Cao Quan

Chương 638 : Lại đàm phán không thành

Ngày đăng: 01:01 20/04/20




Buối sáng ngày thứ hai Tống Bính Nam ở lại thành phố, Bí thư Thành ủy Tạ Kiến Quân cùng đi với ông ta đến dự buổi tọa đàm với cán bộ kỳ cựu về hưu. Buổi tọa đàm này, Bành Viễn Chinh không tham gia.



9 giờ 30 sáng, xe của Bành Viễn Chinh dừng trước văn phòng Đại học Giang Bắc. Xuống xe, Bành Viễn Chinh bước nhanh về phía văn phòng, muốn đàm phán lần cuối với Trương Thành Khoan.



Hắn đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân An mà đến, đương nhiên trước đó đã thông báo cho phía chính quyền để tiến hành hẹn trước. Đã thấy thái độ của Tống Bính Nam, lần này Trương Thành Khoan không dám tỏ ra cứng rắn nữa, đồng ý tiến hành hội đàm với Bành Viễn Chinh.



Thái độ của Tống Bính Nam như thế, tối thiểu cho thấy, trong nhiệm kỳ mấy năm của Tống Bính Nam, Trương Thành Khoan rất khó biến kế hoạch dời trường Đại học Giang Bắc thành hiện thực.



Đại học Giang Bắc là trường đại học trực thuộc tỉnh, nhưng cho dù nó trực thuộc Bộ Giáo dục đi nữa, kế hoạch di chuyển cũng bị tỉnh quản chế. Tống Bính Nam là Chủ tịch tỉnh, cảm thấy chi phí dời trường quá cao, tạm thời không đủ điều kiện cho nên không ủng hộ, như thế thì làm sao Đại học Giang Bắc có thể dời?



Nếu Trung ương ủng hộ, cũng có thể dời Đại học Giang Bắc đến tỉnh khác, nhưng như thế làm sao còn cái "thương hiệu" Đại học Giang Bắc?



Vì vậy, chuyện dời trường của Đại học Giang Bắc bị lở dở.



Bây giờ Trương Thành Khoan chỉ có thể tranh thủ chính quyền ủng hộ để xây dựng trường đại học mới ở Tân An.



Phó bí thư Đảng ủy Tiêu Niên Khoa nghênh đón ở cửa thang lầu lầu hai, thấy Bành Viễn Chinh đến một mình, không khỏi hơi kinh ngạc.



- Bí thư Viễn Chinh tới một mình?



Bành Viễn Chinh cười cười, chủ động bước tới bắt tay Tiêu Niên Khoa:



- Bí thư Tiêu, tôi thay mặt cho Bí thư Thành ủy Tạ tới gặp Hiệu trưởng Trương, nghe chỉ thị của Hiệu trưởng Trương, cụ thể thế nào, sau hãy nói!



Tiêu Niên Khoa à một tiếng, cũng không tiếp tục "dây dưa", dẫn Bành Viễn Chinh đi tới phòng làm việc của Trương Thành Khoan. Phòng làm việc của Trương Thành Khoan ở lầu hai.




Nói xong, Bành Viễn Chinh cũng không dây dưa, ung dung đi ngay.



Tiêu Niên Khoa hơi do dự, rồi vội đuổi theo.







Trương Thành Khoan không thèm bận tâm lời nói của Bành Viễn Chinh.



Nhưng liên tiếp mấy ngày, thành phố Tân An cũng không có phản ứng gì. Tiêu Niên Khoa tìm Bành Viễn Chinh, nhưng không gặp được, hắn nói là công việc bề bộn không có thời gian. Dưới áp lực của Trương Thành Khoan, Tiêu Niên Khoa bỏ qua Bành Viễn Chinh, đến tìm Bí thư Thành ủy Tạ Kiến Quân, nhưng cũng không gặp được.



Cứ như vậy, chuyện này kéo dài kéo dài qua mùa xuân. Dịp Tết, hai vợ chồng Bành Viễn Chinh trở về Thủ đô ăn Tết với gia đình. Qua Tết, một mình Bành Viễn Chinh một mình về Tân An trước, Phùng Thiến Như muốn ở lại Thủ đô chăm sóc cho con.



Thật ra thì hai vợ chồng muốn đưa hai đưa bé tới Tân An một thời gian, nhưng v=bà Phùng kiên quyết không đồng ý. Bây giờ hai đứa bé này là bảo bối trong tay bà, bà không cho phép, Bành Viễn Chinh không mang con đi được.







Mười giờ sáng, Cố Khải Minh càm một bản tài liệu đến gõ cửa đi vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười nói:



- Bí thư Bành, hai ngày này người của Đại học Giang Bắc không tìm được ngài, cứ quấn lấy tôi. Đây là tài liệu họ gửi tới, ngài xem.



Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, thuận tay nhận lấy ném lên bàn, cười nói:



- Lão Cố, đừng động tới bọn họ, thủ tục của bệnh viện quận mới xây tiến hành tới đâu rồi?