Cao Quan

Chương 476 : Hai phương án của Phùng lão

Ngày đăng: 00:59 20/04/20




Trong lúc ăn cơm, thừa dịp Phùng Thiến Như và Vương An Na đi phòng vệ sinh, Bành Viễn Chinh mở túi của Phùng Thiến Như nhìn lướt qua, khỏi khỏi trợn mắt: thì ra Vương An Na lén đưa cho Phùng Thiến Như một thứ thuốc cường dương!



Hừ, cô nàng này!



Thấy vẻ mặt khác lạ của hắn, Vương Bưu đứng dậy nhìn qua, thấy vật kia, Vương Bưu liền cười ha hả, vừa cười vừa ôm bụng.



Vương Bưu giơ tay chỉ vào Bành Viễn Chinh, cười đến nỗi hụt hơi:



- Viễn Chinh…cậu…chuyện kia cậu không ổn sao? Có lý nào?



Bành Viễn Chinh không biết nên khóc hay nên cười, mắng:



- Cút!



Chợt Vương Bưu ra vẻ ngạc nhiên:



- Viễn Chinh, sao chị An Na biết cậu có vấn đề về chuyện kia? Chẳng lẽ hai người…



Vương Bưu nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt mờ ám.



Bành Viễn Chinh xì một tiếng khinh miệt:



- Bưu này, muốn ăn đòn phải không?



Lúc này, Vương An Na và Phùng Thiến Như cười cười nói nói sóng vai từ phòng vệ sinh quay lại, Vương Bưu liếc hai cô một cái, miễn cưỡng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng khóe miệng vẫn hiện lên một nét cười quỷ quyệt.







- Viễn Chinh, cậu nói cái dự án này, chị cảm thấy không ổn.



Nói đến công việc, sắc mặt Vương An Na nghiêm túc hẳn lên, cô nhíu mày lại:



- Huyện của cậu, là một huyện nhỏ, nghèo mạt rệp, tôi cũng không nói, nhưng số dân chỉ có hơn trăm ngàn người, cậu lại muốn xây dựng trung tâm thương mại? Không có khách thì bán cho ai? Chị khuyên cậu đừng có làm, đến lúc đó vừa hao tài tốn của, lại khiến cậu mang tiếng!



Loại trung tâm này, phải xây ở thành phố lớn, tối thiểu phải là một thành thị có lưu lượng khách tương đối khá. Huyện của cậu, không thích hợp, rất không thích hợp!



Vương An Na sợ Bành Viễn Chinh mất hứng, cười cười giải thích mấy câu.
Phùng lão đơn giản kết thúc đánh giá và lời khen ngợi của mình, rồi lập tức chuyển sang đề tài khác.



- Bây giờ nói một chút về hôn lễ của cháu và Thiến Như.



Phùng lão nhẹ nhàng nói:



- Ông thận trọng suy nghĩ, đối với hôn lễ của hai cháu, ông có hai phương án cho cháu lựa chọn, dù cháu chọn phương án nào, ông cũng rất vui vẻ.



Thứ nhất, cháu nhận tổ quy tông, lấy lại họ Phùng, sau đó ông nội ra mặt, tổ chức một hôn lễ long trọng cho hai cháu, đồng thời cũng công khai thân phận của cháu. Đây là điều trong nhà nợ cháu và cháu đương nhiên được hưởng.



Thứ hai, hôn lễ cử hành trong phạm vi nhỏ, ông bà nội không ra mặt, chỉ có nhà mình và bạn bè tham dự. Sau đó, chsu và Phùng Thiến Như trở về Tân An đãi tiệc.



Cháu tự lựa chọn, bởi vì chuyện này quan hệ đến cuộc sống của cháu sau này, ông không can thiệp.



Bành Viễn Chinh khẽ thở dài, hắn đã sớm suy nghĩ về vấn đề này.Thân phận của hắn công khai hay không công khai, hắn cảm thấy không quan trọng; mà trên thực tế, phần lớn giới lãnh đạo cao cấp ở Thủ đô đã biết sự hiện hữu của hắn, chẳng qua là ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi. Thật sự không cần thiết phải huy động nhiều người truyền tin.



Mà một khi chuyện này được công khai, sau này hắn không thể về lại cơ sở công tác, đồng thời tương lai chính trị cũng sẽ chịu nhiều hạn chế. Phùng lão vẫn ủng hộ hắn tạm thời không lấy lại họ Phùng, chính là vì suy xét đến vấn đề này.



Quan trọng hơn là, chuyện này làm Phùng Thiến Như tổn thương. Hắn lấy lại họ Phùng, kết hôn với Phùng Thiến Như, như thế phải đồng thời công khai thân phận thật sự của Phùng Thiến Như. Mặc dù Phùng Thiến Như tỏ vẻ không để ý, nhưng trong thâm tâm cô, đó là một nỗi đau vô hình.



Nghĩ đến đó, Bành Viễn Chinh dứt khoát trả lời:



- Ông nội, cháu lựa chọn phương án hai.



Mắt Phùng lão sáng ngời lên, ông chậm rãi trầm giọng hỏi:



- Tại sao?



Bành Viễn Chinh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói:



- Ông nội, cháu muốn đứng ở vị trí cao nhất!



Phùng lão trầm mặc một thoáng, đột nhiên cười ha hả, vỗ bàn:



- Tốt, có quyết đoán, quả nhiên là cháu của ta!