Cao Quan
Chương 45 : Làm khó dễ
Ngày đăng: 00:53 20/04/20
Từ văn phòng Trưởng ban Tống bước ra, Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng.
Bí thư Tiết bất mãn không phải vì bản thảo của Lưu Cường không tốt, mà chính là bản thân của Lưu Cường.
Cho dù là Lưu Cường viết ra được một bản thảo chất lượng cao thì Bí thư Tiết cũng không hài lòng. Nói cách khác, Bí thư Tiết điểm danh Bành Viễn Chinh viết, tuy nhiên chỉ là một cách ngụy trang để giải phóng cảm xúc bất mãn trong lòng. Bất kể Bành Viễn Chinh viết bản thảo như thế nào, miễn là không quá tệ thì Bí thư Tiết đều chọn dùng.
Mục đích của ông ta chính là đả kích Lưu Cường. Đây mới chính là vấn đề mấu chốt.
Loại chi tiết tinh tế này cũng chỉ có những lãnh đạo cao tầng như Trưởng ban Tống mới có thể nhìn thấy rõ. Nếu không có ông ta ám chỉ và nhắc nhở, Bành Viễn Chinh còn muốn lãng phí thời gian của mình cho cái bản thảo này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một tình thế khó xử như vậy không ngờ chỉ qua một miêu tả sơ lược thì có thể hóa giải, Bành Viễn Chinh cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nói lời cảm kích với Trưởng ban Tống.
Tống Bính Nam cao giọng cười, đứng dậy bước qua vỗ vai Bành Viễn Chinh, động viên hắn vài câu rồi tiễn khách.
Trở lại văn phòng, Bành Viễn Chinh liền phỏng theo ý nghĩ của Luu Cường mà viết thành bản thảo nói chuyện của mình. Ngoại trừ việc đổi phong cách viết thì gần như không có gì sai biệt so với bản thảo của Lưu Cường. Tiêu đề thay đổi nhưng nội dung cơ bản thì không.
Tuy nhiên, mặc dù là như vậy, nhưng khi viết xong bản thảo thì trời cũng đã chạng vạng.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, Bành Viễn Chinh không ra ngoài, ở nhà giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa. Một ngày Chủ nhật bình yên trôi qua.
Ngày thứ hai đi làm. Bành Viễn Chinh đi làm thật sớm. Khi Vương Na và Mã Tự đến thì hắn đã dọn dẹp sạch sẽ văn phòng, lau bàn, sau đó châm đầy nước nóng cho các phích nước trong phòng.
Tôn Bình kiêu ngạo nện gót giày vào văn phòng, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, lạnh lùng nói:
- Tiểu Bành, bản thảo mà Phó Trưởng ban Chu bảo cậu viết, cậu viết xong chưa? Chiều nay họp rồi, Bí thư Tiết đang chờ đấy.
- Hơn nữa, còn phải đưa qua cho Phó trưởng ban Chu thẩm định nữa.
- Vâng, tôi biết rồi. Bản thảo ngày thứ bảy tôi đã viết xong.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, thản nhiên cười, thấy Cung Hàn Lâm bước vào văn phòng thì liền lấy từ trong ngăn bàn của mình ra tập bản thảo:
Chu Thành Dung trầm giọng nói:
- Bản thảo giao cho đồng chí Tiểu Bành viết xong chưa? 2h chiều nay sẽ họp, Bí thư Tiết đang chờ bản thảo.
Cung Hàn Lâm xấu hổ nói:
- Thật ngại quá, Phó trưởng ban Chu. Bản thảo thật ra Tiểu Bành viết xong rồi, nhưng tôi còn phải chỉnh sửa lại một chút. Xin lãnh đạo chờ cho một chút.
- Không còn thời gian nữa!
Chu Thành Dung đưa tay qua.
Cung Hàn Lâm do dự một chút, bất đắc dĩ đưa bản thảo của Bành Viễn Chinh cho Chu Thành Dung.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Cung Hàn Lâm. Chu Thành Dung đứng tại chỗ xem, sắc mặt hoàn toàn trở nên khó coi. Ông ta thuận tay ném bản thảo của Bành Viễn Chinh lên trên bàn, lạnh lùng nói:
- Tiểu Bành, bản thảo này là như thế nào? Bản thảo của Lưu Cường cậu có muốn ăn cắp ý thì cũng phải lựa thời điểm chứ? Muốn lừa gạt Bí thư Tiết hay là lừa gạt tôi?
- Nếu cậu là tân đồng chí bình thường thì không nói gì. Nhưng vấn đề ở chỗ là cậu có trình độ. Bản thảo này chỉ phát huy ba phần trình độ, chẳng phải là dùng mánh lới hay sao?
Chu Thành Dung nổi giận.
Là lãnh đạo phân công quản lý, trước mặt người khác răn dạy một đồng chí còn trẻ tuổi. Loại tình huống này thì ít gặp.
Bành Viễn Chinh im lặng cúi đầu không nói. Bất kể thế nào, hắn cũng không thể tranh luận với lãnh đạo phòng. Cho dù Chu Thành Dung không nể mặt hắn, hoặc là có ý làm khó dễ.
Cung Hàn Lâm âm thầm thở dài. Trải qua khó khăn như vậy mới xuất hiện một nhân viên ưu tú như Bành Viễn Chinh ở Ban Tuyên giáo, chỉ sợ phải như vậy mà chìm xuống.
Mã Tự cũng âm thầm tiếc nuối, đồng thời cũng ngạc nhiên khi thấy Chu Thành Dung tức giận vì một cái bản thảo.