Cao Quan
Chương 555 : Nếu như không biết xấu hổ
Ngày đăng: 01:00 20/04/20
Thật ra thì giữa Bành Viễn Chinh và Cố Khải Minh cũng không có gì mâu thuẫn hay xung đột. Không những thế, lúc Bành Viễn Chinh mới tới Tân An nhậm chức, còn có một quãng thời gian hợp tác thành công với Cố Khải Minh, quan hệ tương đối mật thiết.
Bất quá, càng về sau, sự ngăn cách và đối lập giữa hai người hầu như là điều tất nhiên.
Cố Khải Minh muốn tranh quyền, bèn đứng về phía đối lập với Tần Phượng, rồi sau đó, Bành Viễn Chinh và Tần Phượng dần dần hiểu nhau, đi đến với nhau, đồng thời cũng dần dần trở thành cái đinh trong mắt Cố Khải Minh.
Về sau, Cố Khải Minh bị chuyển khỏi quận Tân An, đến Ủy ban Xây dựng nhậm chức.
Đây có thể xem là Cố Khải Minh bị biếm truất. Rất nhiều người nghi ngờ y phạm sai lầm hoặc có vấn đề, bàn tán xôn xao. Bất quá, một thời gian sau, mọi chuyện cũng liền lắng xuống. Cố Khải Minh làm Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng thành phố, oai phong một cõi, cuộc sống dường như cũng không tệ lắm.
Trên thực tế, Cố Khải Minh cũng không phải "gặp chuyện không may" mà là dính líu tới việc tranh quyền giữa Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực và Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, là cấp dưới thuộc phe phái của Chu Quang Lực, Chu Quang Lực yếu thế, Cố Khải Minh không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Cho nên, cho tới hôm nay, Cố Khải Minh cảm thấy vô cùng oan uổng, cho rằng mình ôm đầy hoài bão, không may mắn mà biến thành vật hy sinh cho cuộc đấu tranh quyền lực của cấp trên.
Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh đưa
Tào Dĩnh ra ga xe lửa.
Tào Dĩnh muốn tới tỉnh lỵ giải oan thay cha, đây là lần đầu tiên cô phải một mình làm chuyện "đại sự", trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm bất an. Thấy cô như thế, Bành Viễn Chinh thở dài:
- Tiểu Dĩnh, cô phải biết rằng, loại chuyện này, chỉ có cô mới có thể làm được. Nếu như cô không dũng cảm tiến lên, vấn đề của cha cô có thể sẽ trở nên vô cùng phức tạp.
Trong lòng Bành Viễn Chinh thầm nhủ: nói không chừng, Tào Đại Bằng sẽ bị người ta chỉnh sống dở chết dở, hơn nữa thân bại danh liệt, làm hại gia đình vợ con. Dĩ nhiên, lời này hắn không thể thốt ra, một cô gái tinh thần yếu ớt như Tào Dĩnh chắc chắn không thể chịu nổi.
- Viễn Chinh, tôi…
Tào Dĩnh đứng trước đoàn xe, đột nhiên quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt phức tạp. Cảm giác bất an càng lúc càng tăng, cô rất muốn năn nỉ Bành Viễn Chinh cùng đi với mình, nhưng không làm sao nói nên lời.
Bành Viễn Chinh cười nói, thái độ ôn hòa.
Cố Khải Minh ngẩn ra:
- Đồng chí Tiểu Bành rất quyết đoán, lại muốn làm dự án lớn, tôi nghe nói vốn đầu tư cho trung tâm thương mại kia đã vượt qua hơn một trăm triệu, thật là không đơn giản! Hai dự án này, chuẩn bị lúc nào khởi công?
Bành Viễn Chinh trong lòng thầm cười lạnh: Ngươi giả vờ, rõ ràng hồ sơ xin phê chuẩn đã đến Ủy ban Xây dựng này, hơn nữa bổ sung rất nhiều thủ tục theo yêu cầu làm khó dễ của các người, vậy mà ngươi còn có mặt mũi giả vờ ngu trước mặt ta!
- Chủ nhiệm Cố, hồ sơ của chúng tôi đã nộp lên Ủy ban Xây dựng một thời gian, xin Chủ nhiệm Cố nhín chút thời gian chiếu cố.
Bành Viễn Chinh nói với vẻ thản nhiên.
Cố Khải Minh ồ một tiếng:
- Hồ sơ đã tới đây? Đồng chí tiểu Bành, động tác của các vị không chậm chút nào! Tốt, tôi sẽ dành chút thời gian hỏi lại, xem có phù hợp với trình tự hay không. Nếu như không có vấn đề, tôi sẽ bảo phòng nghiệp vụ nhanh chóng phê duyệt, không thể làm trễ nãi công cuộc xây dựng kinh tế của huyện các vị!
Tuy nhiên, trong lòng đồng chí tiểu Bành cũng nên chuẩn bị tư tưởng, hiện giờ, các huyện nộp hồ sơ phê duyệt dự án quá nhiều, theo thống kê chưa đầy đủ đã vượt qua số một trăm. Cậu cũng biết đó, việc phê duyệt cần điều tra nghiên cứu luận chứng, chúng tôi muốn tiến hành xét duyệt từng dự án một. Cho nên, những thứ này cần có thời gian, các vị đừng có gấp! Dĩ nhiên, trong tình huống có thể, chúng tôi ưu tiên muốn ủng hộ công tác ở huyện nghèo, bật đèn xanh cho các vị!
Lời nói của Cố Khải Minh xoay chuyển, mặc dù nghe rất xuôi tai, thật ra thì cũng vẫn lộ ra ý muốn kéo dài.
Đối với thái độ của Cố Khải Minh, Bành Viễn Chinh đã sớm đoán ra. Hôm nay hắn tới, bất quá là một thái độ, cũng không còn trông cậy vào thiện chí và tích cực của Cố Khải Minh. Chẳng qua là cần nhún nhường, hắn cũng sẽ nhún nhường, nếu như Cố Khải Minh vẫn không buông tha, hắn sẽ có cách khác.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn vạch mặt Cố Khải Minh, nhưng nếu như Cố Khải Minh vẫn không biết xấu hổ, hắn cũng đành phải dùng mọi thủ đoạn để vượt qua chuyện này.
Dù thế nào, Bành Viễn Chinh tuyệt đối không cho phép hai dự án bị ngâm mãi đó.