Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 228 : Báu vật vô giá

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Trương Thắng và Chung Tình nhìn nhau, Chung Tình nghe Lão Hồ nói Trương Thắng phái người tới tìm mình, nên không nghĩ gì, không ngờ mới đi ra bị người ta đưa lên xe, cô biết mục đích của đối phương không ở mình mà ở Trương Thắng, vô cùng lo lắng nhìn y.



Do hôm nay chỉ làm việc ở chợ, nên Chung Tình không trang điểm, ăn mặc thêm phần tùy ý, nhưng vẫn xinh đẹp nao lòng người, một chiếc sơ mi màu sen hồng, chiếc quần jean xanh ngọc, tóc không búi lên mà tết thành bím để sau đầu, càng thêm phần tươi trẻ, hẳn do ý thức tuổi tác, nên hiện cô luôn ăn mặc theo xu hướng trẻ trung.



- Cô ấy ngày càng xinh đẹp phải không? Làm tôi nhớ thời tôi thấy cô ấy mới vào công ty, tươi trẻ mà cũng không thiếu phần quyến rũ, tôi mới nhìn lần đầu đã quyết tâm có bằng được rồi, vậy mà mất gần 2 năm mới thỏa nguyện. Từ Hải Sinh luôn quan sát ánh mắt Trương Thắng, cũng nhìn Chung Tình, tặc lưỡi: - Tình Nhi, gần đây em tập thể dục thẩm mỹ à? Chà chà, trước kia em chỉ thích nằm trên giường chẳng làm gì cả, ra mồ hôi một chút cũng không thích.



Cải hai vẫn nhìn nhau không bận tâm tới lời khiêu khích ông ta, Trương Thắng đáp lại bằng ánh mắt "yên tâm", rồi quay sang Từ Hải Sinh: - Trưởng giả đi trước.



Từ Hải Sinh bị lờ đi, thoáng giận, không khách sáo, "cộp" một tiếng, pháo đi đầu, Trương Thắng lấy mã ra đón.



Một công một thủ, vẫn như trước kia.



***** *****



- Hết rồi, hết rồi. Thân Trai Lương nhìn màn hình mặt vàng như nghệ:



Đổng Thư thì ngồi thất thần trên ghế từ trước, không đủ dũng khí nhìn diễn biến nữa.



Ngô Trung Hưng dọn dẹp đồ đạc, đầu cúi gằm: - Mọi người, tôi... tôi đi trước đây, đợi ông chủ về, nói hộ tôi một câu xin lỗi, tôi, tôi không còn mặt mũi nào nhìn anh ấy nữa.




Chung Tinh đi tới đỡ Trương Thắng lên.



Ánh mắt Từ Hải Sinh nhìn Chung Tình đi qua bên cạnh mình, chia tay đã hơn ba năm, cô vẫn xinh đẹp, không, phải nói là càng thêm xinh đẹp. Sự tự tin, tự cường cùng với được ái tình tưới tắm, làm Chung Tình càng thêm mặn mà mê đắm lòng người, đó là vẻ đẹp không chỉ ở bề ngoài mà còn do nội tại.



Bắp đùi thon dài săn chắc, khi đi nghiêng qua trước mặt ông ta, cặp mông tròn trại mỹ lệ được chiếc quần jean bó chặt, ở giữa còn lún vào trong khe mông, làm hai bờ mông trình diện đường cong ưu mỹ nhất, lúc cúi mình đỡ Trương Thắng lên, nhìn qua khe áo, vòng eo kia vẫn thon gọn, cái bụng phẳng lỳ.



Nữ nhân đã ngoài 30 không thể có thân hình này, trừ khi tập luyện vất vả để giữ gìn vóc dáng, nữ nhân đẹp vì người mình yêu, Chung Tình không còn là Chung Tình năm xưa nữa, cô thoát thai hoán cốt, thành người khác rồi.



Từ Hải Sinh đột nhiên dâng lên dục vọng cường liệt, nếu trước đó chỉ là muốn lợi dụng cô để đả kích Trương Thắng thì bây giờ muốn chiếm hữu cô: - Tiểu Tình, đừng nghĩ em còn cái chợ nát là có thể sống an nhàn, hoặc giúp cậu ta Đông Sơn tái khởi, anh có thể khiến em không xu dình túi.



- Vậy tôi và cậu ấy đi ăn xin cùng nhau. Chung Tình bỏ lại câu này, cùng Trương Thắng đi xuống:



- Trương Thắng, tôi sẽ cho cậu 20 triệu, để cậu làm lại. Từ Hải Sinh còn chưa cam tâm: - Chỉ cần cậu hứa không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.



- Ông biết không, cô ấy nói đúng, ông thật thảm hại. Còn tôi, ông bảo tôi mất tất cả? Ông nhầm rồi, tôi mất gì chứ, tôi chỉ mất đi một ít tiền thôi, báu vật vô giá của tôi ở đây. Trương Thắng ôm eo Chung Tình vẫy vẫy tay:



Mấy tên vệ sĩ nhìn Từ Hải Sinh, chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ lập tức xông lên bắt người, thế nhưng khi đôi nam nữ kia ôm nhau đi xa rồi, ông ta vẫn ngồi im đó, mặt âm trầm đáng sợ.