Cao Quan
Chương 508 : Phó Khúc Dĩnh giở trò
Ngày đăng: 00:59 20/04/20
Thấy cháu gái trực tiếp nêu ra yêu cầu với Bành Viễn Chinh, Mã Thiên Quân thất kinh, vội trừng mắt nhìn Mã Vân, nói:
- Tiểu Vân, đừng càn quấy! Cháu đang làm việc yên ổn ở văn phòng xử lý khẩn cấp, chỉ nói lung tung! Nếu cháu ăn xong rồi, mau đi giúp thím dọn dẹp đi!
Mã Vân hơi trề môi, cô đến nhờ Mã Thiên Quân đổi công tác, nhưng Mã Thiên Quân không chịu, hôm nay có cơ hội ăn cơm với Bành Viễn Chinh, cô đánh bạo thử vận may. Văn phòng xử lý khẩn cấp cũng là bộ phận Bành Viễn Chinh phân quản, chỉ cần một câu nói của Bành Viễn Chinh, chuyện của cô sẽ được giải quyết.
Thật ra thì không phải Mã Thiên Quân không muốn giúp, chẳng qua là ông ta còn chưa có thời gian để lo chuyện này. Bây giờ đối với ông ta, cải thiện quan hệ với Chủ tịch huyện Bành mới là quan trọng nhất. Ông ta không dám làm bất cứ điều gì có thể khiến Bành Viễn Chinh bất mãn.
Mã Vân đứng dậy định đi.
Bành Viễn Chinh cười:
- Mã Vân, sao vậy, không hài lòng với công tác à? Đừng gấp gáp, cô cứ thong thả nói tôi nghe!
Mã Vân thấy Bành Viễn Chinh nói vậy, rất vui mừng, cũng không để ý đến ánh mắt "dữ tợn" của Mã Thiên Quân, kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, thật ra thì công việc rất tốt, lãnh đạo ngành rất chiếu cố tôi. Tuy nhiên tôi phải thường xuyên trực đêm, một cán bộ nữ như tôi thấy rất mệt. Sức khỏe mẹ tôi không tốt, trong nhà không ai chăm sóc, tôi muốn đổi một công tác không phải trực đêm, như thế buổi tối mới có thể chăm sóc cho mẹ tôi được.
Kim Tú Hoa ngồi bên cạnh khẽ thở dài, Mã Vân nói đúng sự thật, mẹ của cô bị tê liệt ở trên giường bảy tám năm rồi, ban ngày còn đỡ, buổi tối phải có người trông nom..
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, phất tay:
- Nếu trong nhà có khó khăn, có thể chiếu cố. Cô báo cáo bằng văn bản lên lãnh đạo ngành, ngày mai tôi sẽ nói với Vương Hạo, cô đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm đi!
Nhưng Phó Khúc Dĩnh có giở trò cỡ nào, cũng không có cửa với Bành Viễn Chinh. Mặc kệ cô ta có muôn vàn lý lẽ, hắn bất di bất dịch quy tắc của mình. Chính sách ưu đãi nên có, hắn đã thẳng thắn tuyên bố công khai toàn bộ, Phó Khúc Dĩnh còn muốn được voi đòi tiên, là không thể được.
Tính nguyên tắc của Bành Viễn Chinh quá mạnh mẽ, không chỉ là nguyên tắc trong chuyện công, còn có nguyên tắc làm người, điều này vượt quá sự tưởng tượng của Phó Khúc Dĩnh.
Suy nghĩ thấu đáo, Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, khóe miệng hiện lên vẻ kiên quyết không thể lay chuyển.
- Khúc Dĩnh, sự thận trọng của phía công ty cô là đương nhiên. Dù sao, một khoản đầu tư lớn như vậy, e rằng cá nhân không không thể làm chủ được, tôi có thể hiểu được. Nhưng tôi muốn chuyển lời tới Hội đồng quản trị của các vị, chúng tôi đã quyết định dành cho các vị chính sách ủng hộ lớn nhất, thái độ của chúng tôi là chân thành, hy vọng lần hợp tác này có thể sớm thành công, nhìn thấy hiệu quả!
Những gì huyện có thể làm, chính sách ưu đãi nào có thể tranh thủ được từ thành phố và tỉnh, tôi đã trình bày rõ ràng tất cả với cô! Có thể nói một cách không khoa trương chút nào, đây là giới hạn cuối cùng mà chúng tôi có thể làm được, các vị đến bất cứ khu đầu tư nào ở tỉnh Giang Bắc, cũng không thể giành được sự ủng hộ toàn diện như vậy.
Bởi vì đây là dự án hợp tác trong nước và nước ngoài, chúng tôi còn có thể tranh thủ chính sách ưu đãi miễn giảm thuế của tỉnh, đó cũng không phải là một con số nhỏ.
Bành Viễn Chinh thong thả nói.
Thấy vẻ lạnh nhạt của Bành Viễn Chinh, Phó Khúc Dĩnh chột dạ, trán rịn mồ hôi, cô nhớ lại lần đầu gặp mặt trắc trở với Bành Viễn Chinh, khi đó, cô định làm ra vẻ, liền bị Bành Viễn Chinh "rút củi dưới đáy nồi", nhất định không phối hợp. Nếu như sau đó cô không nhún mình nhờ Vương An Na hòa giải, bây giờ đã không có chuyện bây giờ cô dẫn người tới đây bàn chuyện hợp tác với Bành Viễn Chinh.
Cô thấy hơi hối hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng, cô cũng không thể rút lại được.
Cô chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại, ngắm nhìn vẻ mặt anh tuấn, bình tĩnh của Bành Viễn Chinh, trong lòng hiện lên một cảm giác bất lực và bất đắc dĩ. Cô vốn xuất thân là con nhà giàu có, tâm cao khí ngạo, là nữ doanh nhân oai phong một cõi thương trường Singapore, nhưng ở trước mặt Bành Viễn Chinh, dường như tất cả đều chẳng là gì cả.
Một lúc lâu, cô mới thầm thở dài, trong lòng quyết định, sẽ không tiếp tục gây phiền phức thêm nữa, sau khi trở về, lập tức nói cha cô triệu tập Hội đồng quản trị, đem chuyện hợp tác xác định một lần cho xong.