[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 266 : Thương trường và tình trường (2)

Ngày đăng: 03:17 30/08/19

Từ năm 97 tới nay, rất nhiều người chơi chứng khoán đều giao dịch thông qua máy tính, các cơ cấu lớn càng như thế, vì vậy số lượng người môi giới chứng khoán giảm mạnh, hơn nữa đa phần cũng buồn chán ngồi ở vị trí công tác, chẳng thấy sự náo nhiệt trước kia. Nhưng hôm nay những người môi giới ở tất cả công ty chứng khoán đều bận rộn hơn nhiều. Trương Thắng ra tay rồi, chiêu đầu tiên của y là mượn gió đông. Chiến tranh đôi khi phải tỏ ra yếu thế, đôi khi phải tỏ ra mạnh mẽ, lần này Trương Thắng muốn hiệu quả chấn động. Y có phòng điều khiển tiên tiến, trên đảo quốc Sealand y có máy chủ tốc độ cao liên kết với internet toàn cầu, nhưng lần này y sử dụng phương thức giao dịch nguyên thủy nhất, an bài nhân thủ tới các công ty chứng khoán toàn quốc đặt mua bằng tay, khuấy động thị trường. Thị trường kỳ hạn trầm lắng quả nhiên bị kinh động, tất cả các cơ cấu đều vội vàng gọi điện khắp nơi nghe ngóng thông tin, những ông chủ lớn đang say ngủ bên thư ký bị gọi dậy, vội vàng bỏ lại giai nhân, mặc quần áo chạy tới phòng công tác. Tức thì đủ loại tin đồn bay khắp nơi, nhiều người cho rằng sắp có sự kiện trọng đại xảy ra, cùng nhau nghiên cứu đại thế và hàng hóa đầu tư. Đội ngũ trợ lý của Từ Hải Sinh cũng thức suốt đêm phân tích thông tin, bọn họ cho rằng trước kia Trương Thắng vẫn còn che dấu thực lực, đồng thời có thể y đã phát hiện ra hành động của Từ thị nên phát động, tuy thực lực đối phương vượt quá dự kiến, nhưng tổng lượng tài chính vẫn thua kém. Từ Hải Sinh nhanh chóng điều động nguồn lực cần thiết, bố trí phản kích. Liên tục hai ngày thị trường vô cùng tấp nập, một số kẻ mạo hiểm bắt đầu tiến vào thử nông sâu, các cơ cấu lớn cũng rục rịch kế hoạch. Trương Thắng hài lòng nhìn tình thế phát triển, chỉ cần có người đánh giá trị trường tương lai lạc quan sẽ không dễ rút lui, y rất tự tin về cuộc chiến này. Từ lúc "chạy khỏi đông bắc, tha hương tứ xứ", y đã lên kế hoạch rồi, chuẩn bị tỉ mỉ từng chi tiết, mà Từ Hải Sinh thì không rõ thực lực thật sự của y, hiện tài chính của y đủ đè Từ Hải Sinh bẹp dí. Chiến trường y đủ tự tin, còn tình trường? Trương Thắng muốn vãn hồi trái tim mỹ nhân, chiêu đầu tiên cũng là tạo thanh thế, trước tiên y muốn mọi người từ khinh bỉ Tần Nhược Nam thành hâm mộ và kính phục, y có tiền, chịu chi tiền, khống chế dư luận không khó, báo chí bắt đầu liên miên cho đăng tin phú hào trẻ Trương Thắng sau khi kết hôn không lâu điên cuồng si mê một cô nữ cảnh sát. Lập tức có phóng viên liều lĩnh đu phỏng vấn Chu Lạc Phi, liền đưa tin vợ Trương Thắng cực kỳ phẫn nộ, không ngừng có tin hai vợ chồng cơm không lành canh không ngọt, thậm chí đã chia phòng ra ngủ, thế rồi xuất hiện "nguồn tin nội bộ" tiết lộ một câu chuyện tình yêu buồn triền miên. Có tiền xui khiến được ma quỷ, huống hồ phóng viên? Té ra Trương Thắng vốn là ngôi sao ở thương trường đông bắc, khi đó đã yêu thương cô cảnh sát kia, hai bên tình đầu ý hợp. Về sau trong một cuộc giao dịch thất bại, y phải bỏ chạy xa xứ, quá trình quật khởi này, vợ hiện tại Chu Lạc Phi có công đầu. Một chuyện hiểu lầm xảy ra khiến đôi trai tài gái sắc chia tay, Trương Thắng trong lúc kích động đã kết hôn với nữ trợ thủ trung thành của mình, nhưng kết hôn không lâu phát hiện chân tướng, muốn tìm lại tình yêu đích thực. Một câu chuyện tình yêu đô thị với phong cách Quỳnh Dao được miêu tả lừa nước mắt người nghe, thì ra tất cả chỉ vì hiểu lầm mà sinh ra tiếc nuối. Cô cảnh sát không phải người thứ ba nữa, vì thế khiến người ta sinh ra đồng cảm. Tiếp đó Trương Thắng tung tiếp một quả lựu đạn, thế là giờ cả người không chú ý tới mấy chuyện tình yêu cũng phải để ý tới sự phát triển của nó. Báo chí tiết lộ bà Trương là tín đồ của Thiên Chúa giáo, nhất quyết không muốn ly hôn, trong lúc cố gắng vãn hồi tình cảm của chồng, đã làm khó đưa yêu cầu hà khắc, nếu Trương Thắng muốn ly hôn, phải chuyển giao cho cô 90% tài sản. Ai cũng hi vọng người có tình sẽ thành đôi lứa, dư luận ngả về đôi uyên ương khổ mệnh Trương Thắng và Tần Nhược Lan, bọn họ hứng thú là: Trương Thắng liệu có bỏ giang sơn mà chọn mỹ nhân không? Nếu y làm được, sẽ thành một giai thoại ái tình lãng mạn hiện đại. Trương Thắng chuyến này vì lấy lại tình cảm của Tần Nhược Nam có thể nói là đã kiệt lực rồi. ….. Từ Hải Sinh phản kích, hành động cùng ông ta còn có một số kẻ đầu cơ ngắn hạn, thế công mãnh liệt, dưới thế cục thị trường còn chưa đủ tín hiệu lạc quan, nhanh chóng đánh lui Trương Thắng, làm y lui về thủ. Lúc này một số cơ cấu cũng cho rằng thị trường liên tục sáng lập mức giá thấp kỷ lục, đã không thể xuống sâu hơn nữa, vì thế cân nhắc nguy hiểm và lợi ích, cũng giống Trương Thắng, giống như con báo săn nằm đó đợi cơ hội. Từ Hải Sinh không quá đắc ý, thắng nhất thời không là gì, khó nói Trương Thắng ăn no rửng mỡ đi thăm dò thị trường. Ở thị trường kỳ hạn anh thắng vạn lần không là gì, thua một lần thôi là đủ mất sạch. Song đã thắng rồi thì tất nhiên ăn mừng một phen, cùng vài người bạn tới hộp đêm thả lỏng. Tố Tố nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt lúng liếng làm người ta không nỡ rời mắt đi nơi khác, Tiểu Ngọc trẻ trung nhất, da mướt như tơ lụa, nhất là đôi chân nhỏ đi tắt đen, rất đáng yêu. Manh Manh rất khéo nói chuyện, hiểu lòng người, nếu anh đi giải sầu, cô ôm tay ngồi nép bên như con cún con ủ ê, nếu anh ăn mừng, cô nhảy quanh như con chim non vui vẻ. Từ Hải Sinh ngà ngà say rồi, tiệc cũng tan, tính tiền rút ví ra boa mới phát hiện không có tiền, chỉ có thẻ ngân hàng và chi phiếu, cô gái nãy giờ ngồi bên cạnh hết lòng chiều chuộng, thấy thế tay hơi nới lỏng ra, ở Thâm Quyến này Từ Hải Sinh vẫn còn khá lạ mặt, mấy cô gái không biết ông ta là ông chủ lớn, mà là ông chủ lớn thì sao nào, ở đây ít ông chủ lớn à? Không thiếu người hôm nay vênh vang, mai đã là ăn mày, còn cố níu kéo tới chỗ không thuộc về mình nữa lừa ăn lừa uống, họ thấy nhiều rồi. Mặc dù sự khó chịu khinh bỉ của cô gái chỉ trong thoáng chốc, Từ Hải Sinh vẫn nhận ra, chẳng giải thích, song bỗng thấy chán ngán mấy chỗ này, nếu không có tiền thì sao? Đám bạn bè kia cũng trở mặt vờ không quen, lòng hết sức cô đơn tịch mịch... ***** ***** Một tách cà phê thơm phưng phức đặt trước mặt, Trương Thắng cầm lên nhấp một ngụm, hơi nóng, vị đắng thuần đi vào cổ họng, nửa cục đường lưu luyến đầu lưỡi, còn chút vị ngậy của sữa. Lạc Phi bí mật tới Quỳnh Hải, lúc này đôi vợ chồng ngồi đối diện với nhau trong quán cà phê. - Vậy là bước đầu chúng ta đã thành công, bây giờ giữ thế thủ, thi thoảng khiêu khích quấy rối một chút, Từ Hải Sinh ghét nhất ruổi muỗi vo ve quanh mình, ông ta không đập chết không thôi. Phi Phi tay chống cằm nụ cười ôn nhu: - Anh đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, ông ta muốn thoát cũng không được, em tin anh. - Phi Phi xong chuyện này anh sẽ rời Trung Quốc. Trương Thắng hơi ngả tới nói nhỏ, chuyện tam giác tình yêu giữa ba người bọn họ lúc này truyền bá tưng bừng, như thế việc chuyển giao tài sản trở nên hợp lý: - Cám ơn em Lạc Phi, cám ơn cha em. Anh có ngày hôm nay là nhờ cha em cứu giúp che chở trong lúc nguy nan, cũng là nhờ em luôn ở bên ủng hộ. Lạc Phi lắc đầu: - Em phải cám ơn anh mới đúng, nếu không có anh, số tài sản đó của chỉ như trăng trong nước, cha em vẫn là tội nhân của cả gia tộc. Không khí giữa hai người trở nên có chút trang trọng và xa lạ, Trương Thắng không thích cảm giác này, nam nữ trưởng thành làm việc với nhau lâu hợp tính hợp ý thu hút nhau là chuyện bình thường, bất kể là ở sinh hoạt hay là công việc có cộng hưởng, sẽ sản sinh một loại ám muội, không ai không thích loại tình cảm ủ mầm này, huống hồ hai người còn có quan hệ vợ chồng danh nghĩa, lúc này phải nói ra lời chia tay, Trương Thắng không khỏi buồn bã. Nhưng lời cần nói vẫn phải nói, việc nên làm vẫn phải làm. Trương Thắng hít hơi, nói tiếp: - Chuyện cha em đã qua bảy tám năm, TW đã đổi khóa, nhiều vị lãnh đạo về hưu, không còn ai quá chú tâm tới cha em nữa, chúng ta dùng phương thức này chuyển giao tài sản... Sẽ không có phiền toái gì. Lạc Phi vô thức nguấy tách cà phê, hồi lâu mới cầm lên uống, đắng nghét, cô vẫn cười nhẹ, đứng dậy đưa tay ra: - Sáng sớm mai em sẽ bảo luật sư gửi giấy từ ly hôn cho anh, em ở đây lâu không tiện, phải về Thâm Quyến thôi. Ông chủ, chúc anh thành công, mang được mỹ nhân về. Trương Thắng cũng đứng dậy, đưa tay ra: - Cũng chúc em sớm tìm được nửa kia của mình. - Vậy tới khi đó anh làm phù rể nhé. Trương Thắng khẽ bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn: - Làm gì có phù rể nào là người đã kết hôn. Lạc Phi làm vẻ mặt đáng yêu tinh nghịch: - Kệ, em muốn anh làm phủ rể, anh ta mà không đồng ý, em bỏ anh ta. Hai người cùng bật cười, nụ cười chia ly buồn diệu vợi, không khí thoảng đâu đây mùi hương trên người giai nhân, nhưng bóng dáng mỹ lệ động lòng người kia đã khuất khỏi tầm mắt. Lạc Phi vẫn giữ nụ cười ưu nhã, lên xe nói với lái xe và bảo vệ: - Mọi người ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một chút. Trong quán cà phê phát bài hát buồn da diết. Xe đi rồi Không có anh đi cùng Trong bóng đêm Cô độc làm người đồng hành Xuyên qua thành phố quen thuộc Xuyên qua ký ức tới hiện thực Cô đơn chẳng biết bắt đầu từ khi nào Tỉnh mộng rồi Phải buông tay thôi Nếu chia tay là một loại giải thoát Em sẽ vì anh hát bài này Nghe đi, nghe đi, có lẽ rồi sẽ quên....