Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 260 : Lạc Phi vẫn là Lạc Phi

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Trương Thắng ăn vận trang trọng, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, đi đi lại lại ở phòng nghỉ hậu trường, tức tối nói: - Chu đại tiểu thư tôn kính của chúng ta đâu?



Đây là hội trường đi thuê tổ chức họp báo, phía trước có sân khấu chữ T để người mẫu biểu diễn, thế nên hậu trường dùng bọn họ thay y phục cùng chuẩn bị, vô cùng rộng rãi.



- Cô chủ sắp tới rồi ạ.



Giám đốc La cũng nóng ruột vô cùng, phía trước phóng viên thì thầm bàn tán, di động đã nháy máy mấy lần.



- Xin lỗi mọi người tôi tới muộn. Một giọng nói ưu nhã truyền ra từ cửa phụ bên cánh gà:



Trương Thắng đưa mắt nhìn, thấy cô gái vóc người thanh thanh, mặc chiếc váy liền thân màu nhũ, bước chân như theo thứ nhịp điệu nào đó, mép váy chớm gối lay động, đủ làm rung rinh những trái tim mềm yếu, mái tóc vấn cầu kỳ kiều nữ quý tộc Pháp, tôn lên cổ thiên nga cao quý.



- Ông chủ, em tới rồi. Lạc Phi cười nhẹ, ôn nhu đúng mực không tinh nghịch lém lỉnh như mọi khi.



- Phi Phi, em thật xinh đẹp. Chỉ nhìn lướt qua, không quá chú ý, nhưng Trương Thắng phải thật lòng tán thưởng một câu:



Giám đốc La thở phào, len lén lui ra ngoài, Trương Thắng nhìn thấy, lớn tiếng nói: - Giám đốc La, đưa điện thoại của ông đây, tôi muốn nói chuyện trực diện với cô ta.



- Không cần điện thoại, em ở đây rồi.



- Anh không nói em... Trương Thắng nói tới đó như hiểu ra điều gì, đứng bật dậy, người hơi lảo đảo, lắp ba lắp bắp: - Em, Phi Phi... đừng nói …



Lạc Phi hơi hơi nhún mình làm động tác chào: - Em là Chu Lạc Phi, là... vợ anh.



Giám đốc La nhanh tay đóng cửa, để lại Trương Thắng đờ đẫn đứng đó như tên ngốc, mất một lúc mới lẩm bẩm: - Chẳng trách em nói người ta không hoài nghi, em, em... Rồi tức giận quát: - Phi Phi, em..



- Xuỵt! Lạc Phi háy mắt, tay đặt bên môi chặn ngang: - Một quý ông lịch lãm không lớn tiếng với các cô gái, hơn nữa anh nói sẽ không giận em, đừng nuốt lời.




Xe đi rất lâu, Lạc Phi có chút hồi hộp kéo góc áo Trương Thắng, tới gần gọi nhỏ: - Này!



- Ừm? Trương Thắng ngửi ngay thấy hương thơm dễ chịu, là nước hoa cực kỳ cao cấp:



- Mệt à?



- Ừ. Trương Thắng chỉ đáp đơn giản: - Rất mệt.



- Vậy anh nghỉ đi.



Về tới biệt thự, hai người đứng trong phòng nhìn nhau, vẻ mặt đều cổ quái.



Buổi sáng đi ra bọn họ là ông chủ và thư ký, bây giờ quay về liền trở thành vợ chồng sắp cưới, biến hóa như hài kịch đó làm không ai thích ứng được.



Cuối cùng Trương Thắng là người ra tay trước, đi tới vò mái tóc của Lạc Phi, làm nó loạn trung hết cả lên, khiến Lạc Phi la hét đấm đá y mới thôi, nhìn Lạc Phi căm tức sửa lại tóc, Trương Thắng hả hê lắm.



- Đi loanh quanh nói chuyện vớ vẩn với bọn họ suốt cả ngày, khát khô cả cổ, pha cho anh ấm trà. Trương Thắng cố gằng dùng ngữ khí nhất quán với cô em gái thư ký, nay là vợ chưa cưới:



- Em đi?... Anh vẫn coi em là thứ ký của anh sao?



Trương Thắng nơi lỏng ca vát, liếc cô một cái, nở nụ cười gian tà: - Nói thế em thích loại thân phận khác hơn, muốn làm trọn nghĩa vụ đó? Vừa nói vừa đi tới gần, ánh mắt nhìn qua những điểm nhạy cảm trên cơ thể Lạc Phi.



- À... Ông chủ mời ngồi, em đi pha trà. Lạc Phi nói dứt lời xoay người chạy đi như một làn gió:



Trương Thắng cười lớn, thục nữ là để cho người khác nhìn, nếu về nhà vẫn bày ra vẻ quý tộc thục nữ thì không cách nào sống nổi nữa rồi, Lạc Phi, vẫn là Lạc Phi đó.