[Dịch]Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 91 : Lời cảnh cáo cuối cùng
Ngày đăng: 03:15 30/08/19
Bạch Tâm Duyệt run run ngả người ra sau, tránh cái mặt Sở Văn Lâu:
- Đừng, đừng, giám đốc Sở đùng làm thế.
Bộ dạng sợ sệt của Bạch Tâm Duyệt làm Sở Văn Lâu rất thỏa mãn, đầu thì tưởng tượng ra trước mắt mình là Chung Tình:
- Tiểu Duyệt, không cần tôi giúp em nữa sao?
Bạch Tiểu Duyệt hoảng sợ ôm hai tay trước ngực che chắn, cô muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng nghĩ tới gia đình, khoản tiền bồi thường lớn đến thế, có bán nhà đi cũng không đủ, hết lời van lơn:
- Giám đốc Sở... Nếu anh giúp tôi lần này, cả đời tôi cảm kích anh. Nhưng... Nhưng tôi không làm loại việc này được, tôi là người cả đời sinh sống ở Kiểu Tây, làm thế, sau này còn mặt mũi thấy ai nữa.
- Hài, em không nói, tôi không nói, ai mà biết chứ? Tiểu Duyệt, chỉ cần em gật đầu, khó khăn của em sẽ không còn nữa, sau này lại có thêm nhiều cái lợi.. Tiểu Duyệt, tôi sẽ đối xử tốt với em.
Sở Văn Lâu tiến thì Bạch Tâm Duyệt lui, cô không dám phản kháng quá mức, chỉ biết van xin, không biết hành động của mình hoàn toàn vô nghĩa trong loại trường hợp này, chỉ kích thích dục vọng nam nhâm. Tới khi chạm vào tay vịn ghế, người ngả ra thì Sở Văn Lâu không bỏ lỡ cơ hội nhào lên người cô, hôn loạn xạ lên mặt lên cổ Bạch Tâm Duyệt, thở hồn hển:
- Tiểu Duyệt, tôi thích em, đêm nào cũng nằm mơ thấy em. Hôm nay nhất định phải có được em, cho dù em báo cảnh sát bắt tôi, vì em tôi cũng thấy đáng...
Bạch Tâm Duyệt ghê tởm quay người đi không cho Sở Văn Lâu hôn mình, Sở Văn Lâu ôm cô từ phía sau, tay vòng tới nắm lấy bầu ngực thiếu nữ, bình tâm mà luận, là cô gái nông thôn nghèo dinh dưỡng thiếu thốn, ngực Bạch Tâm Duyệt rất nhỏ, chẳng mang tới nhiều kích thích, bất quá hắn thích nhìn cô hoảng sợ khuất nhục.
Sau chuyện xảy ra đêm đó, mỗi lần nhìn thấy Chung Tình đều cảm giác cô đang cười nhạo mình cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, làm Sở Văn Lâu thấy nhục nhã, nhỏ bé, vì thế muốn phải cưỡng đoạt được cô gái khác để cân bằng lại tâm lý, Bạch Tâm Duyệt liền bị hắn nhắm vào.
Trương Thắng đứng bên ngoài, ngọt lửa bùng lên trong lòng, chuyện tới đây tuy chưa có chứng cứ, nhưng y dám chắc tám phần máy thái thịt xảy ra sự cố khó tránh khỏi liên can tới Sở Văn Lâu.
Vì muốn uy hiếp lừa gạt một cô gái lên giường mà hắn dùng cả tới thủ đoạn này, không tiếc hi sinh lợi ích của công ty để hãm hại người ta, loại này không xứng đáng làm người chứ đừng nói làm phó tổng giám đốc công ty.
Trương Thắng tức tới toàn thân run rẩy, y muốn xông vào cho Sở Văn Lâu một cái tát, tay vừa đưa ra lại thấy chuyện này không thể làm ầm ĩ lên được.
Bây giờ làm bất kỳ việc gì Trương Thắng phải cân nhắc tới lợi ích của công ty, trong công ty Sở Văn Lâu có thân phận đặc thù, không phải y có thể tùy tiện xử trí. Thêm nữa tổng giám đốc ra tay đánh phó tổng giám đốc, bên trong còn có một cô gái khóc lóc, người ngoài sẽ nghĩ thế nào, miệng người đời đáng sợ, lúc đó danh dự của Bạch Tâm Duyệt sẽ mất hết, công ty sẽ thành trò cười.
Vì thế Trương Thắng chỉ còn cách nén giận, lùi lại vài bước, rồi mới lên tiếng gọi:
- Lão Sở, giờ này mà vẫn còn chưa nghỉ ngơi à?
Bạch Tâm Duyệt không dám chống cự, nhưng liều mạng giữ chặt quần, Sở Văn Lâu không cởi ra được, kéo khóa quần của mình, lấy thứ kia ra, nắm tay Bạch Tâm Duyệt chạm vào nó. Bạch Tâm Duyệt càng sợ hãi, co người lại, hai bên đang giằng co thì nghe thấy tiếng Trương Thắng gọi, làm Sở Văn Lâu thiếu chút nữa sợ thành liệt dương luôn.
Sở Văn Lâu vội vàng ngồi dậy, vừa kéo khóa vừa chạy ra sau bàn làm việc, ngồi phịch xuống. Bạch Tâm Duyệt hốt hoảng vuốt phẳng lại y phục nhăn nhúm.
- A, anh Khổng, sao lại nhớ tới tôi mà gọi thế này...
Trương Thắng sợ không đủ thời gian cho bên trong xóa dấu vết, nên lấy điện thoại ra vờ nói chuyện, khu văn phòng không có bóng người, tiếng của y rất vang:
- Được... Được, cứ thế.. Gặp lại anh sau.
Rồi đẩy cửa vào trong, cười tự nhiên:
- Lão Sở, làm việc muộn thế?
Sở Văn Lâu lúc này đã ngồi đàng hoàng sau bàn làm việc, tay cầm tài liệu, y phục chỉnh tề, ngoài mặt hơi đỏ ra thì không có gì khác, đứng dậy:
- Giám đốc, sao về sớm vậy?
- Người bạn có việc nên giải tán sớm.
Trương Thắng liếc nhìn qua Bạch Tâm Duyệt ngồi khép hai chân ở ghế sô pha, một bên cổ áo còn lệch, nhìn thấy giây áo lót, nước mắt chưa khô, vẻ mặt hoảng loạn, muốn lờ đi cũng không được, nhíu mày hỏi:
- Làm sao thế này?
- A, không.. Không có gì.. Tiểu Duyệt vì tối qua kho có chút sự cố, cho nên tới đây phản ánh vấn đề với tôi. Anh xem, đã làm sai rồi còn tới đây khóc lóc, chế độ đã quy định, tôi chỉ theo đó mà làm thôi.
Sở Văn Lâu rối rít giải thích, còn ngầm trừng mắt với Bạch Tâm Duyệt:
Bạch Tâm Duyệt làm sao dám nói ra, cô sợ bị Sở Văn Lâu báo thù, là cô gái lớn lên ở nông thôn, sức khỏe tốt, tên Sở Văn Lâu lùn một mẩu này, nếu cô cương quyết chống cự thì hắn không làm gì nổi.
Trương Thắng lạnh nhạt hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Sở Văn Lâu đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, cười ha hả:
- Không có gì, chuyện nhỏ thôi, giám đốc không cần quan tâm đâu, Lão Sở này làm việc có chừng có mực, anh không tin tôi sao?
Bản mặt tởm lởm của hắn làm Trương Thắng muốn đóng kịch cũng khó, không nóng không lạnh nói:
- Lão Sở nặng lời rồi, nếu đã không phải chuyện gì to tát thì để cô ấy về đi, muộn rồi, có gì mai hẵng nói.
Sở Văn Lâu hừm một tiếng:
- Giám đốc nói còn chưa nghe thấy sao, mau về đi.
Bạch Tâm Duyệt sợ sệt đứng dậy, muốn đi, lại do dự hỏi:
- Giám đốc Sở, vậy... vậy chuyện của tôi?
Sở Văn Lâu bực mình xua tay:
- Đã bảo là ngày mai nói mà, về đi, mai nghiên cứu.
Bạch Tâm Duyệt cúi gằm mặt không dám nhìn Trương Thắng:
- Vâng, chào giám đốc Trương.
Trương Thắng xua tay:
- Đi đi!
Đợi Bạch Tâm Duyệt đi rồi, Trương Thắng hai tay chống lên bàn, người ngả về phía trước nhìn thẳng vào mặt Sở Văn Lâu, ánh mắt dần trở nên nghiêm khắc.
Sở Văn Lâu chột dạ, cười gượng:
- Giám đốc, có... có chuyện gì thế ạ?
- Lão Sở, anh bảo tôi phải biết nói gì bây giờ?
Má Sở Văn Lâu co giật, vẫn vờ không hiểu:
- Giám đốc nói gì thế?
Trương Thắng lạnh lùng nói:
- Đây là công ty của tôi, không phải chỗ cho anh trêu hoa ghẹo nguyệt. Tôi đối xử với anh không bạc, tự vấn lòng thấy đúng với cống hiến của anh, nhưng nếu có kẻ muốn hủy sự nghiệp và tâm huyết của tôi, cho dù là có người như Trương lão gia tử chống lưng, tôi sẽ không ngồi yên.
- Giám đốc...
Loại người này nhìn mặt thêm một phút Trương Thắng sợ mình không kiềm chế được cho hắn vài cú đấm, xoay người đi ra cửa, bỏ lại một câu:
- Lão Sở, sức chịu đựng của con người ta có hạn, đây là lần cảnh cáo cuối cùng.
Cửa đóng sầm lại, đống thịt mở trên mặt Sở văn Lâu run kịch liệt.
Hắn cúi đầu xuống, mặt càng lúc càng u ám, đột nhiên thình lình nhảy dựng lên, cầm chén trà ném thắng xuống đất:
- Con mẹ nó, khinh người quá lắm.
Còn chưa hả, Sở Văn Lâu đá cái ghế văng ra, kệ chân đau điếng, như con thú cùng đường đi quanh phòng, nghiến rắng nghiến lợi, không sao khống chế được cơ thể run lên:
- Khinh người quá lắm, họ Trương kia, tao nhịn, tao đã nhịn mày lần đó rồi, tao muốn cho qua, nhưng mày khinh người quá lắm, họ Trương, Sở Văn Lâu này không phải con chó do mày nuôi, bảo sao nghe vậy.
- Mẹ nó, Chung Tình mày chiếm rồi, không cho tao động tới, tao chấp nhận! Mày ăn thịt, tới xương cũng không cho người ta sao? Tao tán một con công nhân quê mùa mày cũng xen vào? Tao vất vả chạy ngược chạy xuôi vì mày, bạn mày bị người ta đánh cũng là nhờ tao nói khó với lão gia tử giúp cho, vậy mà, mày coi tao là cái gì?
Sở Văn Lâu càng nói càng giận, hất tung cả bồn hoa ở bệ cửa sổ, hoa với đất rơi vung vãi, hắn vẫn chưa hả, dẫm đạp một hồi cánh hoa nát be nát bét ra, cười gằn:
- Đừng hòng trèo lên đầu tao mà đái xuống, mày bất nhân thì tao bất nghĩa! Họ Trương kia, công ty này do lão gia tử giúp mày dựng lên, do tao giúp mày dựng lên, tao cũng có thể kéo sụp nó! Đợi đấy rồi xem.