Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 210 : Dâng tới tận cửa (1)
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
- Mục tiêu rời khỏi văn phòng, lái một chiếc Passat, chỉ có một mình.
- Vâng, tổ một đang theo.
- Mục tiêu vào tòa nhà thương nghiệp Kim Tinh.
- Cẩn thận. Tần Nhược Nam có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô dẫn đội chấp hành nhiệm vụ, cũng vì tình cảm cá nhân với Trương Thắng, rất mâu thuẫn. Nếu Trương Thắng và tên tội phạm kia liên hệ với nhau, cô dù không muốn cũng chỉ đành tự tay đưa y vào trại giam.
- Mục tiêu mua một món đồ.
- Mục tiêu vào khách sạn Hoa Hồng.
- Á. Tần Nhược Nam nghe tới đó giật mình kêu lên:
Lão Mã ngạc nhiên hỏi: - Tiểu Tần, sao thế?
- Không có gì, các tổ chủ ý, lựa chọn địa hình có lợi, giám sát hành động mục tiêu. Nơi này đông người, tội phạm có súng lục, nếu không có lệnh của tôi, không được tùy ý hành động, tránh làm bị thương người vô tội. Tần Nhược Nam nói xong, đỗ xe lại, cùng Lão Mã vào khách sạn:
Vụ án này quá cấp bách, lại thêm giám sát người quen, Tần Nhược Nam tâm tình rối bời, quên luôn tối nay mình có hẹn, khi nghe đến khách sạn Hoa Hồng mới nhớ ra, nhưng nhiệm vụ quan trọng hơn, không thể thông báo cho anh trai di động được.
Hôm nay Tần Nhược Nam mặc thường phục, trang điểm xinh đẹp, cùng Lão Mã vào khách sạn, giống như khách đi ăn cơm bình thường, theo đuôi Trương Thắng tới tầng hai, thấy y nhìn trái ngó phải, như đang tìm kiếm ai đó, Tần Nhược Nam càng khẩn trương:" Chẳng lẽ anh ta đã liên hệ được với Chân Tử Minh, hẹn gặp nhau ở đây? Nơi này đông người, nhiều lối thông ra các nơi, tạo hỗn loạn rất dễ thoát thân, là địa điểm tốt."
Lão Mã hiển nhiên chung suy nghĩ, cả hai trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó trách ra, hai hướng, khống chế Trương Thắng trong tầm mắt.
Di động đột nhiên vang lên làm Tần Nhược Nam giật mình, cô quên tắt di động, nhìn số điện thoại, vội lấy ra nói nhỏ: - A lô.
- Em gái, tiểu thư, lão nhân gia đã tới chưa, có trang điểm thật xinh đẹp không?
Tần Nhược Lan làm động tác vuốt tóc, tháo microphone trong tai ra, đầu cúi xuống, líu ríu đi theo sau Trương Thắng, một vài vị khách không ró chuyện, nâng cốc lên cười thiện chí với đôi tuấn nam mỹ nữ.
Cảnh sát Tiểu Vương chưa bao giờ nhìn thấy Tần Nhược Nam có một mặt nữ tính đáng yêu như vậy, mặt giống như mới tỉnh mộng, lẩm bẩm: - Anh Dương, làm sao mục tiêu lại kéo cô ấy đi thế kia?
Tiểu Dương cũng ù ù cạc cạc: - Làm sao tôi biết ... Khoan, chính y là người lần trước hôn trộm Tiểu Tần... Thế thì càng vô lý.
- Hả, ra hắn là kẻ đã hôn trộm Tiểu Tần. Tiểu Vương hâm mộ nhìn Trương Thắng: - Tên này đúng là có phúc... Chẳng lẽ hôn một cái mà sinh tình cảm?
- Đừng vớ vẩn.
- Vớ vẩn gì ạ, anh em thái độ cô ấy như dâu mới về nhà chồng, thẹn thẹn thò thò, khác hẳn vẻ dữ dằn khi làm việc. Tiểu Vương vỗ đùi hậm hực: - Sớm biết thế em thà bị cô ấy đánh vào viện cũng hôn rồi... Ặc, sao anh nhìn em lạ thế?
Tiểu Dương lẩm bẩm: - Chiêu này mà có tác dụng thì cậu gọi cô ấy là chị dâu lâu rồi.
…. ….
Trương Thắng chống hai tay lên bàn, chăm chú nhìn Tần Nhược Nam cứ như con thỏ nhỏ bất an chực trốn chạy, cười rất khoái chí: - Em gái, cán bộ, luật sư, thiên sứ đa diện, búp bê bách biến ha ha ha...
Tần Nhược Nam thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu lên: - Thế thì sao?
Trương Thắng càng vô lại, ngắm nghĩa khuôn mặt tinh tế như búp bê Pháp kia: - Chẳng sao, chẳng sao cả. Búng tay cái tách: - Phục vụ, thực đơn.
Trương Thắng thì rất vui vẻ, còn Tần Nhược Nam biết mình sắp có bữa cơm khó nuốt nhất từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ.
HẾT!