Cao Quan
Chương 496 : Thứ tự bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện
Ngày đăng: 00:59 20/04/20
Dưới sự hướng dẫn của Phó bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Huyện ủy Hàn Duy và Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Cố Xuân Hoa, ba tân Phó chủ tịch huyện Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng, Ninh Hiểu Linh lên một chiếc xe lớn, cùng đến huyện Lân.
Việc nhậm chức lần này có phần gấp gáp, hoàn toàn là do Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham đề nghị, vì ông cho rằng công việc ở huyện Lân đang bề bộn, ba Phó chủ tịch huyện sớm đến nhậm chức chừng nào tốt chừng ấy cho huyện Lân.
Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đột nhiên thông báo hội nghị khẩn cấp, rất nhiều người đã tan việc về nhà, nhận được điện thoại vội vàng quay lại
Trong phòng họp, các lãnh đạo ban ngành trong huyện tum năm tụm ba, bàn luận xôn xao. Các lãnh đạo huyện cũng lục tục đi tới, trở thành đầu đề câu chuyện để mọi người âm thầm chỉ trỏ.
Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và Tiền Học Đường ngồi lại với nhau ở góc xa. Trong lòng ba người có dự cảm không ổn, im lặng không nói.
7 giờ tối. Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm đưa Hàn Duy và Cố Xuân Hoa bước vào hội trường, phía sau còn có hai nam, một nữ.
Hai người nam, chừng hơn ba mươi tuổi, cũng mang mắt kiếng, hào hoa phong nhã; mà nữ cũng khoảng ba mươi, vóc dáng tầm thước, hơi mập một chút, khí chất rất văn nhã.
Có nhiều người nhận ra Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh. Thấy họ, hầu như tất cả mọi người lập tức hiểu ra: hóa ra là Thành ủy điều cán bộ tới tăng cường thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện !
Sắc mặt Mã Thiên Quân trở nên trắng bệch, khóe miệng cũng run run. Sự lo lắng tràn ngập trong lòng, trong nháy mắt hóa thành tuyệt vọng. Đợi chờ mỏi mòn để rồi kết quả là mò trăng đáy nước, cảm xúc thay đổi rất nhanh, mới ngày nào còn vô cùng mừng rỡ, giờ thì vô cùng buồn bã, không sao dùng lời mà nói hết được.
Vi Minh Hiên từ từ cúi đầu xuống, mơ hồ có thể thấy được đôi vai y run rẩy.
- Lương công tác đồng chí Viễn Chinh được phân công quản lý rất lớn, lúc trước đồng chí loay hoay tối mắt tối mũi. Đồng chí Viễn Chinh từng đề cập với tôi, chờ những đồng chí khác tới nhậm chức, thay đồng chí ấy chia sẻ một số công việc.
Huống chi, tôi cho là đồng chí Quách Vĩ Toàn, đồng chí Thắng Tuấn và đồng chí Đổng Dũng quen thuộc công tác kinh tế thương mại, phụ trách lĩnh vực này, coi như đều là nhân tài. Dĩ nhiên, đây chỉ là ý kiến ban đầu của tôi, mọi người có thể thảo luận thêm, xong rồi chúng ta báo cáo với Bí thư Hàn.
Tôn Thắng Tuấn và Đổng Dũng nhìn nhau, thầm trao đổi một ánh mắt phức tạp. Bọn họ cũng là những kẻ lọc lõi trên quan trường, trước khi đến đã nghe nói huyện Lân là một vũng nước đục, bây giờ nhìn lại qủa nhiên đúng. Vị Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm, dường như không được chào đón, nếu là ở huyện khác, Chủ tịch huyện phân công, Phó chủ tịch chỉ có tiếp nhận, làm sao có chuyện chất vấn thẳng mặt? Chuyện vớ vẩn!
Hai người cũng thầm liếc nhìn Bành Viễn Chinh đang trầm mặc một cách khác thường, suy nghĩ rất nhanh. Nếu như Cung Hàn Lâm không đủ uy quyền, chuyện đó cũng không khiến họ quân tâm, điều mấu chốt là ở thái độ của Hàn Duy. Hàn Duy muốn đích thân xét duyệt việc phân công công tác các thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân huyện, ý nghĩ chuyện đó là thế nào, thật ra không khó hiểu.
Về phần Ninh Hiểu Linh, cô xuất thân là trí thức, trời sinh tính cách lạnh nhạt, cho dù có nhìn ra tình thế hay không, cũng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Nghiêm Hoa nhíu mày, định nói thêm gì đó, lại thấy Bành Viễn Chinh đưa mắt ra hiệu cô chớ nóng vội, liền cắn răng, im lặng.
Cung Hàn Lâm nhìn mọi người xung quanh, thấy Bành Viễn Chinh vẫn không nói ra ý kiến, liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta làm Chủ tịch huyện, đối mặt với "nguy cơ", không thể ngồi yên không làm gì, nếu như ngồi chờ chết, để cho Bành Viễn Chinh đoạt hết quyền lực, như vậy, uy quyền của ông ta chỉ còn là con số không, ai còn coi một Chủ tịch huyện như ông ra gì?
Cho nên, biết rõ Bành Viễn Chinh là một "cục xương" khó nhằn, vì vừa có lai lịch vừa có năng lực quá lớn, ông ta cũng không còn có lựa chọn nào khác. Trừ phi ông ta không làm Chủ tịch huyện nữa, hoặc cam tâm làm bù nhìn, bằng không nhất định phải tranh đấu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Thật ra thì, Bành Viễn Chinh cũng không có ý định giành hết quyền lực của ông ta. Chẳng qua là lãnh đạo chủ yếu Thành ủy không hài lòng đối với công tác của ông ta, có sự suy xét ở một mức độ sâu xa hơn, cho nên mới vô tình hay cố ý thúc đẩy để Bành Viễn Chinh ra đứng mũi chịu sao, chuyện này vốn không phải mong muốn hay toan tính của Bành Viễn Chinh.