Cao Quan

Chương 469 : Vinh quy Mạnh gia

Ngày đăng: 00:59 20/04/20




Trong phòng bệnh, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như hợp lại, làm "công tác tư tưởng" với Bành Viễn Chinh suốt một buổi sáng, mục đích chỉ có một, đó là muốn Bành Viễn Chinh điều đến Thủ đô làm việc hoặc là dứt khoát từ bỏ con đường làm quan, chuyển sang làm doanh nhân.



Tập đoàn Hoa Vũ đang ở vào giai đoạn có tốc độ phát triển cao, sau khi đưa ta thị trường tài chính Hồng Kông, đã trở thành nhà sản xuất máy tính cá nhân và nhà cung cấp thiết bị và dịch vụ truyenfull.vn, hiện đang chiếm lĩnh thị trường trong nước và mở rộng thị trường quốc tế. Cổng thông tin truyenfull.vn bằng tiếng Hoa "Online Hoa Vũ", đang được khua chiêng gõ trống, chuẩn bị vận hành.



Không chỉ như thế, với sự hợp tác của Vương An Na và Phùng Thiến Như, tập đoàn Hoa Vũ còn bước đầu đặt chân vào lĩnh vực bất động sản và công nghiệp dầu mỏ. Khung sườn của xí nghiệp tương lai đã căn bản thành hình.



Trên danh nghĩa, tập đoàn có năm tập đoàn lớn. Có tập đoàn Hoa Vũ kinh doanh chủ yếu máy tín cá nhân và nghiệp vụ liên quan, có Online Hoa Vũ khai thác hệ thống mạng, có Viễn Thông Hoa Vũ buôn bán thiết bị thông tin và di động, mà Hóa Thạch Hoa Vũ và Bất động sản Hoa Vũ cũng đã bắt đầu khởi động.



Ba năm nữa, tập đoàn Hoa Vũ sẽ trở thành doanh nghiệp công nghệ cao tư nhân hàng đầu trong nước, dựa vào chính sách cải cách và mở cửa, cũng như thị trường khổng lồ của Trung Quốc, tiềm lực thị trường là vô cùng to lớn.



Phùng Thiến Như bận rộn nhiều việc, dĩ nhiên cô muốn người yêu tới công ty hỗ trợ mình. Theo cô thấy, tập đoàn Hoa Vũ chắc chắn sẽ phát triển thành một đại tập đoàn, Bành Viễn Chinh quản lý một doanh nghiệp lớn như vậy còn có tiền đồ hơn là làm quan chức.



Bành Viễn Chinh công tác ở cơ sở lại bị uy hiếp và đe dọa sự an toàn tính mạng. Vừa rồi nếu không phải hắn mạng lớn, có thể đã không qua khỏi! Mới nghĩ như vậy, Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như đã thấy hoảng sợ, cố gắng hết sức khuyên Bành Viễn Chinh từ bỏ cái gọi là lý tưởng chính trị.



Đương nhiên Bành Viễn Chinh không chịu từ bỏ, nhưng đối với sự quan tâm và lo lắng của hai người phụ nữ thân yêu nhất của mình, hắn cũng cảm thấy vui.



Mạnh Lâm thấy con trước sau như một không thay đổi lập trường, thở dài kéo tay Phùng Thiến Như:



- Thiến Như, đừng nói nữa. Tính thằng bé này giống hệt cha nó, cứng đầu như lừa! Có chục con ngựa cũng không kéo nó quay đầu lại nổi!



Phùng Thiến Như cũng thở dài, nói:



- Mẹ, quả nhiên cha con nói đúng, anh ấy không thèm nghe chúng ta khuyên.



Anh Viễn Chinh, sao anh không đặt mình vào vị trí của mẹ và em mà suy nghĩ thử xem? Nếu anh gặp chuyện chẳng may, chúng tôi phải làm sao bây giờ?
Nếu như bây giờ hai mẹ con mình vẫn không có chỗ nương tựa, Mạnh gia có thể tiếp nhận mình sao? Mà mặt khác, vẻ nhiệt tình trên những khuôn mặt này, những nụ cười tươi tắn này, thật ra có được mấy phần chân thành đây?



Có lẽ…Mạnh Lâm khẽ thở dài, một giả thiết như vậy, không có chút ý nghĩa nào đối với bà. Tình đời là như thế, nhân tình ấm lạnh, bà chỉ có thể thừa nhận và chấp nhận.



Mạnh Hiểu Quyên đi trước một bước, tới mở cửa xe ra, thân mật kéo tay Mạnh Lâm, đỡ bà xuống xe. Phùng Thiến Như mỉm cười cũng bước xuống xe. Bành Viễn Chinh xuống xe cuối cùng, liếc mắt liền nhìn thấy em họ Mạnh Tiểu Cương, người ngày xưa từng ăn nói hết sức cay nghiệt với mình. Bên cạnh Mạn Tiểu Cương là một cô gái trẻ tuổi, nhan sắc bình thường nhưng trang phục thời thượng, hẳn là Mạnh Hiểu Lâm, con gái Mạnh Quân.



Ánh mắt Bành Viễn Chinh lạnh nhạt mà trầm ngưng, lại có mấy phần uy nghiêm, cứ lần lượt lướt qua từng người trong Mạnh gia, khiến họ cảm thấy hơi lúng túng, Mạnh Tiểu Cương lại càng không chịu nổi, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Bành Viễn Chinh.



Nghĩ lại, tên tiểu tử ngày đó bị mình cười nhạo và khinh bỉ vì "không có gia giáo", hôm nay đã là người nối dòng của một gia tộc hiển hách, cháu đích tôn của Phùng gia, cán bộ cấp huyện, thân phận cao quý, đia vị hiển hách, còn bản thân mình, bất quá chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, vô công rồi nghề, nếu bảo là con trai Phó chủ tịch thành phố rồi kiêu ngạo với Bành Viễn Chinh, hắn sẽ chỉ coi mình là một ngọn cỏ, tùy ý có thể giẫm dưới chân.



Quá khứ như thế, hiện tại như thế, lòng làm sao chịu nổi?



Mạnh Cường bước tới, cười nói:



- Viễn Chinh, vào đi, vào rồi hãy nói. Thiến Như, cháu cũng vào đi!



Trương Mỹ Kỳ kéo tay Mạnh Lâm, người một nhà thân thiết nhiệt tình đi vào nhà, nhìn không ra bất kỳ ngăn cách và xa cách nào của năm xưa.



- Viễn Chinh, đây là chị họ cháu, con gái của cậu Cả Mạnh Quân, đây là anh họ cháu Mạnh Hiểu Đào…



Vào nhà Mạnh gia, ngồi quanh trong phòng khách, Mạnh Cường lần lượt giới thiệu từng người với Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như. Nói một cách tương đối, Bành Viễn Chinh quen thuộc đối với vợ chồng Mạnh Cường hơn một chút, nói chung là không tiếp xúc với cả nhà Mạnh Quân. Hôm nay lần đầu tiên hắn mới gặp Mạnh Hiểu Lâm và Mạnh Hiểu Đào, con của Mạnh Quân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Vẻ mặt Bành Viễn Chinh rất ung dung bình tĩnh nhưng nụ cười của hắn rất lãnh đạm. Trong khi đó, không chỉ Mạnh Cường và Mạnh Quân, mà cả những người vai dưới như Mạnh Hiểu Đào, Mạnh Hiểu Quyên cũng có thể nhận thấy Phùng Thiến Như rất ôn hòa, không ra vẻ tiểu thư con nhà quyền quý ở Thủ đô, liền làm quen rất nhanh.