[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 223 : Nội gián
Ngày đăng: 03:16 30/08/19
Trương Thắng mắt nhìn màn hình máy tính, không nhừng chuyển qua các biểu đồ khác nhau, thi thoảng ghi chép vào sổ tay, vẻ mặt chăm chú. Tần Nhược Nam thích nhìn ngắm y những lúc như thế, nam nhân chuyên tâm công việc luôn mê người nhất.
Cô mặc áo ngủ bằng lụa, nằm nghiêng trên giường, thi thoảng lại dùng ngón chân quờ nhẹ, Trương Thắng phất tay như đuổi ruồi, làm Tần Nhược Nam cười khanh khách.
Trước kia khi quan hệ hai bên mập mờ, cô luôn ở vào thế yếu, từ lúc công khai, tình thế liền xoay chuyển hoàn toàn, Tần Nhược Nam nắm thế chủ động, rất thích trêu chọc Trương Thắng, còn nếu y dám dở trò vô lại, hừm … thử xem, một mình cô có thể hạ hai tên lưu manh còn cao lớn hơn Trương Thắng, thế nên cô mới thoải mái tới nhà Trương Thắng tắm rửa mà không sợ gì.
Một chuyên tâm làm việc, một chuyên tâm trêu chọc, cả hai đều có thú vui của mình, không khí tĩnh mịch mà ấm áp.
Xem hết các cổ phiếu đang thao tác hôm nay, Trương Thắng thở phào, tắt máy.
Lúc này ngón chân Tần Nhược Nam len lén tới sườn y, Trương Thắng thình lình đưa tay ra tóm lấy, cù lòng bàn chân trắng hồng của cô, Tần Nhược Nam sợ hãi rụt lại, nhưng y không buông tha: - Không dám, em không dám nữa đâu, đừng cù, hi hi hi, Thắng, xin anh.
Cô vừa tắm xong chưa lâu, mái tóc vẫn còn ẩm ướt xõa xuống mặt, giữa những sợi tóc lòa xòa là đôi mắt long lanh, cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra mảng da ngực trắng sáng khỏe khoắn.
- Không dám thật chứ? Trương Thắng uy hiếp.
- Thật mà. Tần Nhược Nam chớp chớp mắt làm vẻ mặt thỏ con tội nghiệp.
- Vậy gọi một tiếng anh yêu nghe coi.
- Ứ..
- Hả? Không gọi.
Vừa bị gãi khẽ một cái, Tần Nhược Nam rối rít nói: - Anh yêu, anh yêu, em không dám nữa. Nói xong tự xấu hổ ôm lấy mặt.
Trương Thắng vừa buông chân cô ra, Tần Nhược Nam liền bật mình lộn ra sau, dương dương đắc ý nói: - Ha, bây giờ em xử lý anh dễ như trở bàn tay, muốn tỉ thí một phen không?
Trương Thắng khinh thường: - Thèm vào tỉ thí với em, tương lai thành hôn rồi còn chẳng phải bị anh... ha ha ha...
Tần Nhược Nam bị lời nói mập mờ cùng ánh mắt dâm tà của y làm đỏ mặt: - Bị làm sao? Nói năng ngập ngừng không phải hảo hán.
Trương Thắng đưa tay làm động tác đè xuống rồi cười phá lên, Tần Nhược Nam xông tới, xông tới, không ngờ trúng kế Trương Thắng, y lăn một vòng trên giường, ôm lấy chân Tần Nhược Lan, ngón tay vừa mò xuống lòng bàn chân, Tần Nhược Nam liền như bị điểm huyệt, không dám nhúc nhích.
Bàn chân Tần Nhược Nam rất nhỏ, mỗi ngón chân nhỏ xinh như con tằm, dưới váy ngủ dài lộ ra đoạn bắp chân, da thịt vừa trơn mềm, nhưng rắn chắc tràn đầy sức mạnh.
Trương Thắng vốn định cù chân cho tới khi Tần Nhược Nam xin tha mới thôi, nhưng vuốt ve bàn chân nhỏ bé trong lòng, nhu tình sinh ra, đưa mắt nhìn Tần Nhược Nam.
Đối diện với ánh mắt đo, tâm linh tương thông, Tần Nhược Nam nhoẻn miệng cười nhẹ, như hoa quỳnh bùng nở dưới ánh trăng, Trương Thắng rung động, cúi xuống, hôn từ bàn chân cô hôn lên, người cũng nhích dần dần, tới khi hai bên đối diện với nhau.
- Cha mẹ em cùng ông nội về quê, mất một tuần mới lên phải không?
- Không phải, cha mẹ em tuần sau đi làm, tối mai sẽ về. Tần Nhược Nam trừng mắt cảnh cáo: - Không được nghĩ bậy nhé.
- Này, chuyên gia tâm lý học tội phạm, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, nghĩ bậy gì?
Tần Nhược Nam hứ một tiếng quay đầu đi: - Có tới hai bạn gái rồi, chuyện gì cũng làm qua rồi, đừng vờ thuần khiết với em, đầu óc phong lưu của anh, em còn lạ gì nữa.. Chợt nhớ ra chuyện gì, mày liễu dựng lên: - À phải rồi, hôm đó ở vũ trường Sparta, có phải anh tới đó tìm gái chơi bời không?
Trương Thắng phủ nhận ngay: - Làm gì có, chẳng phải em biết hết chuyện của anh sao, với nữ nhân không có tình cảm, dù xinh đẹp tới mấy, anh cũng không đụng vào.
Tần Nhược Nam có chút ngập ngừng: - Em cũng biết anh đi xã giao, gặp chuyện như vậy không thể tỏ ra quá khác người, lúc đó em đồng cảm, còn động viên anh... Còn cả những chuyện trước kia của anh, khi đó nghe anh nói nguyên nhân, do thân phận khác nên em dễ lý giải và tiếp nhận, nhưng bây giờ em, em...
Trương Thắng trịnh trọng nói: - Nhược Nam, sau em, bất kể anh có quen người con gái xinh đẹp hay ưu tú đến đâu, cũng tuyệt đối không có chút dây dưa tình cảm nào nữa. Cho dù là xã giao ở trường hợp nào, anh cũng sẽ không để phát sinh quan hệ với nữ nhân khác, anh thề, anh nói được làm được.
- Em tin. Tần Nhược Nam nhào vào lòng y thỏ thẻ:
Trương Thắng vuốt mái tóc cô, hôn nhẹ lên đó, lòng ngổn ngang rối bời: - Nhược Nam.
- Ừ. Tần Nhược Nam dùng giọng mũi đáp, tay ôm hông y, nữ tính mười phần:
- Em gái em đang du học ở Anh phải không?
Trương Thắng do dự, không biết có nên nói chuyện này không, cho dù hiện giờ hai bên quyến luyến mật ngọt, nhưng nếu biết bạn trai mình và em gái mình từng có đoạn tình cảm, Tần Nhược Nam phản ứng thế nào.
- Nó à? Tần Nhược Nam buồn bã hẳn: - Nó vốn đi du học, có điều hiện giờ... Ài, nó đang ở hòn đào thuộc đất phong của bạn nó, một vị quý tộc. Hai năm trước nó tới Anh không lâu, quen Raymond, cùng đi du lịch... Nói tới đó lòng nhói đau, không muốn kể tiếp: - Sao lại hỏi em gái em?
- À không, tùy tiện hỏi thế thôi. Trương Thắng quyết định không nói nữa, trước kia vì không biết buông bỏ, nên mới khiến Tiểu Lộ bỏ đi, tổn thương Tần Nhược Lan, y không muốn bước vào vết xe đổ, muốn đợi tình cảm hai người ổn định hơn đã:
- Này, mắt đảo loạn như ăn trộm, anh nghĩ thế?
- Không có gì, anh hơi mệt nên thất thần thôi. Trương Thắng cười giải thích:
- Chả tin. Tần Nhược Nam ở bên cạnh Trương Thắng rất thích dùng giọng trẻ con, khều khều y: - Tối nay mình ăn gì vậy?
- Em làm gì anh ăn nấy.
Tần Nhược Nam ngồi bật dậy: - Gì mà em làm, anh gọi em tới, đương nhiên anh phải làm.
- Không thể nào, nữ nhân lại không biết nấu cơm?
- Ai quy định nữ nhân phải biết nấu cơm.
- Ặc... Trương Thắng hơi chưng hửng từ Tiểu Lộ, Chung Tình tới Nhược Lan đều biết mà, gãi đầu: - Vậy anh đi nấu cơm, nhưng ăn xong có điều kiện.
- Đồng ý.
- Sao đồng ý nhanh vậy?
- Thì ăn của người ta thì phải khép nép mà.
- Có lý. Trương Thắng ve cằm cười gian: - Vậy chúng ta giao hẹn như thế.
Tần Nhược Nam cười gian hơn, vỗ tay với y.
***** *****
Không ngờ Tần Nhược Nam chẳng những biết nấu nướng, mà còn khéo léo hơn cả Tiểu Lộ và Chung Tình, thế là Trương Thắng trúng bẫy, nợ cô một điều kiện, khi y mặt nhăn như mướp đắng, kéo lê đôi chân mềm nhũn cùng Tần Nhược Nam khoan khoái như chim non làm vụ mua sắm điên cuồng ở trung tâm thương mại, thì Từ Hải Sinh đang ngồi trong văn phòng lớn.
- Gần đây y đúng là danh tiếng rất mạnh, tôi hơi xem thường y rồi. Để y kiếm đi, càng nhiều tôi càng vui, đối thủ đủ sức nặng, thắng mới vẻ vang.
Người ở phía đối diện Từ Hải Sinh nói: - Chủ tịch, không sơ ý được đâu, tôi làm việc dưới anh ta, luôn để ý quan sát, người này rất có thiên phận, tự hồ có sự nhạy bén bẩm sinh với xu thế. Hơn nữa mặc dù một số thứ cơ sở anh ta không quá rõ, nhưng luôn có cách nhìn mới mẻ đột phá... cám giác đó, khiến người ta khó thăm dò anh ta nông sâu thế nào.
Từ Hải Sinh gật gù: - Thế mới hợp lý, y vốn đâu có kiến thức cơ bản, cũng chẳng phải loại thiên tài có thể học một biết mười, dựa vào chút thiên phận, ít may mắn, cùng lối suy nghĩ khác biệt không bị gò bó bởi kinh nghiệm hay kiến thức hệ thống, nên luôn tung ra chiêu thức làm người ta khó lường.
- Nhưng đó là cái họa ngầm cho y, trong thị trường vốn, người như vậy tôi gặp không ít, vì quá thuận lợi, đánh đâu thắng đó, nên ngày càng tự tin, cảm giác mình là kỳ tài, nên ngày càng tham lam, dấn thân vào chuyện quá mức nguy hiểm, như thế rất nguy hiểm, cứng quá dễ gãy.
Người đối diện gật đầu, có vẻ đúng thế, Trương Thắng vừa qua tham gia vào vài dao dịch mạo hiểm không cần thiết, cứ như sợ tổn hại thanh danh bất bại của mình.
- Được rồi, về đi, vẫn theo dõi y thật kỹ, không cần làm gì hết. Năm sau thị trường cổ phiếu không có vụ nào lớn, tôi cũng muốn vào thị trường kỳ hạn chơi một phen.