Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 217 : Tôi tên Tần Nhược Nam
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
" Em gái di động thích mềm không thích cứng, quả nhiên là thế." Trương Thắng cầm chai rượu vang Pháp, rót vào hai chiếc ly, đưa cho cô một cái.
- Cheers!
Hai chiếc ly chạm vào nhau, phát ra âm thanh êm tai.
- Cho anh theo đuổi em được không? Lần này Trương Thắng hỏi nghiêm túc, cũng là có tính toán, cô gái này tâm địa không cần bàn cãi, ngoại lạnh trong ấm, từ dung mạo tới nghề cảnh sát, đảm bảo cha mẹ y hài lòng, y đã qua tuổi yêu đương đơn thuần rồi, gặp một cô gái tốt, tất nhiên nghĩ tới chuyện nghiêm túc lâu dài:
Tần Nhược Nam quẫn bách đặt ly xuống: - Anh nhất định phải nói chuyện này sao?
- Được, vậy anh hỏi câu khác, tên em là gì?
Tần Nhược Nam cầm ly rượu lên uống che khuôn mặt đỏ au: - Anh thật là phiền, suốt ngày tra hỏi tên người ta làm cái gì?
- Chẳng lẽ sau này anh cứ gọi em là cô cảnh sát của anh mãi à?
- Cái gì mà sau này?
- Em hiểu ý anh mà, phải không?
Mấy năm cơ sở làm tri kỷ điện thoại, quen đấu khẩu với nhau, dần dần nói chuyện tự nhiên hơn, rượu cũng uống nhiều hơn, bất tri bất giác ánh mắt trở nên ám muội...
***** *****
Ông chủ Tạ trò chuyện với vài người bạn quay về, không thấy Trương Thắng đâu, liền hỏi phục vụ.
- Dừng... Dừng ngay...
Cú ngã làm Tần Nhược Nam rốt cuộc cũng tỉnh lại, thở hổn hển, đồng thời họng súng lạnh ngắt dí vào trán Trương Thắng đang có ý định bước tới tiếp tục hành vi bỉ ổi của y.
Trương Thắng thoáng giật mình, rồi miệng nở nụ cười gian tà, cha y từng làm lính, còn là chỉ đạo viên, trước kia bộ đội tập bắn súng trong núi, thi thoảng dẫn y theo, khả năng bắn súng của y còn cần thảo luận, nhưng y biết chốt an toàn chưa mở, nên không sợ nữa, giọng tủi thân: - Em nỡ bắn anh sao?
- Ai bảo anh anh … như thế với tôi, tôi là cảnh sát. Một tay cô luống cuống cài lại cúc áo không biết bị cởi ra tới ba cái từ khi nào, hai bên ngực áo ướt cả mảng lớn, làm mặt cô đỏ như tấm vải đỏ:
- Vì anh muốn em. Trương Thắng dùng ngữ điệu kiên quyết tuyên bố chủ quyền, cẩn thận quan sát thái độ Tần Nhược Nam: - Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi anh sẽ theo đuổi em, em không nhận được lời theo đuổi của nam nhân khác, không được tốt với nam nhân khác, em là của anh.
- Anh là đồ thần kinh. Tần Nhược Nam thở hổn hển, nhưng không làm sao nổi giận với cái tên mặt dầy không biết thẹn này, ngược lại những lời to gan đó khiến cô yếu đuối mặt nóng ran, phát hiện này làm cô sợ hãi, cảnh giác nhìn y, lùi dần ra cửa:
- Nói cho anh biết tên của em.
- Mơ đi. Tần Nhược Nam bĩu môi:
- Em không nói, sáng mai anh thuê người làm một băng rôn lớn trước đồn cảnh sát, trên đó ghi " cô cảnh sát của anh, anh yêu em!"
- Đồ vô lại, anh dám. Tần Nhược Nam dừng bược, dậm chân tức tối:
- Em không tin thì thử xem.
- Anh, anh... Tần Nhược Nam hận ngứa răng, nhìn ánh mắt kia, tám chín phần là y dám lám thế, sau này cô còn dám nhìn đồng nghiệp nữa thôi, mở cửa, ném lại một câu: - Sợ anh rồi đấy, tôi tên Tần Nhược Nam.