Cao Quan
Chương 610 : Ngầm hiểu lẫn nhau
Ngày đăng: 01:01 20/04/20
- Chị Khinh Trần, có lời chị cứ nói, em chăm chú lắng nghe.
Bành Viễn Chinh cười cười.
Thân hình Hầu Khinh Trần hơi nghiêng tới trước, bộ ngực no đủ tạo nên một đường cong mê người, mà chỗ da thịt trắng như tuyết kia, đủ để kích thích dục vọng của bất cứ người đàn ông nào.
Bành Viễn Chinh ho khan mấy tiếng, ngồi thẳng người, mắt nhìn thẳng.
Khóe miệng Hầu Khinh Trần nở một nụ cười kiều diễm, nhẹ nhàng nói:
- Cậu còn nhớ lời chị nói trước khi đi Mỹ chứ?
- Khụ khụ!
Bành Viễn Chinh vừa định nâng ly nhấp một ngụm cà phê, nghe vậy trong lòng thầm cười khổ, cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt sáng ngời mà sâu thẳm của Hầu Khinh Trần.
- Chi may mắn lấy lại được cái mạng này, thật ra mạng sống của chị là do cậu ban cho. Chị đã nói "chị muốn báo đáp cậu bằng cả thể xác và tinh thần, báo đáp ông trời đã ban ân cho chị".
Hầu Khinh Trần nức nở thì thầm, nắm lấy tay Bành Viễn Chinh.
Bàn tay nhỏ bé của cô ấm áp, mềm mại mà co giãn, Bành Viễn Chinh lúng túng rút tay ra, lại bị cô nắm chặt hơn.
Ánh mắt Hầu Khinh Trần trở nên vô cùng nóng bỏng, như muốn hòa tan Bành Viễn Chinh.
- Sao, cậu ghét bỏ chị à?
Hầu Khinh Trần nhẹ nhàng hỏi.
Bành Viễn Chinh cười khổ, hạ giọng nói:
- Chị Khinh Trần, chị đừng nói như vậy. Thật ra em cũng không làm gì, chỉ thuận tiện giúp vậy thôi. Chị đừng quá để trong lòng, chúng ta mãi mãi là bạn tốt…
- Từ lần đầu tiên gặp cậu, trong lòng chị đã có một dự cảm không hiểu được, rằng cả đời này chị và cậu sẽ xảy ra chuyện gì đó không bình thường. Quả nhiên, khi chị ở trong cảnh tuyệt vọng, sắp phải chết, cậu như từ trên trời giáng xuống. Trong trăm triệu con người, tủy của chị và cậu lại xứng hình thành công, chẳng lẽ không phải ý trời sao?
Bành Viễn Chinh đứng ngoài cửa do dự một lát, rồi cố ý ho hai tiếng, mới đẩy cửa vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ông xã, anh đến rồi…
Phùng Thiến Như đứng dậy đón chào.
Vương An Na đỏ mặt lên, cúi đầu vội vàng rời khỏi, quên cả chào Bành Viễn Chinh. Cô là người thông minh, biết vừa rồi, những câu vui đùa của mình và Phùng Thiến Như đã lọt vào tai Bành Viễn Chinh, nếu không hắn đã không đứng trước cửa làm điều thừa ho khan mấy tiếng, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
…
Sáng sớm ngày 3 tháng 9, Bành Viễn Chinh thu xếp hành lý, rón rén đến phòng trẻ con, hôn hai đứa bé, rồi lần lượt từ biệt người trong nhà. Phùng Thiến Như lái xe đưa hắn ra sân bay.
Lúc này, Bành Viễn Chinh quyết định bay trở về Giang Bắc, sau đó từ tỉnh lỵ chạy về huyện. Hắn đã dặn Hoắc Quang Minh mang xe tới chờ ở sân bay.
10 giờ rưỡi sáng, mấy bay đáp xuống sân bay tỉnh lỵ. Trong đại sảnh của sân bay, Bành Viễn Chinh bấm điện thoại. Đầu bên kia, nhận điện thoại là một giọng nữ dịu dàng mà cương nghị.
Bành Viễn Chinh dịu dàng nói chuyện một lúc với người phụ nữ kia, rồi mới cúp điện thoại, đi về phía bãi đậu xe ngoài sân bay, phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Lân Hoắc Quang Minh đích thân lái xe tới, chờ ở đây đã hơn nửa giờ.
Hoắc Quang Minh đứng bên cạnh xe hút thuốc, ngẩng lên thấy Bành Viễn Chinh vội chạy tới vừa chào hỏi, vừa nhận lấy túi hành lý của Bành Viễn Chinh.
- Lãnh đạo đi đường vất vả.
- Lão Hoắc, là anh đích thân lái xe tới?
- Dạ, lãnh đạo.
- Đi thôi, chúng ta lập tức rời khỏi đây! Đi đường cao tốc, như vậy nhanh hơn một chút!
Bành Viễn Chinh phất phất tay, lên xe.
Hoắc Quang Minh không dám chậm trễ, cũng lên xe, nổ máy. Chiếc xe màu đen lao nhanh đi. Bành Viễn Chinh không ngờ, cũng không chú ý, ngay lúc hắn rời khỏi sân bay, một cô gái dáng cao gầy, đeo kính râm, đội một cái mũ màu trắng, lưng đeo ba lô cũng chậm rãi đi ra, lên một chiếc taxi.