Cao Quan

Chương 455 : Một mình xông vào hang hổ

Ngày đăng: 00:59 20/04/20




Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bước lên lầu ba, Hoắc Quang Minh cảm thấy không ổn, vội quay lại, chạy ra khỏi trụ sở công ty Thương mại Đại Hoa, tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho Cục công an huyện.



Bành Viễn Chinh vừa bước lên lầu ba, đã nghe thấy tiếng người ồn ào, dường như là chơi mạt chược. Tới gần, tiếng người la lối càng rõ.



Một gian phòng lớn gần cửa thang lầu, bày một bàn mạt chược, bốn người đàn ông vạm vỡ đang say sưa sát phạt. Xung quanh, mấy tên lưu manh đứng xem, bàn tán ồn ào, thuốc lá trên tay, trong phòng khói thuốc lượn lờ, không khí nồng nặc.



Quả nhiên, đúng như Hoắc Quang Minh nói, đây không phải là văn phòng doanh nghiệp bình thường, mà là trung tâm chỉ huy "phát ra hiệu lệnh" của Trương Đại Hổ, cũng là hang ổ của bọn lưu manh.



Bành Viễn Chinh từ từ đi tới, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.



Một người đàn ông giương mắt nhìn Bành Viễn Chinh, thấy là một người xa lạ, lập tức vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, quát lớn:



- Mày là ai? Tới đây làm gì?



Bành Viễn Chinh dừng bước, cười nhạt một tiếng.



Lúc này, những người chơi mạt chược và cả những người xem, cùng đứng dậy vây quanh lấy hắn, những ánh mắt hết sức hung ác nhìn Bành Viễn Chinh, một người hỏi lại:



- Mày tới làm cái gì?



- Tôi tìm Trương Đại Hổ.



Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.



Một tên đầu trọc, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to, xông lại cười lạnh nói:



- Mày là ai? Tìm đại ca của tao làm cái gì? Có hẹn trước không?



Bành Viễn Chinh cười nhẹ:



- Sao, muốn gặp Trương Đại Hổ còn phải hẹn trước? Kiểu cách không nhỏ nha!



Tên đầu trọc kia giận tím mặt, lập tức đưa tay ra đẩy Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh né người tránh đi, một tên cao lớn khác cũng hùng hùng hổ hổ lao ra cửa, vây lấy Bành Viễn Chinh.



Hoắc Quang Minh chạy một hơi lên, thấy Bành Viễn Chinh bị một đám lưu manh cao lớn của bang Lão Hổ vây quanh, thất kinh quát to:




Chủ quán mì là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thấy hai tên ác ôn thường lui tới chợ đòi tiền bảo kê, sợ hết hồn hết vía, vội vàng bưng lên hai tô mì nóng hổi, cầu nguyện chúng ăn lẹ đi mau, đừng gây phiền phức cho mình.



Hai tên du côn đĩnh đạc ăn mì, thỉnh thoảng trêu chọc cô chủ quán mấy câu. Thật ra thì cô chủ quán này không đẹp, nhưng mông ngực rất lớn, đặc biệt là bộ ngực có lẽ đang nuôi con nhỏ, cứ đung đưa qua lại, trông rất bắt mắt.



- Tới đây!



Một tên du côn cười hắc hắc, vẫy tay gọi cô chủ quán.



Người phụ nữ đỏ mặt đi tới, cười nói:



- Người anh em, có phải là không hợp khẩu vị? Nếu như vậy, tôi sẽ đổi cho anh tô khác.



- Anh không muốn ăn mì, anh muốn…uống sữa em.



Tên lưu manh cười híp mắt, giơ tay lên, càn rỡ nắm lấy một bên ngực cô chủ quán, người phụ nữ đáng thương kêu lên một tiếng, cuống cuồng lui về phía sau.



Tên kia cười ha hả, thuận tay bóp cặp mông đẫy đà của người phụ nữ.



Bành Viễn Chinh nhíu mày, thật sự là thấy chướng mắt, không nhịn được trầm giọng nói:



- Các người làm gì vậy? Đàng hoàng mà ăn mì không được sao? Người ta là phụ nữ, bán từng tô mì nuôi gia đình, không dễ dàng gì…



Bành Viễn Chinh giọng điệu cứng rắn, nói chưa dứt câu, một tên du côn trợn mắt, chửi:



- ĐM mày, đầu đất à? Rảnh rỗi xía vào chuyện người khác, muốn chết hả?



Đột nhiên, y vỗ bàn, giơ tay hất tô mì tới, nếu Bành Viễn Chinh né tránh không nhanh, tô mì nóng hổi văng vào đầu hắn, nhất định là bị bỏng và bể đầu chảy máu.



Bành Viễn Chinh nghĩ thân phận mình, không muốn đánh nhau với hai tên lưu manh, lui về phía sau mấy bước. Nhưng hai tên này quen thói lớn lối ở nơi này, hôm nay đột nhiên gặp người dám chống lại, làm sao buông tha.



Chúng quơ lấy hai chiếc ghế lao tới Bành Viễn Chinh.



Bành Viễn Chinh hết sức giận dữ, bay người lên, đá tên du côn bên trái ngã lăn, cũng không để tên còn lại kịp phản ứng, nghiêng người tung một quyền trúng ngay quai hàm của y, tên đó kêu thảm một tiếng, ngã ngửa xuống đất.