[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 208 : Chuyện cả đời
Ngày đăng: 03:16 30/08/19
Từ đầu năm cổ phiếu tăng đều đặn ổn định, người chơi cổ phiếu đông lên, nhưng trong đại sảnh không có cái không khí khẩn trương kích thích nữa.
Trương Thắng đi dạo một vòng quanh đại sảnh, không thấy có gì đáng chú ý, định về thì nhìn thấy một người mặc áo thun không tay, cổ đeo dây chuyền vàng to, ngực xăm đầu sói hết sức sống động, mồm ngậm điếu thuốc, tàn đã cháy một đoạn dài mà vẫn không biết, Trương Thắng nhớ các huynh đệ trong trại, hứng thú đi tới hỏi: - Người anh em, mua cổ phiếu nào thế?
- Mua cái gì, tôi đúng là trời sinh xui xẻo, cả đống thứ ngày ngày lên giá, vậy mà tôi mua cái nào lỗ cái đó, đúng là tà môn. Người đó lừ mắt với Trương Thắng: - Hỏi làm gì? Cũng muốn mất tiền chung à?
Trương Thắng nhún vai, đang định đi thì gặp giám đốc Lưu, hai người đứng lại hàn huyên một lúc. Đợi giám đốc Lưu đi rồi, người kia sán tới: - Hì, huynh đệ, giám đốc nơi này cũng khách khí với cậu như thế, chắc có hạng lắm hả, thứ lỗi có mắt không thấy núi Thái Sơn, cậu đừng chấp nhé, tôi là người mới tên Tân Nhất Phong, giúp tôi chọn một cái đi.
Người này đúng là không biết khách sáo, Trương Thắng hôm nay tâm trạng tốt, hỏi: - Vậy anh vốn mua cái nào?
- Tôi mua Hải Hồng, sau đó qua Thế Kỷ, mấy ngày trước mua vào thực nghiệp Giang Châu.
Trương Thắng chúc mừng: - A không tệ, nhất là Hải Hồng vừa rồi có gần một tuần tăng điểm, anh kiếm được bao nhiêu?
- Kiếm cái đ... lỗ hết. Tân Nhất Phong tức tối văng tục:
- Làm sao mà lỗ được? Anh mua vào bao tiền?
Nghe Tân Nhất Phong báo ra giá, Trương Thắng cứng họng, người này là cực phẩm, toàn đuổi theo người ta mua vào lúc cao nhất, rồi ôm cái bánh cuối cùng, đúng là hảo hán lục lâm không màng danh lợi.
- Khụ, không phải tôi đả kích anh, chứ anh không nên bước chân vào lĩnh vực này.
Tân Nhất Phong vỗ đùi: - Giờ tôi biết rồi, nhưng tôi không cam tâm, kiếm tiền đâu phải dễ, toàn là dùng máu mồ hôi đánh giết mà được, không cam tâm... huynh đệ, chọn giúp cái.
- Được. Trương Thắng hồi xưa không thích người thô tục vậy đâu, nhưng giờ y cảm thấy thân thiết, khoác vai hắn, chỉ bảng điện tử: - Lần này muốn hồi vốn bỏ đi thì mua cổ phiếu công nghệ Thâm Quyến.
- Bao giờ mua?
- Bây giờ!
- Bao giờ bán?
- Hồi đủ vốn thì bán, tăng 30% hẳn đủ cho anh rồi.
Tân Nhất Phong chà chà tay: - Hà hà, tới lúc đó tôi lại mua tiếp thì kiếm được bao nhiêu?
Trương Thắng vỗ mặt, quả nhiên đúng như người xưa nói, kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận, nói xong tin tức này liền đi, đôi khi nổi lòng từ bi, rất có khoái cảm làm anh hùng hảo hán gặp chuyện bất bình tương trợ, đương nhiên hưởng thụ xa xỉ đó cần người có tư cách, bây giờ y là vị vua trẻ trong giới tài chính đông bắc, thậm chí tự do thao túng hỉ nộ ái lạc một số nhà đầu tư rồi.
Hôm sau là cuối tuần Trương Thắng lái xe về nhà.
Con gái Trương Thanh đã hơn một tuổi, có thể đem gửi nhà trẻ, nên hai vợ chồng hắn chuyển về nhà mình, vậy là căn nhà cũ chỉ còn đôi vợ chồng già, Trương Thắng vì thế chăm về nhà hơn, cứ tới cuối tuần mà không có chuyện gì khẩn yếu là nhất định sẽ về nhà với cha mẹ.
Còn cha mẹ y cứ cuối tuần lại gói sủi cảo ăn, đây là thói quen nhiều năm, dù bây giờ kinh tế hơn xưa rất nhiều, muốn ăn xủi cảo lúc nào cũng được, nhưng ông bà vẫn giữ thói quen này.
Trương Thắng thích ăn bánh bao, sủi cảo, y thấy sủi cảo bất kỳ nhà hàng khách sạn nào cũng không ngon bằng ở nhà. Có điều trước kia trong nhà gói sủi cảo phải làm nhân riêng cho y, vì y không ăn thịt mỡ, gần đây cha mẹ y cũng không ăn thịt mỡ nữa, thế là đỡ được một công.
Gói sủi cảo, nói chuyện thường ngày, bà Trương lại nhắc tới chuyện cả đời của thằng cả.
- Thắng Tử, chuyện con và Tiểu Lộ đã qua một năm rồi, mẹ không nói nữa, ài, con bé chắc hẳn còn cảm tình với con nên khó xử, chuyển đi mà cũng không nói câu nào. Thôi qua thì cũng qua rồi, nói chuyện bây giờ, năm nay con đã 29, cha mẹ còn sống được mấy năm nữa? Con không định để cha mẹ thấy cháu trai trước khi nhắm mắt à, trong ba điều bất hiếu, thì không có con nối dõi là tội lớn nhất đấy.
- Mẹ... Gặp chủ đề này Trương Thắng rơi vào thế yếu:
Ông Trương thở dài: - Con trai, trước kia cha không bao giờ nói, con lớn rồi, tự lo được. Nhưng cái tuổi này của con, phải lập gia đình đi, không nên trì hoãn nữa.
Cha y ít khi lên tiếng, nên lời nói rất có sức nặng, Trương Thắng không dám ý kiến nữa.
Bà Trương được thể nói tới: - Bất kể thế nào con cũng phải mang một đứa con dâu về đây cho cha mẹ, con xem mà làm, nếu như trong vòng ba tháng không kiếm được ai, mẹ nhờ bạn bè kiếm giúp.
Trương Thắng hoảng rồi, đây không phải chuyện đùa, bạn bè của mẹ y đều người tuổi già nghỉ hưu rảnh rỗi, thích nhất mấy chuyện mai mối, đến tai họ khác gì thông báo cả thành phố, y thành thằng không kiếm nổi vợ để cha mẹ lo giùm, còn dấu mặt vào đâu: - Mẹ, thong thả được không?
- Thong thả tới bao giờ? Bà Trương tức giận: - Tam thập nhi lập, nếu còn chưa kết hôn thì dù có 80 tuổi cũng là kẻ lông bông.
- Vâng, vâng, mẹ đừng giận, con tìm con tìm, được chưa?
- Được, con nói đấy nhé, cho con hạn ba tháng, phải dẫn vợ về đây. Bà Trương ra tối hậu thư:
- Mẹ... chuyện cả đời làm sao ba tháng con mang vợ về cho mẹ được?
- Sao không? Với điều kiện của con bây giờ kiếm bạn gái khó gì? Thằng Hai Béo lớn lên cùng với con đó, quen nhau nửa năm là kết hôn, kết hôn 6 tháng đã sinh ra thằng bé bụ bẫm, con còn không bằng cả nó à?
Ông Trương đưa bán đĩa cho y: - Thôi, ăn cơm đã, chuyện quyết định như vậy.
Trương Thắng thấy cha mẹ đã thống nhất trận tuyến, biết mình nói cũng vô dùng, thực ra y nhiều lần muốn dẫn Chung Tình về nhà, nhưng không chỉ Chung Tình phản đối mà bình tĩnh lại mà nghĩ, chuyện hai người họ tuyệt đối không có khả năng.
Cha mẹ y đều là người thế hệ trước, thành thật và có đôi phần cổ hủ, một khi bọn họ nghe ngóng chuyện quá khứ từ mấy bà thím bà bác thích đưa chuyện, biết chuyện kia, có khác gì trời sập? Cha bị bệnh tim, mẹ thì cao huyết áp, lại có tuổi rồi, chẳng may có làm sao, Trương Thắng sống không yên.
Tối hậu thư của cha mẹ, Trương Thắng muốn lựa ngày nói với Chung Tình, nếu cô hiện giờ hoặc một ngày nào đó rời bỏ y, y không oán trách, nếu cô nguyện ý ở lại bên cạnh, bất kể sau này Trương Thắng cưới ai làm vợ, sẽ không bỏ cô, không để ai ức hiếp cô. Vứt mẹ nó luật pháp với đạo đức đi, Trương Thắng nợ cô quá nhiều rồi, quyết không bao giờ phụ Chung Tình.
- Phải rồi, Thắng Tử, cô con bị bệnh, ăn cơm xong con và cha mẹ đi thăm, rồi thay mẹ tới chùa Từ Ân thắp hương.
Trương Thắng đau đầu: - Thắp hương ạ, hôm nay có phải rằm đâu, mà hôm nào đó mẹ đi không được à?
- Thằng bé này, hứa nguyện với Bồ Tát mà cũng dám trì hoãn, tội lớn đấy con.
Lúc y vào trại, mẹ y hứa nguyện trước Phật, chỉ cần y bình an ra được, hàng năm vào mùng 5 tháng 3 sẽ đi thắp hương lễ phật, bất kể bồ tát có linh không, đây là tấm lòng của mẹ. Đi cúng cũng tốt, cầu Phật tổ phù hồ cha mẹ khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, Trương Thắng không dám đùa, ngoan ngoãn vâng lời.