Cao Quan
Chương 529 : Càng kìm nén càng bứt rứt, càng bứt rứt càng nóng
Ngày đăng: 01:00 20/04/20
Bành Viễn Chinh lúng túng đứng dậy đi vào phòng ngủ của Tần Phượng, Tần Phượng nhìn hắn, ra hiệu bảo cứ yên tâm. Bành Viễn Chinh đi vào, thấy Trịnh Anh Nam nằm co trên giường, mặt ửng hồng, hắn khẽ nói:
- Thật ngại quá, Trịnh tổng... Xin lỗi!
Trịnh Anh Nam im lặng không nói, xoay đầu đi.
Tần Phượng thấy vừa nói chuyện xong, Trịnh Anh Nam lại tỏ thái độ như vậy, không khỏi gấp gáp nói:
- Bé Anh, em…
Chợt Trịnh Anh Nam mỉm cười:
- Chị, chịcó thể đi ra ngoài trước không, em muốn nói chuyện với một mình Chủ tịch huyện Bành.
Tần Phượng nhíu mày:
- Nói chuyện gì, em…
Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn Trịnh Anh Nam, cười nhẹ, quay lại nhìn Tần Phượng:
- Tiểu Phượng, em đi ra ngoài trước, anh nói chuyện với Trịnh tổng một chút cũng tốt.
Tần Phượng do dự một chút, rồi theo lời lui ra khỏi phòng ngủ của mình.
Thật ra thì lúc này, Bành Viễn Chinh cũng đoán ra Trịnh Anh Nam muốn nói chuyện gì với mình. Tần Phượng càng không cần phải nói, cô hiểu rất rõ cô em họ này.
- Anh đóng cửa lại.
Trịnh Anh Nam ngồi dậy, ôm chăn.
Bành Viễn Chinh im lặng đóng cửa phòng ngủ lại.
- Mời ngồi.
Trịnh Anh Nam lại nói.
Bành Viễn Chinh vòng tay trước ngực thản nhiên nói:
- Không cần, Trịnh tổng cứ việc nói thẳng ra, tôi rửa tai lắng nghe.
- Viễn Chinh, tôi gọi như vậy, Chủ tịch huyện Bành không ngại chứ?
...
Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh trở lại huyện, mới vừa vào phòng làm việc, Vương Hạo đã cười gõ cửa đi tới nói:
- Chủ tịch huyện Bành, có tin tốt, thủ tục của công ty Hoa Thương đã làm xong, theo yêu cầu của Phó tổng, Chủ tịch huyện Quách phối hợp với công ty lương thực huyện, đem trụ sở vốn của công ty lương thực giao cho công ty Hoa Thương.
- Tốt.
Bành Viễn Chinh khoát tay:
- Nói với lão Quách, cố gắng cung cấp mọi điều kiện thuận lợi, người ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở chỗ thiếu thốn đủ thứ như huyện chúng ta, rất không dễ dàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Dạ. Còn có chuyện này muốn báo cáo lãnh đạo.
Vương Hạo lại nói.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Chuyện gì?
"Mới vừa rồi Thiết Nhĩ Tư của công ty Hoa Thương tìm tôi nói, bộ phạn quản lý của tân công ty và công nhân viên chức sẽ được lần lượt đưa từ Singapore tới, nhưng đồng thời cũng muốn tuyển mộ một phần tại địa phương, đề nghị huyện hỗ trợ.
- Không thành vấn đề, anh trực tiếp báo cáo với lão Quách.
- Chủ tịch huyện Bành, cô Thiết Nhĩ Tư còn nói, để cảm tạ sự ủng hộ mạnh mẽ của Ủy ban nhân dân huyện đối vớic ông ty cùng Hoa Thương và dự án này, các cô quyết định lấy danh nghĩa công ty Hoa Thương, biếu tặng cho Ủy ban nhân dân huyện một chiếc Crown, bây giờ xe đã được mua từ tỉnh lỵ, ngày mai sẽ được đưa tới.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Có chuyện này?
- Dạ, thái độ của họ rất kiên quyết, nói là đáp tạ trong huyện, xin chúng ta phải nhận lấy.
Vương Hạo kính cẩn cười:
- Chủ tịch huyện Quách bảo tôi xin chỉ thị của lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh trầm mặc chốc lát, lắc đầu nói:
- Chúng tôi không thể nhận quà tặng của nhà đầu tư, điều này không hợp quy định, đồng thời ảnh hưởng cũng không tốt. Chuyện này anh không cần phải để ý đến, tôi sẽ tự nói với Phó tổng.