Cao Quan
Chương 537 : Ai gánh trách nhiệm?
Ngày đăng: 01:00 20/04/20
Buổi tối hôm đó, Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ đích thân dẫn đội, tạm giữ mười mấy thôn dân tham dự ẩu đả, mà với sự giám sát của ngành có liên quan trong huyện và Cục công an huyện, chính quyền thị trấn và hội đồng thôn, tất cả các thôn dân tham gia cướp than đá, đem số than cướp được trả lại đủ số cho nhà máy cung cấp khí.
Mặc dù nhà máy cung cấp khí chỉ bị cướp đi mười mấy tấn than đá, đối với tổng công ty khí than thành phố Tân An chẳng là gì cả, nhưng tính chất cực kỳ tồi tệ. Theo như lời của Mạnh Kiến Tây, mỗi một đồng than đá cũng là tài sản nhà nước, cướp đoạt tài sản quốc gia, phá hủy công trình xây cất phải bị tội gì?!
Mười mấy thôn dân tham dự ẩu đả bị mang về Cục công an, Trọng Tu Vĩ tổ chức lực lượng tự mình chủ trì tra hỏi, rất nhanh đã tìm ra hai người hành hung. Hai người này sẽ bị đưa ra luật pháp nghiêm trị.
Tối hôm đó, tổ công tác kết hợp giữa Ủy ban nhân dân huyện Lân và Tổng công ty khí than thành phố, rốt cục đạt thành sự nhất trí đối với gia đình người bị nạn, người bị thương coi như là tai nạn lao động, tất cả tiền chữa trị cũng do công ty gánh chịu, hơn nữa trong lúc nghỉ dưỡng thương, tiền lương tiền thưởng vẫn được nhận như bình thường.
Đối với người chết, phương án bồi thường do huyện và xí nghiệp đưa ra cụ thể như sau:
- Một, huyện Lân cấp một lần tiền tử là ba mươi ngàn tệ, đồng thời tổng công ty khí than thành phố Tân An dựa theo chế độ quy định và luật pháp hiện hành, bồi thường theo tiêu chuẩn công nhân viên chức bị chết vì tai nạn lao động, trợ cấp tiền mai táng, cung cấp tiền nuôi dưỡng người thân thuộc.
Hai, bố trí công việc cho em trai và em gái người chết. Em gái người chết được vào làm việc ở văn phòng Tổng công ty khí than thành phố; em trai người chết vào công tác ở công ty trách nhiệm hữu hạn Hoa Thương Tân An, cương vị cụ thể do công ty Hoa Thương bố trí. Trong huyện và xí nghiệp đều hứa hẹn, lương bổng của hai người sẽ không thấp hơn mức bình quân của hai xí nghiệp.
Ba, khi còn sống, người chết ghi danh đăng ký một căn nhà diện phúc lợi đang được xây dựng của Tổng công ty khí than thành phố Tân An, căn nhà này sẽ được cấp cho cha mẹ người chết.
Yêu cầu của người chết đều được đáp ứng, buổi tối hôm đó, xác người chết được công ty đưa đến nhà tang lễ, công ty cũng phái người trợ giúp gia đình người chết lo liệu hậu sự. Kể từ đó, vụ án này trên căn bản đã được giải quyết hoàn toàn.
Bành Viễn Chinh vẫn chờ ở trong phòng làm việc, cơm tối cũng không ăn. Từ Cục công an huyện, Lý Minh Nhiên gọi điện thoại về, nói tình hình bên kia, sau đó Trí Linh cũng trở về huyện, trực tiếp báo cáo với Bành Viễn về mọi việc.
Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng, trước mặt mấy Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ, Nghiêm Hoa , Đổng Dũng, Ninh Hiểu Linh, nhấc điện thoại lên gọi cho Hàn Duy .
Hàn Duy cũng đang lo lắng chờ ở phòng làm việc. Dù sao ông ta cũng kiêm nhiệm Bí thư Huyện ủy huyện Lân, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cũng không yên. Nếu như không thể nhanh chóng giải quyết, gây thành chuyện lớn hơn nữa, ngay cả ông ta là Phó bí thư Thành ủy, cũng rất mất thể diện.
- Bí thư Hàn, chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Tất cả than đá đã được trả lại, người gây chuyện hành hung đã bị bắt quy án. Đồng thời, theo chỉ thị của Bí thư Hàn, đã miễn chức ngay tại chỗ các Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch thị trấn. Mặt khác, gia đình người chết đã được bồi thường hợp lý, gia đình đang lo hậu sự cho người chết.
- Tôi biết.
Nghiêm Hoa nhướng mày, vội vàng nói:
- Vậy cậu còn làm như vậy! Viễn Chinh, như vậy không được, tiền đồ của cậu còn rất dài, nếu như gánh trên lưng một sự xử phạt, sẽ có ảnh hưởng rất không tốt đối với tương lai phát triển của cậu, hay là để tôi gánh trách nhiệm, tôi phải đến gặp Bí thư Hàn nói chuyện!
Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng:
- Chị Nghiêm, cám ơn sự quan tâm của chị. Nhưng tôi không thể vì vậy mà né tránh trách nhiệm. Nếu tôi đã ở trên vị trí này, để tôi làm kiểm điểm trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố là thích hợp. Mà ba người các chị, dù là ai, cũng gánh không nổi trách nhiệm này.
- Nhưng là...
Nghiêm Hoa đỏ mặt, quơ cánh tay:
- Đây là cậu nhảy vào trong hố lửa! Làm sao cậu có thể ngốc như vậy chứ!
- Chị Nghiêm, quyền lực và trách nhiệm có quan hệ trực tiếp, nếu tôi chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện, tôi không thể cứ có thành tích thì giành lấy, áp lực và trách nhiệm lại giao cho các đồng chí gánh chịu. Chuyện như vậy, Bành Viễn Chinh này không làm được.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ trước ngực của mình, nghiêm nghị nói:
- Nếu như phải làm trái với lương tâm, làm quan như vậy, thà rằng tôi không làm!
Nghiêm Hoa kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh, ánh sáng trong đôi mắt càng lúc càng long lanh.