Cao Quan
Chương 540 : Chủ tịch huyện Bành!
Ngày đăng: 01:00 20/04/20
- Bắt đầu từ bây giờ, hễ là người bị tổ kiểm tra bắt được, bất kể là ai, chỉ cần có vấn đề về tác phong, sẽ bị nghiêm khắc xử lý theo quy định, tuyệt đối không nhân nhượng!
Bành Viễn Chinh lạnh lùng nhìn Vương Bình:
- Cô có thể giám sát công việc của các đồng chí trong tổ kiểm tra, trong lúc chờ đợi nghỉ việc, cô có thể tố cáo, tố giác tổ kiểm tra bất cứ lúc nào!
Tạm thời cách chức cô đợi cho nghỉ việc, đây là nhằm vào tác phong làm việc không tập trung trong một thời gian lâu dài của cô mà đưa ra quyết định! Cô đâu chỉ là một lần đan áo len trong giờ làm việc? Cô tự vấn lòng mình xem, trong một năm, mình đã đi trễ, về sớm bao nhiêu lần? Đi làm rồi chuồn mất bao nhiêu lần? Ở sau lưng bịa đặt sinh sự bao nhiêu lần? Bất cứ hành động nào của cô, lãnh đạo và tổ chức đều biết hết, chỉ là cho cô một cơ hội để cô tự sửa sai!
Nhưng biểu hiện của cô thế nào? Trong lòng cô đều biết! Cô đi về nghĩ lại xem, nếu như cô cảm thấy chẳng qua là mình tình cờ phạm sai lầm một lần, thì cô hãy tới tìm tôi! Bành Viễn Chinh tôi sẽ đại diện Ủy ban nhân dân huyện và Đảng ủy xin lỗi cô, thu hồi quyết định xử lý!
Bành Viễn Chinh sẵng giọng, nói một cách kiên quyết, mặt Vương Bình đỏ lên, môi run run, phẫn nộ rời đi.
Bành Viễn Chinh xoay người lại, nhìn Cận Vĩnh Niên, thản nhiên nói:
- Cận Vĩnh Niên, có phải anh cũng không phục? Vấn đề của anh còn nghiêm trọng hơn!
Bành Viễn Chinh chợt cao giọng:
- Ngày ngày gọi bạn kêu bè, dùng công quỹ ăn uống thả cửa, quần chúng phản ứng mạnh mẽ! Ban Kỷ Luật Thanh tra huyện đã nhắc nhở anh rất nhiều lần! Anh có muốn tôi liên hệ với các đồng chí bên Ban Kỷ Luật Thanh tra, điều tra vấn đề của anh kỹ một chút? Hả?
Vẻ mặt và giọng nói của Bành Viễn Chinh đều nghiêm nghị, Cận Vĩnh Niên chột dạ, ngập ngừng cúi đầu xuống, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
- Còn không đi về?
Lý Minh Nhiên cả giận nói, thầm nghĩ lúc này ngươi cút đi, còn có thể giữ được cấp bậc phó phòng, cho dù không có thực chức. Nếu như ngươi thật sự muốn chọc giận Chủ tịch huyện Bành, sợ là ngay cả cấp bậc phó phòng cũng không còn, thậm chí, nếu như điều tra ra vấn đề không tốt, thì không chỉ bị mất chức không thôi đâu!
Cận Vĩnh Niên bối rối rời đi.
Lý Minh Nhiên thở dài nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Chủ tịch huyện Bành , cũng chỉ có lãnh đạo mới có thể trị được những thứ người này! Cái cô Vương Bình này, dây dưa tôi một buổi sáng, thật là phiền! Trong cơ quan, mấy mụ không có việc gì làm, thật sự là quá nhiều!
- Bắt mấy vụ điển hình mà răn đe, kế tiếp sẽ dễ làm. Trong cơ quan hiện tượng người nhiều hơn việc vô cùng nghiêm trọng, có một số cương vị, một số ngành hoàn toàn có thể xóa bỏ, hợp nhất lại... Chúng ta là cơ quan chính phủ, không phải là viện dưỡng lão!
Nghiêm Hoa hơi ngạc nhiên nhìn hắn:
- Chủ tịch huyện Bành, cậu còn có bạn người Ấn Độ?
- Không, còn chưa có thể nói là bạn. Chị Nghiêm, hai ngày trước tôi đến nhà máy nước khoáng trên núi Phượng Hoàng, nửa đường gặp cô gái Ấn Độ này, cô ấy bị trật chân, tôi liền thuận đường đưa cô ấy đến khách sạn du lịch...
Bành Viễn Chinh cười, giải thích với Nghiêm Hoa, sau đó đứng dậy nói:
- Coi như là có khách quốc tế, tôi đi ra ngoài nghênh đón đây!
...
Toa Lâm Na vô cùng nghiêm túc, lấy từ túi du lịch của mình ra một bùa hộ mệnh tinh xảo, là một xâu chuỗi màu sắc rực rỡ làm bằng xương bò Tây Tạng, hai tay đưa cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh không muốn nhận, nhưng người ta có thịnh tình như vậy, do dự một chút rồi nhận lấy và cám ơn.
Toa Lâm Na ngồi ở trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh cười khanh khách, pha lẫn thứ tiếng Trung văn cổ quái vào tiếng Anh lưu loát, trò chuyện với Bành Viễn Chinh, trước khi đi còn đặc biệt mời Bành Viễn Chinh sau này đi Ấn Độ du lịch, tới nhà cô làm khách. Cô còn viết cặn kẽ địa chỉ nhà mình và phương thức liên lạc.
Tiễn cô gái người Ấn Độ khiến người ta khó quên, Bành Viễn Chinh cầm chuỗi bùa hộ mệnh của Toa Lâm Na lên xem xét, sau đó cười lắc đầu, thuận tay ném vào trong ngăn kéo bàn làm việc của mình.
Trí Linh cười đi tới:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi cho tài xế đưa Toa Lâm Na đến ga xe lửa thành phố rồi, một cô bé ngoại quốc cũng không dễ dàng, một mình đến Trung Quốc du lịch!
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Được, cũng là khách của chúng ta. Được rồi, đi báo cho Chủ tịch huyện Lý và Chủ tịch huyện Quách, tôi tìm họ mở một cuộc hội ý.
- Dạ, Chủ tịch huyện Bành, tôi đi ngay đây.
Trí Linh xoay người đi, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười. Tâm trạng cô không tệ, mới vừa rồi, cô bé Ấn Độ kia cũng tặng cho cô một chuỗi bùa hộ mệnh, còn nói nữ thần sẽ phù hộ cho cô tìm được một người chồng như ý.