[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 212 : Bất kỳ lúc nào em muốn
Ngày đăng: 03:16 30/08/19
Trương Thắng tính tiền xong thì nhận được cú điện thoại kỳ lạ của Chung Tình, bảo y tới chỗ cô, nghe giọng điệu rõ ràng có chuyện trọng yếu, nhưng mãi nghĩ mãi không ra có thể là chuyện gì, Chung Tình mà muốn y tới chỗ cô luôn dùng kiểu dụ dỗ chứ không cấp thiết như thế.
Xe đi vào chợ thủy sản, bảo vệ ra mở cửa, Trương Thắng hỏi: - Lão Hồ, công ty hôm nay không có chuyện gì chứ?
Lão Hồ vốn là ông già gác cửa ở Cty tài chính Bảo Nguyên, sau khi công ty thu vào quốc hữu thì tới chợ thủy sản làm việc cũ, ông ta là người hiền lành thành thật, cũng là một trong số ít những người biết rõ quan hệ giữa Trương Thắng và Chung Tình, chứ không phải qua lời đồn thổi, song miệng rất kín.
Lão Hồ cười hì hì: - Không có gì ạ, giám đốc Chung còn vừa gọi điện dặn tôi, giữ cửa đợi ngài về.
- Ừ, vậy ông đóng cửa lại rồi đi nghỉ đi, hôm nay tôi không đi nữa.
- Vâng vâng, đường tối, tổng giám đốc đi thong thả.
Trương Thắng lên lầu, áp tai vào cửa lắng nghe rồi gõ nhè nhẹ, cửa mở ra thấy mỗi Chung Tình, thở phào: - Tình Nhi, em làm anh sợ chết khiếp, còn tưởng chuyện gì chứ, sao đột nhiên gọi điện lạ thế?
Chung Tình nhìn sau lưng y, thấy không có ai, vội kéo y vào trong: - Tôi sợ cảnh sát nghe được lời chúng ta nói, chuyện trọng đại, làm sao không cẩn thận cho được?
- Em thật là, giám sát điện thoại chỉ có cục an ninh quốc gia mới có quyền, nếu công an làm được thì đám XHĐ về vườn ráo rồi, anh thì làm gì ảnh hưởng tới an ninh quốc gia được chứ?
Chung Tình nghiêm túc nói: - Thắng, Chân ca vượt ngục rồi, cảnh sát đang truy bắt.
- Cái gì? Trương Thắng nhảy dựng lên: - Vượt ngục, anh ta bị đần à, chỉ còn nửa năm nữa thôi là ra rồi, vượt ngục làm cái gì? Lần trước anh tới thăm anh ta vẫn còn yên lành, sao bỗng dưng lại đi vượt ngục? Xảy ra chuyện gì?
Chung Tình cười khổ: - Chuyện của nam nhân các cậu làm sao tôi biết, buồi chiều anh ấy tới đây, hỏi thăm Lão Hồ... Nói tới đó giọng ôn nhu: - Cậu giới thiệu tôi cho bạn bè mình, tôi rất vui.
Trương Thăng vỗ trán: - Ôi bà cô ơi, anh đang lo sốt vó đây, đừng chàng chàng thiếp thiếp nữa, anh ấy đang ở đâu?
- Đúng là chẳng có tí lãng mạn nào, chỉ giỏi chuyện đó... Chung Tình lườm y một cái: - Tôi nghe nói thân phận anh ta, còn tưởng anh ta được thả sớm. Ai ngờ anh ta kể đánh nhau trong tù, gây ra án mạng, thừa lúc hỗn loạn cướp súng, trốn mất.
Án mạng? Rồi còn cướp cả súng? Thế thì quá nghiêm trọng rồi, Trương Thắng ôm đầu hỏi: - Rồi sau đó?
- Anh ấy hỏi em tình hình của cậu, xem ra muốn nhờ cậu giúp đỡ, sau khi biết cậu đang sống rất tốt, nói cậu có ngày hôm nay không dễ, không muốn liên lụy tới cậu nữa.
Trương Thắng tức mình chửi um xùm: - Anh ấy đánh rắm à, không có anh ấy thì anh xanh mộ rồi, anh ấy ở đâu?
Chung Tình cười dịu dàng song không dấu được vẻ lo lắng, cô muốn nam nhân của mình sống có trách nhiệm có trước có sau, nhưng cũng không muốn y gặp chuyện không may: - Anh ta nói, hi vọng thoát của anh ta vô cùng mỏng manh, cảnh sát truy nã gắt gao, khả năng cao là bọn họ đã giám sát cả cậu rồi, cho nên mới tới tìm tôi, muốn cậu nghĩ cho kỹ, nếu không tiện giúp, anh ta không trách.
Trương Thắng nghe hết cầu chuyện, ngồi xuống bên cạnh Chung Tình, ôm lấy eo cô, trầm tư rất lâu mới nói: - Giờ anh sống rất tốt, có nhà có xe, còn có một tri kỷ say đắm lòng người như em, rất thỏa mãn, anh không muốn dính dáng chút nào tới mấy chuyện phạm pháp... Nhưng chuyện này … ài, anh không có lựa chọn nào khác.
Chung Tình kiêu ngạo vuốt má nam nhân của mình: - Anh ta theo cái xe thủy sản vào thành phố, nhắn lại, nếu cậu muốn gặp, tối nay 7 h ở vũ trường Sparta.
- Ừm trốn ở ngoại thành, một gương mặt lạ rất dễ bị chú ý, chỉ có thể ẩn nấp ở nơi hoang dã không người, như thế muốn thoát tới nơi khác càng khó. Vào thành phố, có vẻ như chui đầu vào rọ, song ở chỗ càng đông người, càng ít bị để ý. Trương Thắng gật gù tán thưởng cơ trí của Chân lão đại: - Hiện em có bao nhiêu tiền mặt?
- Không nhiều, hơn 4 vạn, nếu cần mai tôi đi ngân hàng rút thêm.
- Không cần, anh ấy cũng không thể mang nhiều.
Chung Tình đi tới bên giường ngủ, mở két an oàn, lấy ra bốn vạn, dùng báo bọc lấy: - Thắng, nếu chỉ có tiền thôi cũng vô ích, khắp nơi đều dán lệnh truy nã rồi.
- Ừ, anh biết, để mai anh nghĩ cách.
Chung Tình đưa tiền cho Trương Thắng xong, đột nhiên ôm lấy thật chặt, tới mức y không thở nổi: - Thắng, tôi sợ lắm, cậu sống có tình nghĩa với bạn bè, tôi rất tự hào, nhưng tôi cũng rất sợ, sợ cậu bị bắt, rời xa tôi.
- Không đâu, Tình Nhi, đừng lo. Trương Thắng an ủi: - Anh không liều lĩnh đâu, không để vì cứu người khiến mình chìm xuồng theo, anh sẽ nghĩ cách.
- Vậy cậu định đi luôn?
- Không, đêm nay anh ở đây với em. Trương Thắng hôn nhẹ quanh đôi mắt ươn ướt của Chung Tình: - Anh không thông thạo giới XHĐ, muốn cứu anh ấy cũng không được, có điều một người giúp được anh... Nhưng buổi tối không gặp được người đó.
…. …..
Trời tháng năm, gió rất ôn nhu, giống như ánh trăng ngoài cửa sổ, nhè nhẹ lướt qua da thịt người ta, man mát dễ chịu. Cảnh đẹp trăng thanh gió mát, tiếc là trăng sao không hiểu lòng người, cả hai ôm nhau không có hứng trí kia, chỉ thì thầm tâm tình, một lúc sau Chung Tình dần yên tâm lại.
Cởi áo ngoài, nới lỏng vài cái cúc cho thoải mái, Trương Thắng thả mình xuống giường, nhìn vách tường đối diện, gió thổi làm rèm lất phất, chiếu bóng lên tường thành bức tranh thủy mặc động.
- Tình Nhi.
- Ừm.
Trương Thắng cảm thấy hơi khó mở miệng, nhưng chuyện này phải thắng thắn: - Tuần trước anh về nhà, mẹ anh lại thúc giục anh tìm bạn gái, thành gia lập thất, cho anh ba tháng. Lần này cha anh cũng lên tiếng rồi … anh không có cách nào trì hoãn nữa.
Chung Tình xoay người, nhìn y chăm chú, mỉm cười nhẹ: - Hai bác lo nghĩ là đúng, sức khỏe hai bác không tốt lắm, tôi cũng cho rằng cậu nên sớm ổn định việc này... dù sao cũng không thể trách khỏi.
- Tình Nhi...
Trương Thắng còn chưa kịp nói ra điều gì thì một ngón tay đã đặt lên môi y, mang theo mùi thơm nhẹ, ấn xuống, rồi rời đi, trượt xuống nắm lấy tay y.
- Tôi biết cậu vẫn nỗ lực vì chuyện chúng ta... cậu đi Thượng Hải cũng là vì dự tính này phải không, muốn chuyển cả nhà tới đó, ở nơi không ai biết chúng ta, làm lại từ đâu... Tôi biết hết hết, trong lòng canh có tôi, tôi vui lắm, cũng rất muốn cùng cậu xây dựng lên mái ấm của chúng ta. Chung Tình giọng buồn bã nhưng kiên quyết: - Nhưng chỉ cần chuyện chúng ta công khai, hai bác có thể không tìm hiểu về con dâu mình không, đừng quên hai bác trước kia cũng là công nhân nhà máy in, chỉ một cú điện thoại thôi... Có sai lầm không được phạm phải, nếu không dù cố gắng thế nào cũng không bù đắp được. Cậu hiểu cho tôi, nhưng hai bác không thể. Trên đời này ai hi sinh vì cậu nhiều hơn? Không ai bằng cha mẹ cả, đừng vì tôi mà có lỗi với hai bác, như thế cả hai chúng ta đều sống không yên.
Trương Thắng không nói, sự thực là thế, y sao không biết, nhưng không thể không nỗ lực.
- Chuyện này, tới ngay cả cha mẹ tôi cho tới nay cũng còn không thể thoải mái được, nói gì người khác.
Trương Thắng quay sang đối diện với Chung Tình, thề: - Bất kể thế nào, anh cũng không rời xa em, trừ khi em không muốn anh nữa, muốn tìm lấy hạnh phúc cho mình, nếu ngày đó tới, dù đau đớn thế nào, anh cũng sẽ chúc phúc cho em.
- Không, tôi không rời bỏ cậu, trừ khi cậu rời bỏ tôi.
Im lặng một lúc, Chung Tình lại nói: - Cậu sắp 30 rồi, con người qua tuổi này, sẽ có nhiều thay đổi, cậu cần một người vợ, săn sóc, sinh con đẻ cái cho mình, không nên chậm trễ nữa. Còn tôi... sau này thi thoảng có thời gian tới thăm tôi là được, tôi biết, nói thế là ích kỷ... cậu có gia đình mà tôi còn như thế là không biết xấu hổ...
Trương Thắng vỗ mông Chung Tình thật mạnh: - Không ai được nói về Tình Nhi của anh như thế, kể cả em.
- Ừ. Chung Tình vừa chua xót vừa hạnh phúc nép sát hơn vào lòng Trương Thắng: - Thắng, cậu thực sự coi tôi là nữ nhân của anh sao, cậu thực sự yêu tôi sao?
- Giờ còn hỏi chuyện này à? Tần Nhược Lan trước kia cũng hay hỏi y câu này, nhưng tâm tình Trương Thắng lúc đó và bây giờ rất khác: - Yêu, nhiều lắm, lúc ăn cơm nghĩ tới em làm cơm mới là ngon nhất. Khi đi ngủ, thấy giường của em mới êm ấm nhất. Khi vui mừng, anh muốn chia sẻ cùng em, khi buồn bã yếu đuối, anh muốn ôm em tìm sự an ủi, ngửi mùi thơm trên tóc em, ôm em trong lòng, anh thấy rất bình yên...
Chung Tình đột nhiên đưa đầu tới, hôn lên môi y, mắt ươn ướt, dịu dàng nói: - Đủ rồi, vậy là đủ lắm rồi.
Trương Thắng tay đặt lên lưng cô, vuốt nhè nhẹ: - Em hoài nghi anh sao?
Chung Tình dùng giọng mũi hơi nghèn nghẹn đáp: - Không phải, chỉ là cảm tính nữ nhân thôi.
Làm người thứ ba đâu phải dễ dàng gì, trừ khi là loại nữ nhân vô liêm sỉ, nếu không cả đời luôn phải sống trong lo âu, áy náy thậm chí là hổ thẹn, vì không ai thừa nhận tình yêu đó hết, nhất là người có quá khứ không hay ho như Chung Tình, chuyện lộ ra, không ai tìm hiểu nguyên cớ, không ai cần biết cô hi sinh vì Trương Thắng bao nhiêu, đã từ chối cơ hội làm vợ chính thức hợp của y thế nào, mà tất cả lời chỉ trích sẽ đổ ập xuống đầu cô.
Trương Thắng yêu thương nói: - Ngốc lắm.
- Ừ đấy, nếu tôi không ngốc thì đã chẳng đi thấy tên nhóc ít tuổi hơn mình, còn chẳng hiểu lãng mạn là gì... Chung Tình siết chặt Trương Thắng, như muốn hòa mình vào với y làm một:
Trương Thắng thấy tâm tình cô không tốt, cố ý nói: - Này, không thở được, nếu muốn chuyện đó phải nói ra chứ, em không nói làm sao anh biết là em muốn, anh lại là người không hiểu mấy thứ lãng mạn.
- Ghét lắm. Chung Tình đỏ mặt, nhéo hông y: - Nằm im, không được phép bậy bạ, đêm nay cậu phải làm đệm cho tôi, làm gối cho tôi.
- Được, không chỉ hôm nay, bất kỳ lúc nào em muốn. Trương Thắng nhẹ nhàng nói, chẳng mấy chốc, bốn phía im ắng, chỉ có tình cảm êm thuần như rượu ủ lâu năm chảy qua lòng đôi nam nữ.