Cao Quan
Chương 461 : Cuốn sổ bí mật
Ngày đăng: 00:59 20/04/20
- Xin lãnh đạo yên tâm, tên họ Hậu đã bị bắt về quy án!
Trọng Tu Vĩ hạ giọng:
- Theo chỉ thị của lãnh đạo, tôi bàn với lão Hồ, đưa y giam ở trụ sở của đại đội cảnh sát hình sự, phái người canh giữ nghiêm ngặt.
- Chuyện bắt Hậu Niệm Côn phải giữ bí mật, trừ ba chúng ta ra, tạm thời không công khai ra ngoài. Các anh cũng nhớ làm công tác tư tưởng với các đồng chí tham gia bắt y.
Bành Viễn Chinh thở ra một cái, gật đầu.
- Chủ tịch huyện Bành yên tâm, mấy đồng chí đó tuyệt đối đáng tin cậy!
Hồ Duyệt nói. Mấy cảnh sát hình sự đó là tâm phúc của Hồ Duyệt, đương nhiên là y tin tưởng.
Bành Viễn Chinh nhìn Hồ Duyệt:
- Tốt lắm, lão Hồ, thời gian này vất vả cho các anh. Vẫn không thể buông lỏng đối với Trương Đại Hổ, phải dán mắt không rời, tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất! Anh nhanh đi trước đi!
- Dạ!
Hồ Duyệt nghiêm chào, xoay người rời đi.
Chờ Hồ Duyệt đi khỏi, với dáng vẻ nghiêm túc, Trọng Tu Vĩ đi tới đóng cửa phòng bệnh, lấy một cuốn sổ màu xanh từ trong chiếc cặp công văn màu đen ra, giọng nghiêm nghị:
- Lãnh đạo, tôi tìm thấy cái này trong xe của họ Hậu, tôi lấy ra, lãnh đạo xem thử!
Bành Viễn Chinh nhướng mày, đưa tay nhận lấy cuốn sổ, để trên đầu gối, từ từ mở ra. Hắn chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt liền biến đổi. Hắn gấp cuốn sổ lại, ngẩng lên nhìn Trọng Tu Vĩ, trầm giọng nói:
- Lão Trọng, còn có ai biết cuốn sổ này?
- Không có ai, chỉ một mình tôi.
Trọng Tu Vĩ nhẹ nhàng trả lời.
- Tốt.
Trương Đại Hổ cũng không nhịn được, cười lạnh.
- Anh muốn làm gì? Trương Đại Hổ, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm loạn! Tôi sẽ nghĩ cách giúp anh thu thập tàn cuộc, nhưng bây giờ anh đang bị theo dõi, rất khó làm. Nếu cảm thấy không ổn, tốt nhất là anh chuồn đi!
- Ha ha, anh bảo tôi chạy trốn? Tôi không đi! Tại sao tôi lại phải đi? Bố đây đi thì các người yên tâm thoải mái lắm hả? Hừ, tôi cho anh biết, tôi không đi, tôi có chết cũng kéo các người theo! Không tin, chúng ta chờ xem! Các người đối xử với tôi như vậy, vậy thì, chúng ta cá chết, lưới rách một phen!
Trương Đại Hổ gầm nhẹ:
- Tôi cho anh hai ngày thời gian, nếu như anh vẫn không thể giải quyết vấn đề, tôi sẽ làm theo cách của mình!
Nói xong, Trương Đại Hổ dập ống nghe đánh "bốp" một cái, nghênh ngang rời đi.
…
Cục công an huyện.
Tạ Huy vội vã tìm tới Hồ Duyệt, lôi Hồ Duyệt vào phòng làm việc của mình.
- Cục trưởng Tạ, chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?
Hồ Duyệt nghi hoặc nhìn Tạ Huy. Tạ Huy hạ giọng nói:
- Lão Hồ, bấy giờ là thời kỳ đặc biệt, tôi suy nghĩ cả buổi sáng nay, cảm thấy cần phải điều mấy người đến bệnh viện bảo vệ Chủ tịch huyện Bành cho thỏa đáng.
Mặt Hồ Duyệt liền biến sắc, trầm giọng nói:
- Lá gan của bọn chúng không lớn như vậy chứ?
- Chó cùng rứt giậu, huống hồ là cái loại xã hội đen vô cùng tàn ác này.
Tạ Huy nhíu mày:
- Anh mau bố trí người đến bệnh viện, hai ngày nay tôi cảm thấy tâm thần không yên, có một dự cảm xấu.