Cao Quan

Chương 553 : Thà chết không hối hận

Ngày đăng: 01:00 20/04/20




Bành Viễn Chinh thật vất vả mới làm cho Dịch Quốc Khách bình tĩnh lại được, rồi đưa về chỗ ở của y. Dàn xếp xong, Bành Viễn Chinh vốn định trở về huyện, nhưng thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Dịch Quốc Khách, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bèn ở lại tiếp tục an ủi y.



Dịch Quốc Khách một mực rơi lệ, hết sức bi thương, câu nói chia tay của Đậu Hiểu Lan "Anh không phải là Romeo, em cũng không phải là Juliet" khiến y bị kích động mạnh mẽ. Cõi lòng y tràn đầy niềm tin mà đến, tràn đầy ước mơ đối với tình yêu và tương lai, nhưng câu nói của người yêu, đối với Dịch Quốc Khách, là đòn đả kích trí mạng.



- Bành thiếu . . Tôi nghĩ không ra. . . tại sao đột nhiên Hiểu Lan lại làm như vậy. . . Tối hôm qua, chúng tôi còn bàn bạc làm sao tổ chức hôn lễ. . .



Dịch Quốc Khách bi ai lẩm bẩm, sự tuyệt vọng trong đôi mắt y khiến Bành Viễn Chinh cũng thấy lòng chùng xuống.



Tình yêu sâu nặng giữa Dịch Quốc Khách và Đậu Hiểu Lan, làm hắn rung động. Mặc dù hắn và Dịch Quốc Khách không phải là bằng hữu thân thiết, nhưng Dịch Quốc Khách biểu lộ chân tình như thế, cũng khó tránh khỏi cảm động lây.



Đây là một người khác với bọn cậu ấm thông thường, Bành Viễn Chinh yên lặng đánh giá, nghĩ cách giúp Dịch Quốc Khánh một tay. So với Dịch Quốc Khách đang chìm đắm trong đau thương tuyệt vọng, đương nhiên hắn tỉnh táo và sáng suốt hơn nhiều, hắn nghĩ, thái độ thay đổi đọt ngột của Đậu Hiểu Lan, hẳn là có liên quan tới Dịch gia. Nếu không, cô không thể làm như vậy.



- Tôi không phải là Romeo, nhưng tôi thật sự có thể vứt bỏ hết thảy vì cô ấy, nhưng cô ấy không cho tôi cơ hội . . .Viễn Chinh, tôi không cần gì cả, chỉ cần có cô ấy bên cạnh!



Dịch Quốc Khách khóc nức nở, nước mắt rơi đầm đìa, vừa khóc vừa gào lên.



Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng:



- Dịch huynh, đừng quá khổ sở. Anh suy nghĩ kỹ xem, nếu như thật sự anh không thể rời bỏ cô ấy, chúng ta còn sẽ nghĩ ra biện pháp khác. Thật ra thì chỉ cần hai người kiên trì, áp lực gì cũng không thành vấn đề.



Dịch Quốc Khách chụp lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, run giọng nói:



- Bành thiếu, vấn đề là tôi có thể kiên trì, nhưng bây giờ cô ấy không còn muốn kiên trì nữa!



- Chưa chắc, Dịch huynh, anh có nghĩ tới hay không, tại sao Đậu Hiểu Lan đột nhiên phải nói lời chia tay với anh?



Bành Viễn Chinh vỗ vỗ vai y.



Cả người Dịch Quốc Khách đột nhiên hơi run lên. Y ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, trong mắt lộ ra sự tức giận và tuyệt vọng:



- Chẳng lẽ là vì nhà của tôi…? Nhất định rồi, mẹ tôi nhất định đã tới Tân An. . .
Bành Viễn Chinh buông tay ra.



Vẻ mặt đau khổ, Đậu Hiểu Lan quay đầu đi, im lặng không nói.



- Nếu như hai người thật sự yêu nhau, nên nắm tay nhau cùng vượt qua khó khăn, cùng nhau kiên trì chống đỡ mưa gió và áp lực, chứ không phải làm thương tổn lẫn nhau!



Bành Viễn Chinh lại nhẹ nhàng nói.



- Bành tiên sinh, anh không biết nhà họ tạo cho tôi bao nhiêu áp lực, anh cũng không hiểu rõ gia đình họ là như thế nào, riêng chuyện này cũng đủ để cho tôi cả đời cũng không ngẩng đầu lên được!



Đậu Hiểu Lan đột nhiên quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, nghẹn ngào.



- Tôi hiểu rất rõ, bởi vì gia đình tôi cũng là gia đình giống như vậy. Nhưng, nếu như tôi là hai người, tôi sẽ kiên trì chịu đựng tất cả cùng với người yêu của mình, bất luận như thế nào cũng không từ bỏ người mình yêu, từ bỏ một cách dễ dàng như cô, đối với Dịch Quốc Khách là một đả kích quá lớn.



Bành Viễn Chinh cười:



- Cho nên, biểu hiện quá khích của cô hôm nay, thật ra thì rất không cần thiết. Tôi biết là mẹ của Dịch Quốc Khách lại tìm tới cô một lần nữa, nhưng cách cô xử lý sự việc không đúng, cô có thể tìm gặp Dịch Quốc Khách, để cho hắn nói chuyện với mẹ của mình. Bất luận kết quả thế nào, cũng không đến nỗi trở nên gay gắt mâu thuẫn, cô thấy tôi nói có đúng hay không?



Đôi vai Đậu Hiểu Lan run rẩy.



- Hai người có thể chung sống bên nhau là một loại duyên phận, nhất là cô và Dịch Quốc Khánh, hai người đã kiên trì lâu như vậy, dễ dàng từ bỏ là vô trách nhiệm đối với tình cảm của mình! Tôi nói hơi nhiều rồi, thật ra thì Dịch Quốc Khách chỉ nhờ tôi nhắn với cô một câu.



Cô Đậu, mới vừa rồi, trước mặt tôi, Dịch Quốc Khánh đã biểu lộ thái độ với mẹ hắn, hắn thà rằng thoát khỏi Dịch gia, không làm con cháu Dịch gia, đoạn tuyệt mọi quan hệ với Dịch gia, không bước vào cửa Dịch gia nữa, chứ không muốn mất cô! Dịch Quốc Khách đang ở dưới lầu, có đi gặp hắn hay không, tự cô quyết định.



Nói cách khác, nếu như Dịch gia ở từ chối cô, họ sẽ mất hắn. Thái độ của hắn như thế, tôi nghĩ, đã nói rõ tất cả rồi. Hẹn gặp lại, cô suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định.



Nói xong, Bành Viễn Chinh xoay người rời đi. Nói cũng đã nói đến mức này rồi, hắn thật sự là không còn lời nào để nói. Nếu như Đậu Hiểu Lan không lay chuyển, cũng chỉ có thể nói rõ hai người hữu duyên vô phận.



Đã như vậy, tiếp tục cưỡng cầu cũng không làm nên chuyện gì. Bất quá, một khi đã như thế, chỉ sợ sẽ xảy ra một bi kịch không thể cứu vãn.