Cao Quan

Chương 452 : Nhào vào lòng ôm chặt

Ngày đăng: 00:59 20/04/20




Thấy hai chiếc xe của Chu Tích Thuấn đã khuất dạng, Cung Hàn Lâm quay lại vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng thở dài nói:



- Viễn Chinh, đừng nghĩ tới dự án luyện than cốc nữa. Tôi xem chừng, dự án này có thể thất bại!



Bành Viễn Chinh nhíu mày:



- Không thể nào! Tôi nghe nói báo cáo điều tra nghiên cứu tiền khả thi đều đã được phiên họp gần đây của Chủ tịch thành phố thông qua, công tác lập dự án cũng bắt đầu được triển khai, sao lại nửa đường gãy gánh?



Cung Hàn Lâm lắc đầu, nhìn Bành Viễn Chinh đầy thâm ý. Lúc này Bành Viễn Chinh mới tỉnh ngộ, đây là dự án do Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực thúc đẩy, tân Chủ tịch thành phố mới nhậm chức có tiếp tục đẩy mạnh dự án này hay không, cũng rất khó nói.



Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh cảm thấy hơi thất vọng. Nếu dự án này không trở thành hiện thực, cơ hội của huyện Lân cũng không còn. Để tranh thủ dự án này, hắn đã làm nhiều công tác, liên hệ nhiều lần với bên văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban Kinh tế và Thương mại thành phố, lãnh đạo Ủy ban Xây dựng thành phố. Chẳng lẽ, tất cả đều uổng công rồi sao?



Thấy sắc mặt không vui của Bành Viễn Chinh, Cung Hàn Lâm khẽ cười:



- Thôi đi, phát triển vẫn phải từ từ mà tiến, có gấp cũng không được. Tạm thời chúng ta xây dựng nhà máy nước khoáng rồi tính tiếp!



- Cũng được.



Bành Viễn Chinh cười, thuận miệng đáp ứng, nhưng trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng khác thường.



Buổi chiều ngày 20 tháng 8. Tạ Huy mang bản danh sách đi về phía văn phòng của Bành Viễn Chinh ở Cục Công an huyện, gần đây công tác của Cục công an rất nhiều, mỗi ngày, Bành Viễn Chinh phải dành ra nửa ngày đến Cục Công an làm việc.



- Chủ tịch huyện Bành, đây là bản danh sách mà sau khi bàn bạc, mấy người chúng tôi đã đưa ra được, xin lãnh đạo thẩm duyệt.



Cán bộ trung tầng của Cục Công an huyện bắt đầu được điều chỉnh, những người có vấn đề nghiêm trọng bị miễn chức, những người vi phạm không nghiêm trọng và lại chủ động thú nhận với Đảng ủy Cục để hưởng khoan hồng, bị giáng chức. Như vậy sẽ trống ra bảy tám chức vị phó chức, Bành Viễn Chinh chỉ thị Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ, Trương Á Cường bàn bạc hội ý, đưa ra bản danh sách này.



Bành Viễn Chinh cầm lấy danh sách, xem một lượt từ đầu tới cuối, trầm giọng nói:




Hướng Tiểu Vân hết sức xấu hổ và giận dữ, cúi gục đầu đứng đó, nghẹn ngào gạt lệ, che dấu sự bối rối của mình. Bành Viễn Chinh tức giận nói:



- Cô khóc cái gì? Đi về nhanh đi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả!



- Tôi…



Hướng Tiểu Vân che mặt mà đi, trong lúc chạy trốn, thân hình nẩy nở tuổi thanh xuân vẽ lên những đường cong mê người, Bành Viễn Chinh quay mặt sang chỗ khác, khóe miệng thoáng hiện một tia cười khổ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Hướng Tiểu Vân chạy vội vào phòng vệ sinh, nữ cảnh sát Niên Hoa đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn theo bóng lưng của cô, bĩu môi, thầm cười lạnh: "Đồ lẳng lơ! Tự mình làm bêu riếu mình! Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà bộ dáng của mình (sic!), Chủ tịch huyện Bành là một cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể coi trọng cái loại "đệm thịt" như mày!"



Niên Hoa nhếch môi cười lạnh, đi ra cửa.



Thật ra, Hướng Tiểu Vân không phải loại gái "bậy bạ" như Niên Hoa nghĩ, chẳng qua, một cô gái trẻ tuổi chưa chồng như cô, ở trong đơn vị rất dễ bị trêu hoa ghẹo nguyệt, không những làm cho đàn ông thèm nhỏ dãi, mà cũng dễ khiến phụ nữ ghen tị.



Niên Hoa cũng gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh thấy vào cửa lại là một nữ cảnh sát xinh đẹp, sắc mặt liền trầm xuống:



- Đồng chí Niên Hoa, tìm tôi có việc?



- Chủ tịch huyện Bành, tôi tới tưới nước cho hoa trong văn phòng lãnh đạo.



Niên Hoa cười mỉm, bước tới cầm lấy bình xịt, bắt đầu tưới nước cho mấy bồn hoa ở dưới cửa sổ, động tác mềm mại, nhẹ nhàng, bộ dáng chăm chú.



So với Hướng Tiểu Vân, Niên Hoa không đẹp bằng, đồng thời tuổi cũng lớn hơn một chút, đã kết hôn và sinh nở, tuy nhiên, bởi vậy càng đẫy đà và chín muồi hơn, từ góc nhìn của Bành Viễn Chinh, vài sợi tóc cắt ngang trán rũ xuống, bộ ngực cao ngất mà to tròn, gần như muốn phá tung cúc chiếc áo cảnh sát mà ra.



Bành Viễn Chinh hắng giọng một cái, cúi đầu tiếp tục đọc báo. Sau một lúc lâu, hắn phát hiện Niên Hoa không những không rời khỏi, ngược lại còn đi về phía bàn làm việc của mình.