[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 242 : Buổi bán đấu giá (2)
Ngày đăng: 03:17 30/08/19
Ông chủ Cừu ngồi bên đoán ngay được ý nghĩa cái lắc đầu này, cười: - Cậu Trương, người này tuy chứ nghĩa ít, nhưng hành động có điều ảo diệu đấy.
- Ồ vậy à?
- Mấy món đồ đó đều là của ông ta, cậu cho rằng ông ta quyên ra, lại dùng giá cao mua lại chỉ để khoe khoang sao? Sai, sai lớn, ông ta nổi danh thích sưu tập, nhưng lại không biết chơi đồ cổ, sao lại tốn tiền vào nó như thế? Bình thường ông chủ Cừu tuyệt đối không nhiều lời tiết lộ bí mật của người khác, nhưng hiện giờ cần lấy lòng khách hàng lớn này: - Cậu xem, những thứ đó ông ta bỏ công đi tới vùng xa xôi nghèo khó trong dân gian kiếm về, đồ là thật, nhưng giá đảm bảo không cao đến thế. Ông ta làm vậy chủ yếu kiếm lấy giấy chứng nhận giá của phòng đấu giá thôi, nếu như sau này có người mua thì tốt, nếu không, chả sao, đem đi ngân hàng thế chấp, nên giá càng cao càng tốt...
Trương Thắng vỡ lẽ, đúng là sự thành công đều có nguyên do cả.
Do hôm nay bán đấu giá rất thành công, món đồ đưa ra đều có giá vượt dự tính, người chủ trì rất hưng phấn, dù giọng có hơi khàn vẫn lớn tiếng nói: - Tiếp theo bán đấu giá bốn món di sản cấp bảo vật quốc gia.
Phía dưới xì xầm, bảo vật quốc gia thì nhiều người trong đây có, song đem cả 4 món đi bán, không biết là ai?
- Bốn món này đều do anh Trương Thắng quyên góp, giờ xin mời anh Trương lên giảng giải cho chúng ta biết quá trình phát hiện bốn món bảo vật này.
Hiện giới phú hào bản địa còn ai không biết tới Trương Thắng, một ngôi sao mới của TTCK, một tay chơi mới nổi tiêu tiền không biết tiếc, nghe tới tên y không quá bất ngờ.
Chỉ có Lạc Phi là tròn mắt, cô không biết trước việc này.
- Chào các vị. Trương Thắng lên sân khấu, tự tin đối diện với đám đông: - Tôi không giới thiệu tên tuổi cùng giá trị nghệ thuật của bốn món đồ này nữa, tin rằng anh chủ trì đây tinh thông hơn tôi, còn bản thân thôi... Chỉ học đòi thôi.
Phía dưới có người vỗ tay, thời đó không ít người giàu có nhưng trình độ văn hóa thấp, cảm thấy đồng cảm.
- Bốn món đồ này tôi mua được rất ngẫu nhiên, thời gian trước tôi tới nước Đức, đi dạo chợ đồ cũ, vô tình thấy mấy món đồ Trung Quốc, trong đó có thanh kiếm khắc chữ Triện, tôi hỏi người bán, người Đức đó cũng không biết, chỉ biết là có trong nhà lâu rồi, nên mang đi bán. Tôi nghĩ nếu có kẻ làm đồ giả cũng không dại gì đi làm món đồ Trung Quốc phải không? Có thể bán cho ai được chứ?
Phía dưới cười nghiêng ngả, cái này không thể phủ nhận, đồng thời cũng hâm mộ y kiếm được bảo vật
- Thế là tôi bỏ 400 Mark ra mua thanh kiếm này, người Đức thấy bán được giá ngoài dự liệu, còn nói nhà mình có mấy món đồ phương đông nữa, một bức tranh, một cái đồng hồ và một đồ tư lụa. Trương Thắng hơi dừng lại một chút, nói thêm: - Trên đó thêu rồng... năm móng.
Phía dưới ồ lên, còn Lạc Phi há mồm, sau đó ôm mặt đau khổ:" Cha mình trăm tình ngàn tình, chỉ không tính tới tên thô tục này thích vàng và bạc, tục không chịu nổi, với tranh ảnh và đồ cồ không hứng thú. Xem ra chẳng tới hai năm, số báu vật cha mình vất vả thu thấp được đều bị y bán sạch..."
- Các vị. Người bán đấu giá tiếp lời Trương Thắng: - Anh Trương Thắng vô tình mang về bốn bảo vật cho tổ quốc, chúng tôi mang tới nhờ chuyên gia giám định, kết quả kinh thiên động địa, tôi xin giới thiệu: Đào chi hoàng oanh đồ của Tống Huy Tông, đồng hồ mặt trời tứ dương thời Xuân Thu, tấm lụa Long cẩm tú chuyên dùng cho hoàng đế thời Minh... Và cuối cùng … Hắn hơi ngừng lại một chút, nhìn quanh với vẻ mặt kiêu ngạo: - Là thanh kiếm này dài 58 cm, mang đặc điểm của nước Việt thời Xuân Thu, lưỡi kiếm tới nay chưa rỉ, trên đó có hai dòng chữ " Việt vương Câu Tiễn, tự tác dụng kiếm."
Có người đứng dậy hét lớn với vẻ không tin nổi: - Là Việt vương kiếm.
Lời ấy khiến bốn xung quanh nhốn nháo, tiếng chất vấn vang lên khắp nơi, cũng có nhiều người biết, Việt vương kiếm ở trong viện bảo tàng quốc gia, làm sao có mặt ở đây?
Người chủ trì ra hiệu bảo mọi người bình tĩnh, thong thả giải thích: - Tất nhiên đây không phải thanh Việt vương kiếm trứ danh, nhưng mọi người không nghi ngờ nguồn gốc của nó, mỗi vị đế vương có không ít bội kiếm, đây cũng là bội kiếm đế vương, được chính chuyên gia từng xác nhận thanh Việt vương kiếm kia kiểm chứng...
- 30 triệu! Theo thứ tự Việt vương kiếm sẽ đấu giá cuối cùng nhưng đã có người không kiềm chế được tự ý ra giá, những người khác cũng kích động hùa theo, đành phải thay đổi trình tự.
Một thanh kiếm tượng trưng cho đế vương, ai không muốn? Sở hữu nó không chỉ là món đồ có hiếm có, mà còn mang ý nghĩa may mắn, càng người làm ăn càng chú ý điềm lành, giống như mấy cái cổng sòng bạc đều có hàm ý ở Ma Cao vậy.
Giá nhanh chóng leo lên tới 58 triệu.
Người chủ chì gõ búa: - Số 15, 58 triệu lần thứ nhất...
Con số này quá lớn rồi, kiếm đế vương cũng thích đấy, nhưng vì nó thành ăn mày thì không đáng, nhiều người sau khi bị đám đông làm ảnh hưởng, bắt đầu tỉnh táo lại cân nhắc xem có nên theo đuổi không.
- 60 triệu. Trước khi chủ trì gõ búa lần thứ 3, số 29 hô.
- 61 triệu.
- 65 triệu. Số 29 tiếp tục:
Một nam tử trung niên mặc áo gió thương hiệu Burberry của hoàng gia Anh đứng dậy, ném biển số đi, chỉnh lý y phục, phong độ đưa tay với cô gái xinh đẹp mặc dạ phục đỏ rực rỡ, bước lên phía trước.
Người đó vóc dáng thanh thoát gọn gàng, khuôn mặt tuấn nhã, tuổi trên 40, rất có sức hút của nam nhân thành đạt, mỉm cười thong dong đi lên, cô gái bên cạnh cười ngọt ngào, đôi mắt như bảo thạch lấp lánh, khiến nam nhân nhìn tới đều có cảm giác cô gái vừa mới liếc mình một cái.
Trương Thắng quay đầu nhìn, ánh mắt đóng đinh vào nam tử kia.
Thực ra không cần nhìn, lâu lắm rồi không nghe thấy giọng ông ta, nhưng cả đời không quên được.
Từ Hải Sinh không ngờ ông ta xuất hiện ở đây.
- 70 triệu. Trương Thắng đứng dậy mỉm cười:
- 71 triệu. Từ Hải Sinh cũng cười, đi về phía y.
Cả hai cùng cười, nhưng ánh mắt nhìn nhau không chớp, như hai con dã thú chỉ chực chờ đối phương mất cảnh giác là lao vào cắn xé. Ông chủ Cừu nhận ra chuyện bất thường, đứng lên theo, Lạc Phi đi tới bên cạnh ôm tay Trương Thắng, nhìn cô gái váy đỏ như đóa hoa hồng nở rộ, đường cong tựa chai cola, cứ như thiên địch của cô vậy.
- 80 triệu. Trương Thắng giọng nghiêm túc hơn:
- 100 triệu.
Cả hội trường như muốn điên cuồng, song không ai lớn tiếng, tựa như có bầy ong bay ù ù đầy kích động.
- 100 triệu lần thứ nhất. Người chủ trì nuốt nước bọt hô:
- Chúc mừng. Trương Thắng chợt cười phá lên, mặt tươi tình đi tới bắt tay Từ Hải Sinh lắc một cách thân thiết, nói thật giá này gần gấp đôi dự kiến của y rồi, một vụ mà rửa được không ít tiền:
Từ Hải Sinh hơi bất ngờ, song vẫn rút tay khỏi khuỷu tay Đường Tiểu Ái, nắm hai tay Trương Thắng: - Chúc mừng cậu.
- Anh Từ chúc mừng gì thế?
- Đông Sơn tái khởi, không phải là chuyện mừng sao?
- Ha ha ha... Hai người cùng cười lớn, trông như bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Ông chủ Cừu thử thăm dò: - Cậu Trương đây là?
- À, ông chủ Cừu, để tôi giới thiệu, đây là anh Từ Hải Sinh của tập đoàn đầu tư Từ thị Thượng Hải.
Thanh danh của Từ Hải Sinh thì ngay cả ở Thâm Quyến cũng rất vang dội, ông chủ Cừu vội đưa tay ra: - Thì ra là chủ tịch Từ, ngưỡng mộ...
Nhưng trong mắt Từ Hải Sinh bây giờ chỉ còn Trương Thắng, vẫn nhìn y nói: - Thắng à, cậu đúng là kỳ nhân đấy, trải qua bao sóng gió gập ghềnh mà không đổ. Nói thật, tôi hoàn toàn không ngờ cậu còn có ngày hôm nay, cứ nghĩ cậu bị La Đại Pháo truy sát đã phơi thây đồng hoang, xác nuôi chó hoang rồi, ai ngờ cậu lại phong quang nơi này.