[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 14 : Có nên đục nước béo cò?
Ngày đăng: 03:14 30/08/19
Lãnh đạo công đoàn và cô nhi viện vỗ về Trịnh Tiểu Lộ, chẳng làm gì hơn được, thở dài lần lượt rời đi. Lãnh đạo nhà máy trở về văn phòng họp khẩn cấp, nghiên cứu đối sách.
Chẳng mấy chốc sân rộng trước nhà ăn chỉ còn mỗi Trịnh Tiểu Lộ hồn xiêu phách lạc đứng trơ trọi ở đó, Trương Thắng không kìm lòng được đi tới:
- Tiểu Lộ, em đừng thương tâm, chỉ là tạm giam thẩm tra thôi mà, nói không chừng vài ngày sau thả ra, em phải vững vàng.
Trịnh Tiểu Lộ miễn cưỡng nhếch môi nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:
- Cám ơn anh Trương .. Em, em muốn yên tĩnh một mình.
Nói xong quệt nước mắt bước đi vội vã.
Quách Y Tinh biết Trương Thắng thầm thương trộm nhớ cô nương nhà người ta, thấy y cứ ngây ra nhìn phía Trịnh Tiểu Lộ biến mất, vỗ vai y mấy cái, kéo tới dưới mái hiên đưa cho điếu thuốc lá:
- Người nhà trưởng phòng Mạch thật không ra cái gì, nói đi là đi mất, cứ như cô nương nhà người ta không có quan hệ gì với họ vậy, nói một câu cũng không nữa. Cô bé Tiểu Lộ này thật tội nghiệp, vừa mới đính hôn gặp ngay phải chuyện như thế, ai mà không đau lòng chứ.
Trương Thắng chỉ ậm ừ.
- Tiểu Lộ cũng khá, không cha không mẹ, mấy đứa cô nhi như vậy anh cũng thấy không ít, đều học cái xấu, không tính tình nhỏ nhen thì khắc bạc toan tính, cô bé này, nhân phẩm không bới móc được chút nào. Một cô gái không nơi nương tựa như thế, đột nhiên có nam nhân thành đạt theo đuổi, không động lòng mới lạ.
- Ừm ..
- Nhưng mà cô bé vẫn còn trẻ, gửi gắm nhầm người, ài đừng thấy cảnh sát nói chỉ điều tra, nếu không nắm chắt chín phần bọn họ không bắt người thô bạo như thế đâu. Tên trưởng phòng Mạch đó toàn thân hàng hiệu, một bước chân có xe riêng, nói xem xã hội bây giờ mấy ai có nổi xe riêng? Dựa vào tiền lương à? Không thể nào, họ Mạch xong đời rồi, sau này Tiểu Lộ ... Ài ...
Trương Thắng ném điều thuốc đi:
- Anh Quách, anh muốn nói gì nói luôn đi, không cần quanh co.
Quách Y Tinh ho khan một tiếng, mắt đảo quanh như trộm, hạ giọng nhỏ hết mức:
- Này người anh em, câu thầm yêu Tiểu Lộ, anh đây nhìn ra từ lâu rồi ... Đừng chối, anh là người từng trải, nhìn là biết ngay. Phải thôi, cô bé tốt như thế, anh mà chưa kết hôn cũng có ý. Thích thì phải theo đuổi, nói ra hơi bất nhân mất chút, nhưng đây là cơ hội tốt.
Nói rồi khoác vai Trương Thắng, vẻ mặt thần bí:
- Anh trải qua rồi, cho cậu biết, nữ nhân dễ thất thân nhất trong ba trường hợp, một là hoàn cảnh cực kỳ lãng mạn, khiến cô gái cảm động mê muội. Hai là lúc tâm tình kích động, không kiềm chế được bản thân. Còn thứ ba, chính là lúc như Tiểu Lộ bây giờ, thương tâm, cô độc bất lực.
- Thế nào gọi là nhằm chỗ yếu mà đánh? Binh pháp Tôn Tử đã dạy rồi, lúc này đây cậu phải đi quan tâm, săn sóc một chút, thế nào cũng làm ít hưởng nhiều. Nữ nhân lúc càng yếu đuối càng cần an ủi, khi đó dễ mở rộng tấm lòng với cậu nhất. Sau đó cậu thi thoảng lại đưa cô ấy đi xem phim giải sầu gì đó.
- Đợi hai bên thân thiết hơn một chút rồi, cậu nhân cơ hội dẫn về nhà, khóc lóc thổ lộ chân tình, nhớ, phải có nước mắt, giã gừng già ra mà bôi vào, cô bé như Tiểu Lộ rất mềm lòng, chỉ cần cậu khóc ra được là chuyện thành ..
Mồm Trương Thắng cứ há ra từng chút một nhìn tên béo, Quách Y Tinh càng nói càng hưng phấn, văng cả nước bọt, cứ như chính hắn là người đang dụ dỗ Tiểu Lộ vậy, kích động chùi bọt mép tiếp tục kế hoạch dâm tà của mình:
- Vừa khóc vừa xông tới, lột váy cô bé ra, mồm không ngừng nói " anh yêu em, yêu chết đi sống lại, cho dù sau này em có giết anh, anh cũng phải có được em, anh yêu em! Vì em mà chét anh cũng sẵn lòng." Cứ thế mà làm tới, phải rắn, cô bé có chống cự cũng không được dừng lại, nếu không bao giờ còn cơ hội nữa. Đợi gạo nấu thành cơm rồi, Tiểu Lộ vốn giữ mình như ngọc, tính cách có phần bảo thủ, lại có thiện cảm nhất định với cậu rồi, trừ đường theo cậu không còn cách nào khác. Nhớ, nhất định không thể thiếu nước mắt, nước mắt nam nhân là dùng để khiến nữ nhân thất thân, kha kha kha ...
Quách Y Tinh cười nửa ngày không thấy Trương Thắng có phản ứng, quay sang khép cằm y lại:
- Nhìn anh làm gì, có nghe rõ không? Cậu đọc rõ nhiều sách mà vẫn ngáo ngáo ngơ ngơ, cái trò này nam nhân chín trên mười đứa đều rành, cậu không làm thì đứa khác sẽ làm, chắc chắn không chỉ một mình cậu thầm yêu Tiểu Lộ đâu, không ra tay rồi hối cũng không kịp.
Trương Thắng cũng nghĩ như thế, cô gái như Trịnh Tiểu Lộ có nhiều chàng trai yêu thương là bình thường:
- Làm thế là đục nước béo cò, không hay lắm.
- Có gì mà không hay? Vì ái tình, phải không từ thủ đoạn, vả lại đâu phải cậu chiếm đoạt được thân thể cô nương nhà người ta rồi vứt bỏ, mà sau này sẽ cưới người ta, đối xử tốt với người ta, vậy là cô nương đó có bờ vai nhờ cậy rồi, vì mục đích cao cả, dùng chút thủ đoạn có hề gì? Không phải anh chê cậu, nhìn bản thân đi, cậu có cái gì? Công việc bình thường, gia cảnh bình thường, không dùng chút thủ đoạn cô gái như đóa hoa tươi ấy sao theo cậu? Nằm mơ đi, trừ khi não cậu có vấn đề.
- Nhưng nhà em làm gì có chỗ, cha mẹ em suốt ngày ở nhà.
Trương Thắng dao động mạnh:
Quách Y Tinh vỗ ngực bồm bộp:
- Không hề gì, có anh đây, cả ngày anh ở chợ bán hàng, đến tối cũng bày hàng ở chợ đêm, cho cậu mượn phòng, có điều chăn đệm tự lo. Cậu đó, quá bảo thủ, có phải trúng độc phim ảnh tiểu thuyết tình cảm quá sâu rồi không? Cuộc đời không phải phim ảnh mà trông chờ vào mối tình lãng mạn nên thơ, muốn theo đuổi hạnh phúc phải tận dụng tất cả mọi điều kiện có lợi xung quanh. Chỉ biết ngồi đó yêu thầm, thất tình cũng đáng đời.
- Chả lẽ trước kia anh cũng dùng thủ đoạn này với chị dâu?
- Anh mày thèm vào.
Quách Y Tinh trâng tráo bổ xung:
- Anh chỉ cần một tấm hộ khẩu thành phố là quá đủ rồi.
Vào thời đó có tấm hộ khẩu thành phố, còn giá trị hơn thẻ xanh ở Mỹ bây giờ.
Mặt Trương Thắng biến đổi liên hồi, mãi mới thở hắt ra một hơi:
- Anh Quách, em biết anh tốt với em, nhưng cuộc sống là dầu mỡ củi lửa, yêu đương không phải là thứ duy nhất quan trọng trong cuộc sống, anh nói đúng, em không có cái gì hết, bây giờ nuôi bản thân còn chưa được, báo hiếu cha mẹ chưa xong, giờ lừa người ta về nhà, chẳng phải đẩy người ta vào hố lửa sao?
Không để Quách Y Tinh kịp múa mép, đẩy hắn một cái:
- Thôi anh đi đi, về muộn chị dâu lại mắng cho.
Quách Y Tinh lắc đầu đi lấy xe đạp, cái mông vừa đặt lên yên, chiếc xe kêu thảm liên hồi, toàn bộ bị nhấn chìm giữa bộ mông đồ sộ của hắn. Một chân đặt lên bàn đạp, Quách Y Tinh nói có chút giận:
- Được, cậu không nghe anh, đợi duyên phận của mình trên trời rơi xuống đi, vợ thì sớm muộn cũng có thôi, nhưng tới lúc đó mắt lé hay mũi lệch thì chẳng biết đâu.
Trương Thắng cười khổ:
- Không cần rủa em như vậy chứ?
Quách Y Tinh nghiêm túc nói:
- Ừ thì cậu thì cao thượng rồi, không chịu chủ động còn mong có hoa thơm mà hít à? Cứ thành thực mà đợi cô vợ đui mẻ què sứt của cậu đi.
- Anh Quách, không phải em làm ra vẻ cao thượng, hay nguyên tắc gì đâu, nhưng mà cô gái dùng thủ đoạn chiếm được, người có được rồi, nhưng sau này sống ra sao? Suốt ngày uống gió tây bắc à, yêu đến mấy cũng bị va chạm nhỏ nhặt thường ngày mài mòn hết.
Trương Thắng rầu rĩ nói:
- Cho dù cô nương người ta chịu khổ được, nhưng tương lai có con thì sao? Là em lo, chứ không phải vì mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn mà làm mấy chuyện này.