Cao Quan

Chương 6 : Công phá thành lũy từ bên trong

Ngày đăng: 00:53 20/04/20




Bành Viễn Chinh kiếp trước bởi vì ở xã làm việc nhàn hạ nên đâm ra chán, liền theo sư Minh Tâm đ*o nhân học Thái cực, về sau thì tỏ ra yêu thích. Ngày nào cũng luyện tập không ngừng. Tính xuống dưới thì cũng có hơn mười năm bản lĩnh, còn từng đại diện cho thành phố tham gia thi đấu trong cả nước.



Thu quyền, Bành Viễn Chinh khí định thần nhàn, lại chắp tay làm lễ.



Minh Tâm đ*o nhân ánh mắt lóe ra, hồ nghi nhìn Bành Viễn Chinh, nhíu mày nói:



- Xin hỏi cư sĩ này học Thái cực từ người nào vậy?



Bành Viễn Chinh bật cười nhưng không thể nào trả lời.



Hắn hôm nay xuống nông thôn chủ yếu là làm giấy chứng nhận. Đến Bạch Vân am chỉ là thuận đường, nghĩ muốn thăm hỏi lại bạn cũ kiếp trước.



Im lặng một lát, Bành Viễn Chinh không trả lời Minh Tâm đ*o nhân trực tiếp quay đầu trở về, trước vẻ mặt kinh ngạc của Tào Dĩnh.



Minh Tâm đ*o nhân há miệng, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.



Trên đường xuống núi, Tào Dĩnh vừa đi vừa hỏi:



- Bành Viễn Chinh, sao anh lại biết đánh Thái Cực Quyền, chẳng lẽ học lúc còn học đại học đã biết sao?



Bành Viễn Chinh thở dài, gật đầu, ra vẻ đồng ý.



Cũng may Tào Dĩnh không có hỏi chi tiết hơn nữa.



Hai người cưỡi xe máy về lại thành phố. Vừa mới tiến vào khu chung cư nhà máy cơ giới thì bên cạnh đã xuất hiện một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen, do cha của Tào Dĩnh Tào Đại Bằng lái.



Nhà máy cơ giới Tân An là nhà máy quốc hữu lớn. Các lãnh đạo của nhà máy đều là cán bộ cấp phó giám đốc sở. Nhà máy tổng cộng có ba chiếc xe Hồng Kỳ, trong đó có một chiếc thuộc về Tào Đại Bằng.



Tào Đại Bằng từ trên xe bước xuống, trong tay cầm một cặp xách màu đen. Ông ta đứng ở trước xe, chau mày nhìn con gái và Bành Viễn Chinh đang lái chiếc xe gắn máy, trầm giọng nói:



- Tiểu Dĩnh, con đi đâu vậy? Lại đây mau.



Tào Dĩnh xuống xe, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh một cái.




Y mặc dù có kiềm chế và kiên nhẫn, nhưng dù sao cũng mới hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ khí thịnh. Tào Dĩnh lãnh đạm như thế, y cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa.



- Tiểu Dĩnh, tiễn Trương Khải về mau.



Tào Đại Bằng trầm giọng nói.



Tào Dĩnh thở phì một cái, cũng không muốn làm trái ý cha mình, liền đưa Trương Khải ra cửa. Tuy nhiên, cuộc đưa tiễn này cũng không thú vị, Tào Dĩnh đi đằng trước, Trương Khải đi đằng sau. Trên dọc đường đi cũng không nói câu nào.



Tào Dĩnh ngay cổng khu tập thể thì dừng bước chân, không nói câu nào, ý chừng Trương Khải có thể đi rồi.



Lúc này, mẹ con Bành Viễn Chinh từ đối diện đi đến.



Bành Viễn Chinh cùng với mẹ sau khi ăn cơm chiều thì đi tản bộ, dạo qua một vòng rồi trở về, vừa lúc gặp Trương Khải và Tào Dĩnh.



Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Trương Khải, nét mặt thản nhiên, tối thiểu là trên mặt không có toát ra một cảm xúc biến hóa nào. Mà sự thản nhiên này của hắn khiến Tào Dĩnh trong lòng cảm thấy nhói đau.



- Cô Mạnh, Bành Viễn Chinh, hai người tản bộ à?



Tào Dĩnh miễn cưỡng chào hỏi Mạnh Lâm.



Mạnh Lâm cười, nắm tay Tào Dĩnh nói:



- Ừ, Tiểu Dĩnh, mẹ con cô đi tản bộ một chút. Cháu đưa bạn về à?



Tào Dĩnh còn chưa nói gì thì Trương Khải đã hướng Mạnh Lâm nho nhã lễ độ lên tiếng chào hỏi, rồi chủ động vươn tay với Bành Viễn Chinh:



- Trương Khải, bạn học đại học với Tào Dĩnh. Xin chào!



Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, bắt tay với Trương Khải:



- Xin chào!