Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên)

Chương 279 : TRƯỚC GIỜ GIÔNG BÃO

Ngày đăng: 01:20 27/06/20

-Còn biện pháp thứ hai thì như thế này…
Tống Thanh Thư ngừng lại một chút, ánh mắt chuyển tới nơi tiếp giáp cánh cửa đá cùng vách tường,
-Âm mưu ám toán chúng ta, nhất định không phải là người của Thần Long giáo, nếu như là bọn họ thì sẽ không phí khí lực dùng cánh cửa đá này vây lấy chúng ta, bởi vì cánh cửa đá vẫn có nhược điểm.
Âu Dương Phong vốn là tâm tư nhạy bén, thuận theo ánh mắt Tống Thanh Thư, rất nhanh hiểu ra:
-Ý của ngươi là cánh cửa đá này dùng cơ quan để đóng lại?
Nhìn xem chỗ kết hợp của vách tường cùng cửa đá, Âu Dương Phong nhận thấy cánh cửa đá tuy rằng nặng quá nghìn cân, nhưng vì có cơ quan chốt mở thuận tiện, bình thường thì cơ quan dùng trục để đóng cánh cửa thì sẽ khảm nạm ở bên cạnh trên vách tường, bây giờ cánh cửa đã bị người từ bên ngoài khóa kín, thành ra điểm đột phá chính là tìm kiếm nơi cơ quan đóng mở cánh cửa.
-Lão tiền bối…chúng ta hợp tác, vận khởi toàn bộ công lực cùng lúc oanh kích cánh cửa đá này, cửa đá tuy rằng có thể không tổn hao gì, nhưng cơ quan trục chốt sẽ không chịu nỗi qua nhiều lần tàn phá có thể bị gãy làm bung cánh cửa ra…
Tống Thanh Thư nghĩ thầm nếu lấy công lực của một người đánh vào cửa đá, chỉ sợ không có cách nào khác làm cửa trục bị đánh gảy.
-Đây là lý do ngươi quay trở lại hổ trợ cứu ta?
Sắc mặt Âu Dương Phong đột nhiên trở nên rất kỳ quái.
-Chắc tiền bối sẽ không vì chuyện này mà trở mặt chứ?
Tống Thanh Thư lúng túng nở nụ cười.
-Hừ..ta chỉ là cười là ngươi ngu xuẩn, cần gì phải phiền toái rắc rối như vậy.
Âu Dương Phong cười lạnh, cũng không chờ Tống Thanh Thư phối hợp, lão đi đến góc tường, dò xét một lúc rồi một chưởng đặt lên trên vách tường có cơ quan,
-Người dùng chưởng đánh vào cánh cửa đá chứ nhìn cái gì?
Tống Thanh Thư bán tín bán nghi dùng một chưởng đánh tới trên cửa đá, bên tai nghe tiếng ken két rung động, toàn bộ cửa đá đã bắt đầu hơi có chuyển động, hắn vui mừng, dùng ba chưởng Kháng Long Hữu Hối hợp thành một chưởng đẩy tới, “ oành “ một tiếng, cánh cửa đá nặng nề đã chậm rãi mở ra bên ngoài ..
Sống sót sau tai nạn Tô Thuyên thấy mình hết sức may mắn. Rất nhanh Âu Dương Phong tiếng nói lại vang lên:
-Tìm kiếm rồi trực tiếp dùng nội lực chấn vỡ cơ quan nơi vách tường không được sao, việc gì ngươi phải tính đến hai, ba phương pháp rắc rối như vậy?
Tống Thanh Thư xấu hổ, lúc trước tình toán dùng chưởng lực hợp thành đánh vào cửa đá mới có thể làm cho trục cửa buông lỏng, phản ứng đầu tiên chính là đem Âu Dương Phong cứu ra, hợp lực lượng hai người v..v.... Dẫn đến bây giờ bị một lão già bao năm điên khùng, khinh thường cho sự tính toán hạ sách của hắn.
……………………………………………………………………………………………
-Giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất. Khởi bẩm giáo chủ, người phái đi ra tìm kiếm đã quay trở về, khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Hồng phu nhân và Tống Thanh Thư ở đâu cả.
Một tên đệ tử Thần Long giáo quỳ gối trước mặt Hồng An Thông nói ra.
-Còn Tây Độc Âu Dương Phong đâu?
Nghe được hai người cùng mất tích, Hồng An Thông hừ lạnh một tiếng, trên mặt có chút tái xanh.
-Bẩm cũng không có tin tức.
Cảm thấy được giọng nói Hồng An Thông bất thiện, tên đệ tử Thần Long giáo vội vàng trả lời tiếp,
-Những giáo đồ mà giáo chủ phái đi hầu hạ cho Âu Dương Phong tối hôm qua tất cả đều bị người đánh chết, nghe nói về sau có đệ tử nhìn thấy Âu Dương Phong cùng Tống Thanh Thư tại trong rừng cây kịch chiến, chúng đệ tử võ công yếu kém không dám tới gần, về sau hai người mất tăm dạng không biết kết cuộc ra sao ..
"Chẳng lẽ bọn hộ lưỡng bại câu thương, cùng đồng quy rồi?”
Hồng An Thông trong lòng sinh ra bực bội, phất tay ý bảo đệ tử lui ra.
Cũng trách không được Hồng An Thông phiền muộn, lão vốn chuẩn bị trước có trong tay Âu Dương Phong đại sát khí, thì có thể khống chế toàn cục. Về sau Tô Thuyên lại còn mang đến Tống Thanh Thư, căn cứ dựa theo ám hiệu của nàng, Tống Thanh Thư đã bị nàng không chế tâm trí, Hồng An Thông thấy nếu như vậy thì phe của mình có hai cao thủ tuyệt luân, vượt qua đại kiếp nạn lần này cũng không phải là khó.
Thật không ngờ chỉ trong trong nháy mắt thì Hồng An Thông chỉ còn có một mình cô đơn, nghĩ đến thế lực khắp nơi đã phái người tới, từng người một đều có lòng dạ khó lường, Hồng An Thông đang có một dự cảm rất xấu.
-Bẩm Giáo chủ, những sứ giả đang đợi ở đại sảnh rồi.
Nghe được ngoài phòng đệ tử bẩm báo, Hồng An Thông giật mình tỉnh lại, ánh mắt khôi phục lại tàn độc như bình thường, ung dung hướng đến đại sảnh.
……………………………………………………………………………………………..
-Hồng giáo chủ, bần đạo trước khi đi, Bảo Thân Vương đã dặn dò qua, chỉ cần các giáo chủ giao ra Tô Thuyên kẻ gây nên họa, chúng ta liền lập tức rút quân khỏi Thần Long đảo, hôm nay đã là kỳ hạn ngày cuối cùng, giao người hay không giao, xin giáo chủ cho một câu nói.
Trong đại sảnh, Ngọc Chân tử đêm qua bị Âu Dương Phong đuổi giết chạy trốn chật vật, giờ thì ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn Hồng An Thông.
-Nếu bổn tọa không giao người thì sao?
Hồng An Thông âm trầm nói, lúc trước lão cũng đã từng có ý niệm hi sinh Tô Thuyên trong đầu, nhưng nhiều năm qua lão một mực cực kỳ sủng ái vị phu nhân dung mạo xinh đẹp này, lúc này cấp bách cũng khó có thể mà quyết định được, huống chi Tô Thuyên còn mang về một tên cao thủ cao siêu.
-Ha ha…nếu là như vậy thì Thần Long đảo khó tránh khỏi sinh linh đồ thán,
Ngọc Chân tử cười to, bộc lộ uy hiếp trong lời nói,
-Hi sinh một người, cứu được toàn bộ người Thần long đảo, các hạ thân là giáo chủ, sẽ không vì chuyện nặng nhẹ mà cố tình không chịu thấu hiểu chứ..
Hồng An Thông lâu nay thanh thế uy phong bát diện, khi nào có người dám dùng ngữ điệu khinh thường cùng lão nói chuyện, nghe vậy lập tức giận dữ, đang muốn phát tác, chợt Tang Kết một bên xuất hiện đến hoà giải:
-Hồng giáo chủ, hôm nay là là ngày cuối cùng kỳ hạn của Thịnh Kinh, trước sự tồn vong của Thần Long giáo thì hòa hay chiến? Giáo chúng Thần Long đảo từ trên xuống dưới đã có thống nhất ý kiến chưa vậy? Ta đại diện cho A Lý Bất Ca Vương gia, dù thế mào thì cũng ủng hộ quyết định của quý giáo .
Nói xong, hắn bất động thanh sắc liếc nhìn qua Hứa Tuyết Đình.
Hồng An Thông trong lòng ấm áp, tuy rằng gần nhất nhóm người Tang Kết có bộ dạng khả nghi, nhưng dù sao cũng là đồng nhất minh hữu trận doanh, đã có A Lý Bất Ca đứng ra ủng hộ, trước mắt thì Thịnh Kinh chắc chắn phải có chút ít cố kỵ.
Nãy giờ một mực giữ im lặng, Gia Luật Nam Tiên trong lòng cười lạnh, đêm qua đã dò xét được âm mưu của Tang Kết, giáo chủ Hồng An Thông lần này chỉ sợ sắp xong đời.
- Hoàng Đế của bổn quốc cùng Nam Viện đại vương Tiêu Phong đều ngưỡng mộ Hồng giáo chủ, Tiêu đại vương lúc này đang cùng Mãn Thanh Ngô Tam Quế đại chiến ngoài Sơn Hải Quan, nếu Hồng giáo chủ cùng Thịnh Kinh khai chiến, bổn quốc cũng có thể cùng quý giáo kết thành đồng minh, cùng chung đối kháng với Mãn Thanh.
Thấy rõ lợi hại quan hệ của các nước, Gia Luật Nam Tiên đương nhiên không muốn Thần Long đảo cứ dễ dàng như vậy bị tiêu diệt, huống chi nàng đã được mật lệnh của Tô đại nhân, phải bảo vệ Tô Thuyên chu toàn, bây giờ nếu để cho Hồng An Thông giao ra Tô Thuyên, chỉ sợ chuyện sinh tử của Tô Thuyên không biết sẽ ra sao.
Đến lúc đó thì đành phải bắt buộc mạo hiểm, tìm cách cứu Tô Thuyên chạy tìm con đường sống, nếu may mắn tốt hơn nhiều có Tống Thanh Thư trợ giúp, chuyện bảo vệ Tô Thuyên hy vọng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Gia Luật Nam Tiên lại quan sát chúng quanh đại sảnh tìm thân ảnh của Tống Thanh Thư, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, đôi lông mày xinh đẹp của nàng lướt qua thần sắc lo lắng.
Bên kia Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết liếc nhau, trong lòng đang tức giận nhưng chưa có cách nào phát tác, dù sao Liêu quốc là minh hữu Mông Cổ, khi nghe qua Gia Luật Nam Tiên vừa nói đại diện cho Mông Cổ biểu hiện ủng hộ Hồng An Thông.
Hứa Tuyết Đình sau khi được ám chỉ của Tang Kết, do dự một chút rồi nói ra:
-Giáo chủ, thuộc hạ muốn có lời muốn nói, không biết là có nên nói ra hay không?
-Nói….
Hồng An Thông mặt âm trầm, hừ một tiếng.
-Năm xưa giáo chủ một tay sáng lập Thần Long giáo, khởi sự đi theo giáo chủ là mấy ngàn huynh đệ, sau nhiều năm qua xông pha khói lửa, đến ngày hôm nay người thì mất mạng về tay địch thủ, người thì bởi vì vi phạm giáo quy bị sát hại, tính đi tính lại, còn dư lại không đến một ngàn người. Tuy rằng giáo chủ cùng phu nhân đã tuyển chọn thêm rất nhiều giáo chúng trẻ tuổi, nhưng đáng tiếc Thần Long giáo sẽ không bao giờ khôi phục lại được thanh danh uy phong như ngày xưa nữa.
Mỗi chữ mỗi câu Hứa Tuyết Đình chậm rãi nói, ngữ khí thâm trầm, có đôi khi nghẹn ngào, trong sảnh đa số giáo chúng lâu năm nghe xong, nhớ lại năm tháng trước kia, ai cũng bùi ngùi không thôi.
Hồng An Thông sắc mặt càng lúc càng khó coi, thấy Hứa Tuyết Đình nói hăng say, liền vội hừ một tiếng:
-Thanh Long sứ, hiện tại chúng ta đang thương thảo chuyện kẻ thù bên ngoài xâm lấn, ngươi lại kéo vào những chuyện không đâu nói làm gì?
-Thuộc hạ đang nói về chuyện kẻ thù bên ngoài xâm lấn đấy,
Hứa Tuyết Đình biểu lộ đột nhiên trở nên kích động,
-Giáo chủ có biết những giáo chúng lâu năm bị sát hại từ lúc nào không?
Thấy Hồng An Thông im lặng, giọng Hứa Tuyết Đình căm hận:
-Chính là từ lúc giáo chủ cưới lấy nữ nhân kia...
-Im ngay!
Hồng An Thông râu tóc đều dựng, Hứa Tuyết Đình bị lão nhìn hằm hằm, không có chút khiếp sợ, trong lúc này lúng túng nói không nên lời.
-Hứa huynh đệ nói rất có đạo lý,
Đứng một bên Vô Căn đạo nhân thấy thế vội vàng bước ra khỏi hàng nói,
-Từ khi nữ nhân kia đến đây, tính tình của giáo chủ liền thay đổi, không còn nghĩ các lão huynh đệ nữa. Hồng phu nhân thì thấy chướng mắt bọn lão nhân của chúng ta, vì vậy chế định ra các loại giáo quy nghiêm khắc, chỉ cần sơ sót thì liền bị Hồng phu nhân mượn cơ hội tru sát, giáo chủ thì một mực yên lặng đứng nhìn không tỏ rỏ ý kiến, thật sự là trái tim băng giá a…
-Bổn tọa từ trước đến nay chỉ cần ai có có tài là nâng, không dựa vào đã ở trong bổn giáo bao nhiêu năm, chỉ cần có bổn sự, tận trung với bổn giáo chủ, ta tuyệt không có bạc đãi, Xích Long sứ ngươi suy nghĩ quá nhiều.
Nếu không phải bởi vì kẻ thù bên ngoài trước mắt, dựa theo tính tình Hồng An Thông, hai lão Ngũ Long sứ này dám chống đố như thế i, sớm bị lão giết rồi…
-Nói như vậy, lúc trước nhiều huynh đệ bị giết như vậy, tất cả đều là vì bất trung với giáo chủ sao?
Hắc Long sứ Trương Đạm Nguyệt buồn bã nói ra, ngay lập tức trong đại sảnh đa số các lão nhân đều lộ ra bất bình tức giận, còn đám đệ tử trẻ tuổi thì nhìn nhau, khẩn trương nắm lấy chuôi đao.
-Bổn tọa cũng không có nói như vậy.
Hồng An Thông mặt không biểu lộ..
-Được rồi, chuyện cũ đã qua, nhưng hôm nay ở trên đảo vẫn còn cả nghìn giáo chúng, không thể bởi vì chờ một câu trả lời của giáo chủ, rồi tiếp tục chịu chết oan ức a..
Hứa Tuyết Đình thấy thời cơ đã tới, liền mở miệng nói ra.
-Vậy ngươi muốn như thế nào?
Hồng An Thông điềm nhiên hỏi.
…………………………………………………………………………………………….
Lúc này Tống Thanh Thư ba người vừa thoát ra khỏi hang động Linh xà, khi đi đến gần đại sảnh, các thế lực sớm đã bắt đầu lục đục với nhau. Ba người không hẹn mà cùng tiềm phục tại bên ngoài đại sảnh, yên lặng chú ý nhìn tình hình bên trong.
-Xem ra phu quân của tỷ tỷ còn rất đau lòng thương tiếc cho tỷ tỷ đấy.
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn giáo chủ phu nhân kiều diễm như hoa bên cạnh người, thấp giọng trêu đùa…