Thừa.
Tôn Đại Thừa và Vương Quyên bị bắt ngay trên giường, thu được một trăm ngàn tiền mặt, cũng một cây súng 54 và mười mấy viên đạn.
Trọng Tu Vĩ như trút được gánh nặng, lúc này gọi về huyện báo tin mừng.
Bành Viễn Chinh nghe điện thoại. Từ bên trong truyền đến giọng nói trầm ổn, có lực và có chút tục tằng của Trọng Tu Vĩ:
- Phó chủ tịch huyện Bành, Vương Quyên và Tôn Đại Thừa đã bị bắt. Đang bị chúng tôi dẫn về quy án. Tại hiện trường thu được một trăm ngàn tiền mặt, cùng một khẩu súng 54. Chính là khẩu súng của Tôn Đại Thừa.
- Xin lãnh đạo chỉ thị!
Bành Viễn Chinh thở phào nhẹ nhõm, hơi mỉm cười nói:
- Lão Trọng, cảm ơn phòng công an huyện Hà đã phối hợp với chúng ta. Lập tức đem Tôn Đại Thừa và Vương Quyên trở về. Tôi sẽ báo tin mừng cho lãnh đạo huyện ủy và thành phố.
Bành Viễn Chinh cúp điện thoại, quay đầu nhìn Cung Hàn Lâm nói:
- Lão lãnh đạo, đã bắt được rồi. Anh ta chạy đến huyện Hà, cũng rất giảo hoạt. Tính đem chúng ta ra làm trò chơi.
- Tốt!
Cung Hàn Lâm hưng phấn vỗ tay:
- Viễn Chinh, lập tức báo cáo với Bí thư Tôn và lãnh đạo thành phố.
- Lão lãnh đạo, ngài cứ báo cáo với lãnh đạo thành phố. Tôi lập tức đi triệu tập cuộc họp ở phòng công an huyện. Lần này chính là một bài học, nhất định phải quản lý thật chặt súng ống.
Bành Viễn Chinh ánh mắt ngưng trọng. Cung Hàn Lâm gật đầu:
- Cậu cứ đi. Tôi sẽ đến nói chuyện này với lãnh đạo Huyện ủy.