Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên)
Chương 357 : TIẾP TỤC TRÒ CHƠI.
Ngày đăng: 01:21 27/06/20
Lời nàng vừa nói ra, cả phòng đều kinh hãi.
Vân Trung Hạc cười cổ quái nói:
-Họ Tống kia, vốn là ta còn rất đố kị ngươi, mỗi lần đụng tới ngươi, thì bên cạnh ngươi đều có nữ nhân quốc sắc thiên hương làm bạn, ta cả đời thải hoa, gộp lại cũng không ai có sắc đẹp sáng bằng một người trong đó, bây giờ mới biết, tề nhân chi phúc cũng không phải là quá tốt để thụ hưởng như vậy a.
-Đừng phí lời nữa, Vân Trung Hạc ngươi đến tột cùng giết hay là không giết?
Chu Chỉ Nhược hừ lạnh nói.
-Chỉ Nhược, muội nói thật lòng chứ?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi.
-Chẳng lẽ ta tùy tiện như vậy để đùa giỡn với ngươi sao?
Chu Chỉ Nhược lành lạnh nói,
-Không giết nữ nhân kia cũng được, vậy ngươi thay nàng chết đi..
Tống Thanh Thư hơi biến sắc, nhưng rồi trấn định lại, bình tĩnh gật đầu:
-Được.
-Ngươi đồng ý vì nữ nhân này mà chết?"
Chu Chỉ Nhược trong lòng không rõ tự nhiên bốc lên lên một luồng hỏa khí.
-Ngày trước ta kinh mạch bị đứt đoạn, giữa chúng ta thì có chuyện xảy ra, nói vậy thì muội cũng đã hiểu rõ ràng. Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ta không chốn dung thân, may mà gặp gỡ Hồ phu nhân cứu ta, còn một đường theo ta đi tìm phương pháp trị liệu kinh mạch, ân tình này, dù có vạn tử cũng không thể báo, chỉ chết một lần thì cũng đã tốt rồi.
Tống Thanh Thư nhìn Hồ phu nhân, trong mắt tràn ngập nhu tình.
-Thúc...
Thấy Tống Thanh Thư biểu lộ tâm ý, Hồ phu nhân trái tim run lên, một câu thúc thúc không có nói hết..
-Hừ, ngươi muốn vì nữ nhân này mà chết, ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi,
Chu Chỉ Nhược trong lòng buồn phiền, quay về Vân Trung Hạc nổi giận nói,
-Ngươi sao còn chưa động thủ, có phải muốn tánh mạng của lão đại các ngươi chấm dứt?
-Không phải vậy….
Vân Trung Hạc hoảng vội vàng kêu lên, nhưng trong lòng chửi thầm không ngớt, tình huống trước mắt rõ ràng là hai nữ nhân này tranh giành tình lang, chính mình không được lẫn lộn vào. Xem dáng vẻ Chu Chỉ Nhược, chắc chắn là không nỡ giết chết Tống Thanh Thư, mà chính mình nếu động thủ giết nữ nhân kia, nếu sau này Tống Thanh Thư khôi phục, tuyệt đối sẽ truy sát mình tới tận chân trời góc biển. Chó chết Tống Thanh Thư, làm hại lão tử cũng gặp xui xẻo theo.
-Chỉ Nhược, nếu muội thật sự làm như vậy, ta sẽ hận muội cả đời.
Tống Thanh Thư thở dài.
Chu Chỉ Nhược trái tim như bị trọng kích, mặt lộ vẻ do dự, có điều vừa nghĩ tới chính mình ngàn dặm xa xôi đi tìm hắn, đến nơi lại phát hiện hắn cùng nữ nhân khác nồng nàn mật ý, rất nhanh bị cơn tức giận thay thế, lạnh lùng nói:
-Ta nhớ tới câu nói này, trước đây ta cũng từng đã nói qua với ngươi …
Nguyên do Kim xà doanh rộng rãi phát anh hùng thiếp, phái Nga Mi là trong chốn giang hồ tiếng tăm lừng lẫy danh môn chính phái, nên cũng nhận được thiếp mời. Chu Chỉ Nhược từ lần trước rời khỏi Tử Cấm thành, sau đó bế quan tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, để một ngày nào đó tìm đến Tống Thanh Thư báo thù.
Khi nhận được tin tức từ Kim Xà doanh, Chu Chỉ Nhược cũng không ngồi yên được nữa, bởi vì lần trước ở Tử Cấm thành nàng đã biết mưu tính của Tống Thanh Thư, biết khoảng thời gian này có thể là Tống Thanh Thư cũng ở Sơn Đông, tâm huyết phun trào, liền cùng môn nhân một đường đến đây, bề ngoài thí nói là muốn trợ giúp cho Kim xà doanh một chút sức lực, trong đầu lại có mơ hồ chờ mong gặp hắn, nào ngờ vừa gặp Tống Thanh Thư, thì trong lồng ngực của hắn lại đang ôm nữ nhân khác.
Tống Thanh Thư lặng lẽ không nói, nhìn Vân Trung Hạc đang chậm rãi tới gần Hồ phu nhân, đột nhiên mở miệng nói:
-Vân Trung Hạc, ngươi đưa tai lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.
Thấy Chu Chỉ Nhược không tỏ rõ ý kiến, Vân Trung Hạc chần chờ khom người xuống, thì nghe Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói:
-Hiện tại chúng ta có cùng chung kẻ địch, chi bằng chúng ta làm cái giao dịch, ngươi cho ta thuốc giải Bi Tô Thanh Phong, ta giúp ngươi cứu Đoàn Duyên Khánh, tha cho các ngươi rời đi lần này, mọi chuyện sẽ bỏ qua, thế nào?
Vân Trung Hạc trong lòng hơi động, trước hắn cùng Tống Thanh Thư đánh qua vài lần, biết hắn lời hứa đáng giá nghìn vàng, nói buông tha cho đám người mình, thì hẳn là sẽ không đổi ý, hơn nữa thà xuống một bước với Tống Thanh Thư, so với mình bị Chu Chỉ Nhược làm đao sứ, ngày sau lại còn bị Tống Thanh Thư truy sát …...
-Các ngươi to nhỏ nói cái gì?
Chu Chỉ Nhược thấy hai người xì xào bàn tán, đôi mi thanh tú cau lại.
-Chỉ Nhược, nếu như muội muốn giết nữ nàng thì tự tay giết nàng đi…
Tống Thanh Thư rõ ràng tính tình của Chu Chỉ Nhược, cố ý kích tướng nói.
Chu Chỉ Nhược quả nhiên hừ một tiếng, tiện tay điểm đại huyệt trên người Đoàn Duyên Khánh, liền đi tới trước người Hồ phu nhân, vận lên Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hướng về đỉnh đầu Hồ phu nhân chộp tới.
Vân Trung Hạc vừa nãy thừa lúc bóng người ngăn trở tầm mắt Chu Chỉ Nhược, đã lặng lẽ lấy ra thuốc giải để trước mũi Tống Thanh Thư ngửi lấy, Tống Thanh Thư lúc này công lực dù chưa phục hồi như cũ, nhưng dựa vào hữu tâm đánh vô tâm, muốn dồn lực để chế trụ Chu Chỉ Nhược thì không khó.
Nhưng Tống Thanh Thư nhưng vẫn chưa có ra tay, chỉ là thủ thế chờ đợi… vẫn chờ.
Lúc trảo của Chu Chỉ Nhược chạm được tóc của Hồ phu nhân, Tống Thanh Thư đang muốn ra tay, thì thấy Chu Chỉ Nhược đột nhiên ngừng lại.
Thần sắc phức tạp của nàng nhìn Tống Thanh Thư một chút, thấy hắn một mặt nghiêm nghị, Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng thở dài:
-Ngay cả ngươi cũng cho rằng ta thật tình sẽ giết nàng sao?
Mất hết cả hứng, khá là bất ngờ đối với Vân Trung Hạc, Tống Thanh Thư phất tay:
-Mang theo lão đại các ngươi, hãy cút đi.
Vân Trung Hạc sững sờ, không nghĩ tới kết cục chuyển biến nhanh như vậy, trong lòng không hiểu vì sao, có điều cũng không dám biểu hiện ra, liền gật đầu rời đi, đột nhiên trong phòng vang lên nhiều tiếng “ leng keng.. leng keng “ của vũ khí rơi xuống đất, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy chúng nữ đệ tử phái Nga Mi dồn dập xụi lơ …
Chu Chỉ Nhược cũng cảm thấy sức lực toàn thân mình biến mất, kinh hãi biến sắc:
-Bi Tô Thanh Phong!
Thì ta Diệp nhị nương đã lặng lẽ thả ra Bi Tô Thanh Phong, lúc Chu Chỉ Nhược tiến vào, tất cả tình huống trong gian phòng bị Chu Chỉ Nhược khống chế, Diệp nhị nương không có cơ hội hạ độc, chỉ tiếc là vừa rồi tâm trí của Chu Chỉ Nhược bị phân tâm, hồn bay phách lạc nên để cho Diệp nhị nương có cơ hội ra tay.
Thấy thế cuộc xoay chiều ngược lại, Vân Trung Hạc trong lòng vui vẻ, còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên cảm thấy bên hông tê rần, cả người đứng thẳng không nỗi , cũng tương tự như mọi người ngã xuống, thời điểm này nhìn thấy Tống Thanh Thư ý vị thâm trường mỉm cười, nhớ tới vừa rồi mới cho Tống Thanh Thư ngửi qua thuốc giải, hắn đương nhiên sẽ không có bị trúng độc lần thứ hai.
Vân Trung Hạc muốn nhắc nhở tam đại ác nhân còn lại, thì đã bị Tống Thanh Thư dùng chỉ phong điểm trúng huyệt đạo, nên không có cách nào mở miệng.
-Các ngươi chỉ biết nói chuyện tính ái lăng nhăng, lần này hối hận không kịp rồi.
Nam Hải Ngạc Thần nhếch miệng cười to, đi tới bên người Đoàn Duyên Khánh, giải huyệt đạo của hắn.
-Ồ….lão tứ, ngươi làm sao cũng trúng độc vậy?
Diệp nhị nương đi lên, giả vờ mang cho Vân Trung Hạc thuốc giải, nhưng thực tế muốn nhân cơ hội đến hỏi Tống Thanh Thư về chuyện tăm tích nhi tử của mình.
Nhưng vừa đi tới bên người Vân Trung Hạc, Diệp nhị nương chợt cảm thấy cả người mê muội, liền ngồi xếp bằng xuống, ngơ ngác phát hiện không vận lên được nội lực.
-Các ngươi làm cái gì vậy a?
Nam Hải Ngạc Thần Nhạc lắc đầu không hiểu, đang muốn đi tới xem xảy ra chuyện gì, đột nhiên “ á..” một tiếng, cũng không cầm nổi vũ khí trong tay, cả người cùng lúc ngã xuống đất.
Đoàn Duyên Khánh giật mình, vội nhảy lên, nhưng đến giữa không trung thì nội lực cũng không còn, rơi xuống “ bịch “ một cái.
-Lũ chuột nhắt phương nào, dám đâm sau lưng hại người?
Đoàn Duyên Khánh thấy nội lực của mình không còn tăm tích, vừa giận vừa sợ.
Trong phòng người mọi người bàng hoàng, nếu lúc này có người tiến vào, muốn lấy tính mạng tất cả chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Vậy mà quá một lúc lâu, cũng không gặp ai tiến vào, nhìn chung quanh, Đoàn Duyên Khánh nghi hoặc, Nam Hải Ngạc Thần không kiềm chế nổi, chửi ầm lên lên.
-Tên mập đáng chết kia, câm miệng lại!
Nghe hắn chửi lời khó nghe, khuôn mặt Chu Chỉ Nhược lúc hồng, lúc trắng..
Đoàn Duyên Khánh ngạc nhiên nhìn nàng:
-Là Chu phu nhân hạ độc?
-Ngươi có Bi Tô Thanh Phong, ta cũng có Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, xem ai sẽ khôi phục lại công lực trước..
Thì ra vừa rồi Chu Chỉ Nhược phát hiện mình bị trúng độc, từ ống tay áo lặng yên không một tiếng động đem Thập Hương Nhuyễn Cân Tán phát tán ra bên ngoài, Tứ Đại Ác Nhân không hề phòng bị, quả nhiên bị trúng chiêu.
-Thập Hương Nhuyễn Cân Tán là độc môn của Nhữ Dương Vương Phủ, Chu phu nhân làm sao có được?
Đoàn Duyên Khánh kinh hoảng, trong thời gian ngắn hai lần từ thiên đường xuống tới địa ngục, dù lão tâm chí kiên định, cũng khó mà tránh được thất thố.
-Lão tặc ngươi không cần phải để ý đến.
Lúc trước Chu Chỉ Nhược đánh cắp Thập Hương Nhuyễn Cân Tán từ trên người Triệu Mẫn, phát hiện loại độc này vô sắc vô vị, dùng rất là tốt, nên lặng lẽ nghiên cứu phương pháp chế tạo, dược tính cũng làm được gần giống bảy, tam phần..
Một người võ công dù cao đến đâu, trúng phải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, nội lực cũng sẽ mất hết, chỉ có thể mặc cho người xâu xé... Chu Chỉ Nhược đột nhiên nghĩ đến ngày đó chính mình cũng bị Tống Thanh Thư tùy tiện muốn làm gì thì làm, không nhịn được quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn đồng dạng cũng nhìn mình, có thể hai người cùng nghĩ đến chuyện đó, Chu Chỉ Nhược trên mặt đỏ lên, vội vã dời đi ánh mắt.
Đoàn Duyên Khánh sau khi kinh hãi qua đi, dần dần trấn định lại, lão thấy mình tuy rằng không còn nội lực, nhưng tứ chi vẫn là miễn cưỡng di chuyển được..
-Ha ha … Thập Hương Nhuyễn Cân Tán cũng chỉ đến như thế này thôi sao, há so được với Bi Tô Thanh Phong của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường chúng ta.
Đoàn Duyên Khánh gắng gượng, run rẩy chậm rãi đứng lên.
Chu Chỉ Nhược sa sầm mặt lại:
-Lão làm sao còn di chuyển được?
Nàng thử rất nhiều lần, chính mình ngay cả đầu ngón tay đều cử động không được mảy may.
-Thập Hương Nhuyễn Cân Tán cùng Bi Tô Thanh Phong nhìn qua thì thấy hiệu quả tương tự, nhưng bản chất không giống nhau. Thập Hương Nhuyễn Cân Tán khiến cho người tạm thời mất đi nội lực, Bi Tô Thanh Phong thì không chạm đến nội lực, nó chỉ là khiến người tạm thời mất đi sức lực toàn thân. Cho nên nếu trúng Bi Tô Thanh Phong, cho dù nội lực thâm sâu, nhưng toàn thân không có khí lực nên không phát huy ra được. Trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, tuy rằng mất hết nội lực, thế nhưng khí lực vẫn còn, vì thế miễn cưỡng cũng có thể hành động di chuyển được.
Đoàn Duyên Khánh cười nói, chậm rãi cầm lên cây thiết trượng, từng bước từng bước áp sát về phía Chu Chỉ Nhược.
Tống Thanh Thư tràn đầy phiền muộn, mắt nhìn mình mới vừa giải được độc dược Bi Tô Thanh Phong, đang muốn ra tay trấn áp cục diện, lại đến phiên chính mình vừa giả heo ăn hổ, rồi lại trúng phải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán của Chu Chỉ Nhược.
"Đúng là nữ nhân ngốc!"
Tống Thanh Thư thầm mắng, nếu Chu Chỉ Nhược không tự cho là mình thông minh, thì hắn đã khống chế được toàn trường, nào đâu lại lần thứ hai rơi vào vòng nguy hiểm.
Thấy Tống Thanh Thư đôi mắt lưu chuyển, Đoàn Duyên Khánh biết rõ bọn họ ai cũng võ công cao cường, tuy rằng biết rõ không thể, nhưng vẫn lo sợ bọn họ đem độc bức ra được, liền mở miệng nói để phân tán sự tập trung của mấy người:
-Lão phu đối với trò chơi vừa rồi của Chu chưởng môn vô cùng hứng thú, đáng tiếc Chu chưởng môn cuối cùng vẫn còn nhẹ dạ, vậy thì hãy để lão phu tiếp tục trò chơi. Chu chưởng môn, để lão phu thử xem nữ nhân nào ở trong lòng Tống Thanh Thư quan trọng hơn..
Chu Chỉ Nhược thản nhiên nói:
-Không cần thử, ta đương nhiên là không sánh bằng nữ nhân kia.
Vân Trung Hạc cười cổ quái nói:
-Họ Tống kia, vốn là ta còn rất đố kị ngươi, mỗi lần đụng tới ngươi, thì bên cạnh ngươi đều có nữ nhân quốc sắc thiên hương làm bạn, ta cả đời thải hoa, gộp lại cũng không ai có sắc đẹp sáng bằng một người trong đó, bây giờ mới biết, tề nhân chi phúc cũng không phải là quá tốt để thụ hưởng như vậy a.
-Đừng phí lời nữa, Vân Trung Hạc ngươi đến tột cùng giết hay là không giết?
Chu Chỉ Nhược hừ lạnh nói.
-Chỉ Nhược, muội nói thật lòng chứ?
Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi.
-Chẳng lẽ ta tùy tiện như vậy để đùa giỡn với ngươi sao?
Chu Chỉ Nhược lành lạnh nói,
-Không giết nữ nhân kia cũng được, vậy ngươi thay nàng chết đi..
Tống Thanh Thư hơi biến sắc, nhưng rồi trấn định lại, bình tĩnh gật đầu:
-Được.
-Ngươi đồng ý vì nữ nhân này mà chết?"
Chu Chỉ Nhược trong lòng không rõ tự nhiên bốc lên lên một luồng hỏa khí.
-Ngày trước ta kinh mạch bị đứt đoạn, giữa chúng ta thì có chuyện xảy ra, nói vậy thì muội cũng đã hiểu rõ ràng. Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ta không chốn dung thân, may mà gặp gỡ Hồ phu nhân cứu ta, còn một đường theo ta đi tìm phương pháp trị liệu kinh mạch, ân tình này, dù có vạn tử cũng không thể báo, chỉ chết một lần thì cũng đã tốt rồi.
Tống Thanh Thư nhìn Hồ phu nhân, trong mắt tràn ngập nhu tình.
-Thúc...
Thấy Tống Thanh Thư biểu lộ tâm ý, Hồ phu nhân trái tim run lên, một câu thúc thúc không có nói hết..
-Hừ, ngươi muốn vì nữ nhân này mà chết, ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi,
Chu Chỉ Nhược trong lòng buồn phiền, quay về Vân Trung Hạc nổi giận nói,
-Ngươi sao còn chưa động thủ, có phải muốn tánh mạng của lão đại các ngươi chấm dứt?
-Không phải vậy….
Vân Trung Hạc hoảng vội vàng kêu lên, nhưng trong lòng chửi thầm không ngớt, tình huống trước mắt rõ ràng là hai nữ nhân này tranh giành tình lang, chính mình không được lẫn lộn vào. Xem dáng vẻ Chu Chỉ Nhược, chắc chắn là không nỡ giết chết Tống Thanh Thư, mà chính mình nếu động thủ giết nữ nhân kia, nếu sau này Tống Thanh Thư khôi phục, tuyệt đối sẽ truy sát mình tới tận chân trời góc biển. Chó chết Tống Thanh Thư, làm hại lão tử cũng gặp xui xẻo theo.
-Chỉ Nhược, nếu muội thật sự làm như vậy, ta sẽ hận muội cả đời.
Tống Thanh Thư thở dài.
Chu Chỉ Nhược trái tim như bị trọng kích, mặt lộ vẻ do dự, có điều vừa nghĩ tới chính mình ngàn dặm xa xôi đi tìm hắn, đến nơi lại phát hiện hắn cùng nữ nhân khác nồng nàn mật ý, rất nhanh bị cơn tức giận thay thế, lạnh lùng nói:
-Ta nhớ tới câu nói này, trước đây ta cũng từng đã nói qua với ngươi …
Nguyên do Kim xà doanh rộng rãi phát anh hùng thiếp, phái Nga Mi là trong chốn giang hồ tiếng tăm lừng lẫy danh môn chính phái, nên cũng nhận được thiếp mời. Chu Chỉ Nhược từ lần trước rời khỏi Tử Cấm thành, sau đó bế quan tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, để một ngày nào đó tìm đến Tống Thanh Thư báo thù.
Khi nhận được tin tức từ Kim Xà doanh, Chu Chỉ Nhược cũng không ngồi yên được nữa, bởi vì lần trước ở Tử Cấm thành nàng đã biết mưu tính của Tống Thanh Thư, biết khoảng thời gian này có thể là Tống Thanh Thư cũng ở Sơn Đông, tâm huyết phun trào, liền cùng môn nhân một đường đến đây, bề ngoài thí nói là muốn trợ giúp cho Kim xà doanh một chút sức lực, trong đầu lại có mơ hồ chờ mong gặp hắn, nào ngờ vừa gặp Tống Thanh Thư, thì trong lồng ngực của hắn lại đang ôm nữ nhân khác.
Tống Thanh Thư lặng lẽ không nói, nhìn Vân Trung Hạc đang chậm rãi tới gần Hồ phu nhân, đột nhiên mở miệng nói:
-Vân Trung Hạc, ngươi đưa tai lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.
Thấy Chu Chỉ Nhược không tỏ rõ ý kiến, Vân Trung Hạc chần chờ khom người xuống, thì nghe Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói:
-Hiện tại chúng ta có cùng chung kẻ địch, chi bằng chúng ta làm cái giao dịch, ngươi cho ta thuốc giải Bi Tô Thanh Phong, ta giúp ngươi cứu Đoàn Duyên Khánh, tha cho các ngươi rời đi lần này, mọi chuyện sẽ bỏ qua, thế nào?
Vân Trung Hạc trong lòng hơi động, trước hắn cùng Tống Thanh Thư đánh qua vài lần, biết hắn lời hứa đáng giá nghìn vàng, nói buông tha cho đám người mình, thì hẳn là sẽ không đổi ý, hơn nữa thà xuống một bước với Tống Thanh Thư, so với mình bị Chu Chỉ Nhược làm đao sứ, ngày sau lại còn bị Tống Thanh Thư truy sát …...
-Các ngươi to nhỏ nói cái gì?
Chu Chỉ Nhược thấy hai người xì xào bàn tán, đôi mi thanh tú cau lại.
-Chỉ Nhược, nếu như muội muốn giết nữ nàng thì tự tay giết nàng đi…
Tống Thanh Thư rõ ràng tính tình của Chu Chỉ Nhược, cố ý kích tướng nói.
Chu Chỉ Nhược quả nhiên hừ một tiếng, tiện tay điểm đại huyệt trên người Đoàn Duyên Khánh, liền đi tới trước người Hồ phu nhân, vận lên Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hướng về đỉnh đầu Hồ phu nhân chộp tới.
Vân Trung Hạc vừa nãy thừa lúc bóng người ngăn trở tầm mắt Chu Chỉ Nhược, đã lặng lẽ lấy ra thuốc giải để trước mũi Tống Thanh Thư ngửi lấy, Tống Thanh Thư lúc này công lực dù chưa phục hồi như cũ, nhưng dựa vào hữu tâm đánh vô tâm, muốn dồn lực để chế trụ Chu Chỉ Nhược thì không khó.
Nhưng Tống Thanh Thư nhưng vẫn chưa có ra tay, chỉ là thủ thế chờ đợi… vẫn chờ.
Lúc trảo của Chu Chỉ Nhược chạm được tóc của Hồ phu nhân, Tống Thanh Thư đang muốn ra tay, thì thấy Chu Chỉ Nhược đột nhiên ngừng lại.
Thần sắc phức tạp của nàng nhìn Tống Thanh Thư một chút, thấy hắn một mặt nghiêm nghị, Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng thở dài:
-Ngay cả ngươi cũng cho rằng ta thật tình sẽ giết nàng sao?
Mất hết cả hứng, khá là bất ngờ đối với Vân Trung Hạc, Tống Thanh Thư phất tay:
-Mang theo lão đại các ngươi, hãy cút đi.
Vân Trung Hạc sững sờ, không nghĩ tới kết cục chuyển biến nhanh như vậy, trong lòng không hiểu vì sao, có điều cũng không dám biểu hiện ra, liền gật đầu rời đi, đột nhiên trong phòng vang lên nhiều tiếng “ leng keng.. leng keng “ của vũ khí rơi xuống đất, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy chúng nữ đệ tử phái Nga Mi dồn dập xụi lơ …
Chu Chỉ Nhược cũng cảm thấy sức lực toàn thân mình biến mất, kinh hãi biến sắc:
-Bi Tô Thanh Phong!
Thì ta Diệp nhị nương đã lặng lẽ thả ra Bi Tô Thanh Phong, lúc Chu Chỉ Nhược tiến vào, tất cả tình huống trong gian phòng bị Chu Chỉ Nhược khống chế, Diệp nhị nương không có cơ hội hạ độc, chỉ tiếc là vừa rồi tâm trí của Chu Chỉ Nhược bị phân tâm, hồn bay phách lạc nên để cho Diệp nhị nương có cơ hội ra tay.
Thấy thế cuộc xoay chiều ngược lại, Vân Trung Hạc trong lòng vui vẻ, còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên cảm thấy bên hông tê rần, cả người đứng thẳng không nỗi , cũng tương tự như mọi người ngã xuống, thời điểm này nhìn thấy Tống Thanh Thư ý vị thâm trường mỉm cười, nhớ tới vừa rồi mới cho Tống Thanh Thư ngửi qua thuốc giải, hắn đương nhiên sẽ không có bị trúng độc lần thứ hai.
Vân Trung Hạc muốn nhắc nhở tam đại ác nhân còn lại, thì đã bị Tống Thanh Thư dùng chỉ phong điểm trúng huyệt đạo, nên không có cách nào mở miệng.
-Các ngươi chỉ biết nói chuyện tính ái lăng nhăng, lần này hối hận không kịp rồi.
Nam Hải Ngạc Thần nhếch miệng cười to, đi tới bên người Đoàn Duyên Khánh, giải huyệt đạo của hắn.
-Ồ….lão tứ, ngươi làm sao cũng trúng độc vậy?
Diệp nhị nương đi lên, giả vờ mang cho Vân Trung Hạc thuốc giải, nhưng thực tế muốn nhân cơ hội đến hỏi Tống Thanh Thư về chuyện tăm tích nhi tử của mình.
Nhưng vừa đi tới bên người Vân Trung Hạc, Diệp nhị nương chợt cảm thấy cả người mê muội, liền ngồi xếp bằng xuống, ngơ ngác phát hiện không vận lên được nội lực.
-Các ngươi làm cái gì vậy a?
Nam Hải Ngạc Thần Nhạc lắc đầu không hiểu, đang muốn đi tới xem xảy ra chuyện gì, đột nhiên “ á..” một tiếng, cũng không cầm nổi vũ khí trong tay, cả người cùng lúc ngã xuống đất.
Đoàn Duyên Khánh giật mình, vội nhảy lên, nhưng đến giữa không trung thì nội lực cũng không còn, rơi xuống “ bịch “ một cái.
-Lũ chuột nhắt phương nào, dám đâm sau lưng hại người?
Đoàn Duyên Khánh thấy nội lực của mình không còn tăm tích, vừa giận vừa sợ.
Trong phòng người mọi người bàng hoàng, nếu lúc này có người tiến vào, muốn lấy tính mạng tất cả chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Vậy mà quá một lúc lâu, cũng không gặp ai tiến vào, nhìn chung quanh, Đoàn Duyên Khánh nghi hoặc, Nam Hải Ngạc Thần không kiềm chế nổi, chửi ầm lên lên.
-Tên mập đáng chết kia, câm miệng lại!
Nghe hắn chửi lời khó nghe, khuôn mặt Chu Chỉ Nhược lúc hồng, lúc trắng..
Đoàn Duyên Khánh ngạc nhiên nhìn nàng:
-Là Chu phu nhân hạ độc?
-Ngươi có Bi Tô Thanh Phong, ta cũng có Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, xem ai sẽ khôi phục lại công lực trước..
Thì ra vừa rồi Chu Chỉ Nhược phát hiện mình bị trúng độc, từ ống tay áo lặng yên không một tiếng động đem Thập Hương Nhuyễn Cân Tán phát tán ra bên ngoài, Tứ Đại Ác Nhân không hề phòng bị, quả nhiên bị trúng chiêu.
-Thập Hương Nhuyễn Cân Tán là độc môn của Nhữ Dương Vương Phủ, Chu phu nhân làm sao có được?
Đoàn Duyên Khánh kinh hoảng, trong thời gian ngắn hai lần từ thiên đường xuống tới địa ngục, dù lão tâm chí kiên định, cũng khó mà tránh được thất thố.
-Lão tặc ngươi không cần phải để ý đến.
Lúc trước Chu Chỉ Nhược đánh cắp Thập Hương Nhuyễn Cân Tán từ trên người Triệu Mẫn, phát hiện loại độc này vô sắc vô vị, dùng rất là tốt, nên lặng lẽ nghiên cứu phương pháp chế tạo, dược tính cũng làm được gần giống bảy, tam phần..
Một người võ công dù cao đến đâu, trúng phải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, nội lực cũng sẽ mất hết, chỉ có thể mặc cho người xâu xé... Chu Chỉ Nhược đột nhiên nghĩ đến ngày đó chính mình cũng bị Tống Thanh Thư tùy tiện muốn làm gì thì làm, không nhịn được quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn đồng dạng cũng nhìn mình, có thể hai người cùng nghĩ đến chuyện đó, Chu Chỉ Nhược trên mặt đỏ lên, vội vã dời đi ánh mắt.
Đoàn Duyên Khánh sau khi kinh hãi qua đi, dần dần trấn định lại, lão thấy mình tuy rằng không còn nội lực, nhưng tứ chi vẫn là miễn cưỡng di chuyển được..
-Ha ha … Thập Hương Nhuyễn Cân Tán cũng chỉ đến như thế này thôi sao, há so được với Bi Tô Thanh Phong của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường chúng ta.
Đoàn Duyên Khánh gắng gượng, run rẩy chậm rãi đứng lên.
Chu Chỉ Nhược sa sầm mặt lại:
-Lão làm sao còn di chuyển được?
Nàng thử rất nhiều lần, chính mình ngay cả đầu ngón tay đều cử động không được mảy may.
-Thập Hương Nhuyễn Cân Tán cùng Bi Tô Thanh Phong nhìn qua thì thấy hiệu quả tương tự, nhưng bản chất không giống nhau. Thập Hương Nhuyễn Cân Tán khiến cho người tạm thời mất đi nội lực, Bi Tô Thanh Phong thì không chạm đến nội lực, nó chỉ là khiến người tạm thời mất đi sức lực toàn thân. Cho nên nếu trúng Bi Tô Thanh Phong, cho dù nội lực thâm sâu, nhưng toàn thân không có khí lực nên không phát huy ra được. Trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, tuy rằng mất hết nội lực, thế nhưng khí lực vẫn còn, vì thế miễn cưỡng cũng có thể hành động di chuyển được.
Đoàn Duyên Khánh cười nói, chậm rãi cầm lên cây thiết trượng, từng bước từng bước áp sát về phía Chu Chỉ Nhược.
Tống Thanh Thư tràn đầy phiền muộn, mắt nhìn mình mới vừa giải được độc dược Bi Tô Thanh Phong, đang muốn ra tay trấn áp cục diện, lại đến phiên chính mình vừa giả heo ăn hổ, rồi lại trúng phải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán của Chu Chỉ Nhược.
"Đúng là nữ nhân ngốc!"
Tống Thanh Thư thầm mắng, nếu Chu Chỉ Nhược không tự cho là mình thông minh, thì hắn đã khống chế được toàn trường, nào đâu lại lần thứ hai rơi vào vòng nguy hiểm.
Thấy Tống Thanh Thư đôi mắt lưu chuyển, Đoàn Duyên Khánh biết rõ bọn họ ai cũng võ công cao cường, tuy rằng biết rõ không thể, nhưng vẫn lo sợ bọn họ đem độc bức ra được, liền mở miệng nói để phân tán sự tập trung của mấy người:
-Lão phu đối với trò chơi vừa rồi của Chu chưởng môn vô cùng hứng thú, đáng tiếc Chu chưởng môn cuối cùng vẫn còn nhẹ dạ, vậy thì hãy để lão phu tiếp tục trò chơi. Chu chưởng môn, để lão phu thử xem nữ nhân nào ở trong lòng Tống Thanh Thư quan trọng hơn..
Chu Chỉ Nhược thản nhiên nói:
-Không cần thử, ta đương nhiên là không sánh bằng nữ nhân kia.