Cao Quan
Chương 633 : Ủy thác trọng trách
Ngày đăng: 01:01 20/04/20
Buổi sáng, Chánh văn phòng Quận ủy Lý Tuyết Yến gõ cửa vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, kính cẩn cười nói:
- Bí thư Bành, văn phòng Thành ủy thông báo, Bí thư Tạ bảo anh đến thành phố, có chuyện muốn nói với anh.
Bành Viễn Chinh ơ một tiếng, cười cười:
- Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.
Lý Tuyết Yến không dam nói gì thêm, xoay người rời đi. Cô càng công tác bên cạnh Bành Viễn Chinh, càng cảm giác khoảng cách giữa hai người càng lớn. Tuy Bành Viễn Chinh vẫn là Bí thư Quận ủy, nhưng thân phận thật sự đã là Phó bí thư Thành ủy, nhân vật số ba của Thành ủy, hơn nữa, theo tin đồn, trong tương lai gần, hắn có khả năng trở thành Chủ tịch thành phố.
Quan uy như lửa, bất động như núi, quyền lực uy hiếp đủ khiến cho cảm giác kính sợ trong lòng Lý Tuyết Yến càng ngày càng đậm hơn. Đây là điều làm cô cảm thấy buồn bã và bất đắc dĩ.
Nhìn theo dáng vẻ sợ hãi của Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh không kìm nổi thở dài một tiếng.
Mắt hắn hơi lóe sáng, nghĩ đến phong cách làm việc bất đồng giữa Chu Tích Thuấn và Tạ Kiến Quân. Nếu như Chu Tích Thuấn tìm hắn có việc, nhất định sẽ đích thân gọi điện thoại bảo hắn tới, chứ không làm điều thừa; nhưng Tạ Kiến Quân thì khác, việc gì cũng đều bảo văn phòng Thành ủy thông báo, hết sức kiểu cách.
Tuy nhiên, điều này cũng bình thường. Người với người không giống nhau, tác phong làm việc cũng sẽ khác biệt.
Bành Viễn Chinh liền đón xe lên thành phố, đi thẳng đến văn phòng của Tạ Kiến Quân.
Cửa phòng làm việc của Tạ Kiến Quân mở rộng, B Viễn Chinh đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa.Tạ Kiến Quân ngẩng lên, mỉm cười phất tay:
- Đồng chí Viễn Chinh, đến rồi à!
Bành Viễn Chinh cười, bước vào, hỏi:
- Bí thư Tạ tìm tôi có việc?
- Đồng chí Viễn Chinh, là có chuyện rất gấp. Tôi mới nhận được tin tức từ tỉnh, đại học Giang Bắc đang trình báo cáo ở Ủy ban nhân dân tỉnh, một khi báo cáo được thông qua, đại học Giang Bắc sẽ chuyển khỏi thành phố chúng ta… Nói thật, thành phố chúng ta nếu không có đại học Giang Bắc, văn hóa không còn sót lại chút gì. Đại học Giang Bắc xây dựng ở Tân An, là yếu tố lịch sử tạo thành, nếu bây giờ đại học Giang Bắc đi rồi, trách nhiệm lịch sử này, bộ máy chúng ta không đảm đương nổi.
Giọng Tạ Kiến Quân hơi ngưng trọng.
Lời của y cũng không khoa trương, nếu đại học Giang Bắc rời khỏi thành phố Tân An, bầu không khí văn hóa sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, quan trọng hơn là làm "mất mặt" bộ máy lãnh đạo, cho dù Tạ Kiến Quân có cố gắng như thế nào, thành tích nổi bật cỡ nào, một khi điều này xảy ra, y đều sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, Tạ Kiến Quân vừa tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy, liền bắt đầu kết nối với đại học Giang Bắc.
Nhìn theeo Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như sóng vai xuống lầu, Ngụy Linh Linh đứng trên hành lang khẽ "chậc chậc":
- Chị Tú Lan, thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp mà!
- Vị Bí thư Bành này, còn nhỏ tuổi hơn tôi tưởng tượng nữa!
Lý Tú Lan nói với vẻ cảm thán.
…
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như ra cổng trường đại học Giang Bắc, tìm một tiệm cơm ăn trưa. Lúc ăn cơm, Bành Viễn Chinh kể lại chuyện mình được Tạ Kiến Quân "ủy thác trọng trách", đại diện cho thành phố đến điều đình với đại học Giang Bắc, Phùng Thiến Như lắc đầu, cảm thấy hắn đã tới chậm.
- Viễn Chinh, nghe nói chuyện trường chúng em dời đi đã trình Bộ Giáo dục, Bộ Giáo dục đang nghiên cứu. Lúc trước các anh không để tâm đến chuyện này, bây giờ muốn vận động thì đã muộn.
Bành Viễn Chinh cười nhẹ, lắc đầu:
- Thiến Như, không muộn chút nào. Phải biết rằng, dời trường đại học Giang Bắc, không phải chỉ tốn có vài ba chục triệu, mà tối thiểu cần tới vài trăm triệu. Đại học Giang Bắc là trường đại học thuộc tỉnh, tài chính Trung ương chắc chắn sẽ mặc kệ, trông cậy tài chính tỉnh đưa ra một số tiền lớn như vậy, là không thực tế. Cho dù tỉnh đồng ý, đến khi hoàn thành , cũng phải mất mấy năm thời gian.
Trương Thành Khoan còn có thể tại chức được mấy năm? Anh dám cam đoan, cho dù thành phố buông tay mặc kệ, trong nhiệm kỳ của ông ta, ông ta cũng không làm xong được chuyện này. Mà về phần người kế nhiệm, ai dám nói nhất định sẽ tiếp tục thực hiện?
- Nếu nói như vậy, các anh cần gì phải gấp gáp?
Phùng Thiến Như bĩu môi nói:
- Anh đúng là mâu thuẫn!
- Điều khiến anh lo lắng, không phải là việc đại học Giang Bắc dời đi, mà lo là thành phố khác sẽ thừa cơ chen ngang một đòn, như thế hậu quả rất khó đoán.
Bành Viễn Chinh cười đày thâm ý.
Phùng Thiến Như ngẩn ra, chợt hiểu ý của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh lo lắng như vậy không phải là không có căn cứ, từ lúc đại học Giang Bắc tung tin muốn dời khỏi Tân An, đã có hai thành phố khác bắt đầu âm thầm rục rịch, bước đầu tiếp xúc với đại học Giang Bắc.