Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 212 : Bất kỳ lúc nào em muốn
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Trương Thắng tính tiền xong thì nhận được cú điện thoại kỳ lạ của Chung Tình, bảo y tới chỗ cô, nghe giọng điệu rõ ràng có chuyện trọng yếu, nhưng mãi nghĩ mãi không ra có thể là chuyện gì, Chung Tình mà muốn y tới chỗ cô luôn dùng kiểu dụ dỗ chứ không cấp thiết như thế.
Xe đi vào chợ thủy sản, bảo vệ ra mở cửa, Trương Thắng hỏi: - Lão Hồ, công ty hôm nay không có chuyện gì chứ?
Lão Hồ vốn là ông già gác cửa ở Cty tài chính Bảo Nguyên, sau khi công ty thu vào quốc hữu thì tới chợ thủy sản làm việc cũ, ông ta là người hiền lành thành thật, cũng là một trong số ít những người biết rõ quan hệ giữa Trương Thắng và Chung Tình, chứ không phải qua lời đồn thổi, song miệng rất kín.
Lão Hồ cười hì hì: - Không có gì ạ, giám đốc Chung còn vừa gọi điện dặn tôi, giữ cửa đợi ngài về.
- Ừ, vậy ông đóng cửa lại rồi đi nghỉ đi, hôm nay tôi không đi nữa.
- Vâng vâng, đường tối, tổng giám đốc đi thong thả.
Trương Thắng lên lầu, áp tai vào cửa lắng nghe rồi gõ nhè nhẹ, cửa mở ra thấy mỗi Chung Tình, thở phào: - Tình Nhi, em làm anh sợ chết khiếp, còn tưởng chuyện gì chứ, sao đột nhiên gọi điện lạ thế?
Chung Tình nhìn sau lưng y, thấy không có ai, vội kéo y vào trong: - Tôi sợ cảnh sát nghe được lời chúng ta nói, chuyện trọng đại, làm sao không cẩn thận cho được?
- Em thật là, giám sát điện thoại chỉ có cục an ninh quốc gia mới có quyền, nếu công an làm được thì đám XHĐ về vườn ráo rồi, anh thì làm gì ảnh hưởng tới an ninh quốc gia được chứ?
Chung Tình nghiêm túc nói: - Thắng, Chân ca vượt ngục rồi, cảnh sát đang truy bắt.
- Cái gì? Trương Thắng nhảy dựng lên: - Vượt ngục, anh ta bị đần à, chỉ còn nửa năm nữa thôi là ra rồi, vượt ngục làm cái gì? Lần trước anh tới thăm anh ta vẫn còn yên lành, sao bỗng dưng lại đi vượt ngục? Xảy ra chuyện gì?
Chung Tình cười khổ: - Chuyện của nam nhân các cậu làm sao tôi biết, buồi chiều anh ấy tới đây, hỏi thăm Lão Hồ... Nói tới đó giọng ôn nhu: - Cậu giới thiệu tôi cho bạn bè mình, tôi rất vui.
- Ừ. Chung Tình vừa chua xót vừa hạnh phúc nép sát hơn vào lòng Trương Thắng: - Thắng, cậu thực sự coi tôi là nữ nhân của anh sao, cậu thực sự yêu tôi sao?
- Giờ còn hỏi chuyện này à? Tần Nhược Lan trước kia cũng hay hỏi y câu này, nhưng tâm tình Trương Thắng lúc đó và bây giờ rất khác: - Yêu, nhiều lắm, lúc ăn cơm nghĩ tới em làm cơm mới là ngon nhất. Khi đi ngủ, thấy giường của em mới êm ấm nhất. Khi vui mừng, anh muốn chia sẻ cùng em, khi buồn bã yếu đuối, anh muốn ôm em tìm sự an ủi, ngửi mùi thơm trên tóc em, ôm em trong lòng, anh thấy rất bình yên...
Chung Tình đột nhiên đưa đầu tới, hôn lên môi y, mắt ươn ướt, dịu dàng nói: - Đủ rồi, vậy là đủ lắm rồi.
Trương Thắng tay đặt lên lưng cô, vuốt nhè nhẹ: - Em hoài nghi anh sao?
Chung Tình dùng giọng mũi hơi nghèn nghẹn đáp: - Không phải, chỉ là cảm tính nữ nhân thôi.
Làm người thứ ba đâu phải dễ dàng gì, trừ khi là loại nữ nhân vô liêm sỉ, nếu không cả đời luôn phải sống trong lo âu, áy náy thậm chí là hổ thẹn, vì không ai thừa nhận tình yêu đó hết, nhất là người có quá khứ không hay ho như Chung Tình, chuyện lộ ra, không ai tìm hiểu nguyên cớ, không ai cần biết cô hi sinh vì Trương Thắng bao nhiêu, đã từ chối cơ hội làm vợ chính thức hợp của y thế nào, mà tất cả lời chỉ trích sẽ đổ ập xuống đầu cô.
Trương Thắng yêu thương nói: - Ngốc lắm.
- Ừ đấy, nếu tôi không ngốc thì đã chẳng đi thấy tên nhóc ít tuổi hơn mình, còn chẳng hiểu lãng mạn là gì... Chung Tình siết chặt Trương Thắng, như muốn hòa mình vào với y làm một:
Trương Thắng thấy tâm tình cô không tốt, cố ý nói: - Này, không thở được, nếu muốn chuyện đó phải nói ra chứ, em không nói làm sao anh biết là em muốn, anh lại là người không hiểu mấy thứ lãng mạn.
- Ghét lắm. Chung Tình đỏ mặt, nhéo hông y: - Nằm im, không được phép bậy bạ, đêm nay cậu phải làm đệm cho tôi, làm gối cho tôi.
- Được, không chỉ hôm nay, bất kỳ lúc nào em muốn. Trương Thắng nhẹ nhàng nói, chẳng mấy chốc, bốn phía im ắng, chỉ có tình cảm êm thuần như rượu ủ lâu năm chảy qua lòng đôi nam nữ.