Cao Quan
Chương 533 : Tần Phượng tức giận
Ngày đăng: 01:00 20/04/20
Trịnh Anh Nam và Tần Đào rời đi, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Hoắc Quang Minh, bảo y hỏi thời gian cụ thể Phó Khúc Dĩnh rời Tân An, trở về Singapore , hắn muốn đích thân tiễn Phó Khúc Dĩnh.
Không lâu sau, Hoắc Quang Minh gọi lại, nói là Phó Khúc Dĩnh định sáng sớm mai rời huyện đi tỉnh lỵ, sau đó từ tỉnh lỵ bay đi Thủ đô, lại từ Thủ đô bay về Singapore .
Sáng sớm hôm sau, Phó Khúc Dĩnh lên xe rời huyện Lân, xe từ từ chạy về phía huyện lỵ. Từ huyện Lân đi tỉnh lỵ, có một đường tắt không qua khu vực thành thị, nhưng vì quốc lộ này xe vạn tải lớn thường xuyên qua lại, bụi đất bay mù trời, thông thường tài xế cũng sẽ không đi. Nhưng vì tranh thủ thời gian, đồng thời cũng dường như tránh Bành Viễn Chinh đưa tiễn, Phó Khúc Dĩnh đi con đường này.
Phó tổng Thiết Nhĩ Tư của công ty Hoa Thương Tân An tự lái xe đưa Phó Khúc Dĩnh, cô ta muốn ở lại Tân An xử lý công việc bận rộn lúc đầu, tạm thời không trở về Singapore .
Phó Khúc Dĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần, tâm tình hơi có chút cảm khái.
- Tiểu thư, Chủ tịch huyện Bành ở phía trước...
Thiết Nhĩ Tư có vẻ hơi bất ngờ, giảm tốc độ xe, nhẹ nhàng nói.
Phó Khúc Dĩnh đột nhiên mở mắt, qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, thấy Bành Viễn Chinh mặc áo khoác ngoài bằng nỉ đen, dựng thẳng cổ áo, đeo một khăn quàng cổ đỏ thẫm, lẳng lặng đứng ở ven đường, ánh mắt trầm ngưng, vững vàng như núi.
Phó Khúc Dĩnh ngưng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, sâu kín thở dài:
- Dừng xe đi!
- Không ngờ anh lại tới...
Phó Khúc Dĩnh xuống xe, từ từ đi tới, mặc cho gió rét thổi tung lọn tóc lòa xòa, ngực áo khoác không cài.
- Bằng hữu đi xa, sao tôi có thể không tiễn. Hôm nay từ biệt, mong cô luôn bảo trọng.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, đưa một cái hộp nhỏ trong tay tới:
- Một chút quà nhỏ, xin vui lòng nhận cho.
- Chị, em cảm thấy, Tần Đào cũng không phải là người ngoài, chuyện của Tần Đào làm sao chúng ta bỏ mặc được? Đối với Bành Viễn Chinh, chuyện đó không có gì khó khăn, để cho hắn giúp Tần Đào một chút đâu có sao?
Trịnh Anh Nam cười cười:
- Chị, đừng nóng giận, coi như là em sai lầm, có được không?
Trịnh Anh Nam thầm nghĩ, Tần Đào là em ruột của chị, thái độ của chị làm sao vậy? Trái lại em đây là chị họ, lại thành "bắt chó đi cày" xen vào việc của người khác rồi?
- Làm sao em biết anh ấy làm việc không khó khăn? ! Em chỉ thấy kết quả, không thấy được quá trình! Em có biết, vì giúp Phong Thái đưa ra thị trường, rốt cuộc anh ấy phải làm những việc gì không ? Mất bao nhiêu sức lực không? Em biết không? Làm như em, không phải là đem thêm phiền phức cho anh ấy sao! Bé Anh, một lần nữa chị nhắc lại, sau này em đừng bao giờ làm chuyện như vậy nữa. Nếu em còn tái phạm, chúng ta sẽ không còn là chị em!
Giọng Tần Phượng kiên quyết mà nghiêm túc:
- Em là em họ chị, nhưng đối với anh ấy, em còn chưa đúng nghĩa là một người bạn!
Trịnh Anh Nam cười khổ:
- Chị, có nghiêm trọng đến như thế không ? Có thể làm thì làm, làm không được cũng không sao cả, chị cần gì phải nổi trận lôi đình như vậy? Chị, chị phải biết rằng, nếu Tần Đào là người dưng, em sẽ không dẫn nó đến tìm Bành Viễn Chinh, lâu như vậy, chị đã thấy em gây phiền phức cho hắn lần nào chưa?
Trong lòng Trịnh Anh Nam đồng thời lóe lên một tia cay đắng và bất mãn: mình còn chưa đúng nghĩa là một người bạn của Bành Viễn Chinh là sao? Chị à, sao chị có thể nói như vậy?
- Em biết là tốt rồi! Tối nay chị sẽ gọi điện thoại cho Tần Đào, chuyện này đến đây chấm dứt, không nên nhắc lại nữa!
Tần Phượng tức giận cúp điện thoại, tâm tình vẫn hơi kích động.
Cô luôn luôn cho là tình cảm của mình đối với Bành Viễn Chinh là rất thuần túy, không muốn trộn lẫn một chút thế tục nào, càng không muốn vì vậy mang đến áp lực và gánh nặng cho Bành Viễn Chinh.
Cô không muốn tình cảm thuần túy của mình có chút tỳ vết nào , sự trân trọng của cô đối với tình cảm này, Trịnh Anh Nam không chắc có thể hiểu được.