Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên)
Chương 367 : TỶ PHU VÀ TIỂU DI TỬ.
Ngày đăng: 01:22 27/06/20
Thấy Tiểu Long Nữ cũng không nhúc nhích vẫn ngồi ở trong lòng mình, Tống Thanh Thư trái lại không dễ chịu, tuy rằng hắn rất xúc cảm hưởng thụ ôm Tiểu Long Nữ như vậy, nhưng trong tửu điếm biết bao cặp mắt đang đổ dồn vào, huống chi bên người còn có Hồ phu nhân đang ngồi, thần kinh của hắn cũng không có cứng rắn đến mức độ như vậy.
Cảm nhận được cánh tay của Tống Thanh Thư đang đặt ở dưới gốc bầu vú mình nhẹ nhàng đỡ lấy, Tiểu Long Nữ lúc này như ở trong mộng sực tỉnh, vội vã đứng lên, trên khuôn mặt lạnh như băng hiện ra một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Hồ phu nhân ánh mắt quái lạ nhìn, Tống Thanh Thư lúng túng, liền trả lời Âu Dương Phong để dời đi sự chú ý mọi người:
-Tại hạ xưa nay khâm phục Bắc Kiều Phong anh hùng khí khái, nghĩ đến hắn cái thế hào hiệp nên bắc chước cho giống, vì thế mới giấu đầu lòi đuôi.
Nhìn mặt nạ trên mặt hắn, mọi người có chút thiện ý cười vang, đối với việc can đảm tự giễu mình của hắn nên có hảo cảm, đương nhiên ngoại trừ đoàn người Mông Cổ.
-Dựa vào võ công các hạ, thì ở trên giang hồ cũng là nhân vật có lai lịch lớn, vì sao không dám lộ ra bộ mặt thật của mình?
Triệu Mẫn xưa nay thường khống chế toàn cục, đối với một cao thủ không rõ lai lịch, trong lòng nàng tự nhiên lại rất là kiêng kỵ.
-Bởi vì ta vốn là rất anh tuấn, để phòng ngừa các cô nương quyền quí giống như ngươi vừa thấy ta, liền không thể kiềm chế được đã yêu thích ta, nên đành phải mang mặt nạ.
Có mặt nạ ẩn giấu khuôn mặt thật, Tống Thanh Thư lại khôi phục giống như ngày xưa trắng trợn không kiêng dè ai hết.
Hồ phu nhân dở khóc dở cười, bên cạnh Tiểu Long Nữ cũng kinh ngạc nhìn hắn, nàng cũng chưa từng gặp qua ai vô liêm sỉ như vậy.
Trong tửu điếm tất cả mọi người đều biết hắn đang đùa giỡn Triệu Mẫn, mặt nàng liền phát lạnh, lạnh lùng nói:
-Lộc Trượng Phu, Hạc Bút Ông, thay ta vả miệng hắn.
Lộc Trượng Khách cùng Hạc Bút Ông luôn luôn ở bên người Triệu Mẫn, đối với tính tình của nàng thì rất rõ ràng, nên đã chuẩn bị ra tay rồi, vừa nghe được mệnh lệnh, hai người trái phải không chậm trễ chút nào công kích về phía Tống Thanh Thư.
Huyền Minh Nhị lão mỗi người duỗi ra một bàn tay, một bao phủ đại huyệt trước ngực Tống Thanh Thư, một tấn công về phía đan điền bụng dưới hắn, một tay còn lại hướng về trên mặt hắn đánh tới.
Hai người phối hợp thuần thục không kẽ hở, kẻ địch muốn chống đỡ song chưởng đang tấn công về phía trên người, thì sẽ bị đánh trúng hai bạt tai, nếu là đưa tay ngăn trở hai tay đang tấn công về phía trên mặt, nhẹ thì đan điền bị phế, nặng thì mất mạng tại chỗ, đừng nói là cao thủ tầm thường, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng cũng sẽ bị chiêu này của hai người bọn họ khiến cho vô cùng chật vật.
-Long cô nương, xin mượn kiếm.
Tiểu Long Nữ mới vừa nghe được giọng nói bên tai vang lên, thì trong tay đã mất kiếm, giật mình kinh hãi, là một cao thủ sử dụng kiếm thậm chí ngay cả kiếm của mình làm sao bị người đoạt đi cũng không hay, thực sự là khó mà tin nổi.
Huyền Minh Nhị lão đột nhiên cảm thấy trước mắt xuất hiện một luồng háo quang ánh kiếm, hoảng hốt biến chiêu lấy ra vũ khí của mình đỡ lấy.
Một tiếng va chạm vũ khí ngân vang như rồng gầm qua đi, nhị lão loạng choạng lui về mấy trượng, trong tay chỉ còn lại nửa đoạn Hạc Chủy Bút cùng một nữa cây Lộc Đầu Trượng, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
-Long cô nương, có phải cô nương muốn giết Triệu Chí Kính?
Bức lui Huyền Minh Nhị lão qua đi, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Tiểu Long Nữ hỏi.
Tiểu Long Nữ cũng không quay lại, chỉ gật đầu.
-Nếu tại hạ muốn giết Triệu Chí Kính, cũng không cân cùng vị quận chúa kia đánh cược.
Tống Thanh Thư mỉm cười, thân hình hắn lóe lên biến mất, trong nháy mắt, hắn đã quy trở về chỗ cũ, tựa hồ chưa có di chuyển đi đâu, chỉ là mũi kiếm trong tay mang theo vết máu như huyết châu.
-Ặc..ặc...
Trong tửu điếm vang lên tiếng nghẹn thở kỳ quái, mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy Triệu Chí Kính đang lấy tay bụm lấy yết hầu ở phía sau đám người Mông Cổ, nét mặt như không thể tin được, từ từ ngã xuống.
Ngay cả Kim Cương môn chủ cùng Bách Tổn Đạo Nhân thường không chút biến sắc cũng một mặt kinh hãi, chiêu kiếm này của Tống Thanh Thư tốc độ quá nhanh.
Từ lúc nhìn thấy Triệu Chí Kính, trong lòng Triệu Mẫn rất nhanh có một kế hoạch khống chế Toàn Chân giáo, nhưng tất cả những thứ này theo Triệu Chí Kính tử vong, tất cả đã tan thành mây khói, nàng vừa giận vừa sợ nhìn Tống Thanh Thư:
-Ngươi đến tột cùng là ai?
Tống Thanh Thư đem mũi kiếm thu lại trước mặt, khẽ thổi ra một hơi, từng giọt máu nhất thời tứ tán ra, dùng một loại ngữ khí kỳ quái buồn bả nói rằng:
-Quận chúa có thể gọi tại hạ là Tây Môn Xuy Tuyết.
Kiếp trước hắn đã từng ảo tưởng qua sẽ có một ngày được như Tây Môn Xuy Tuyết bạch y tung bay, một thanh trường kiếm vô địch khắp thiên hạ, đến bây giờ Tống Thanh Thư phát hiện mình có thể đạt đến loại cảnh giới như thế, chỉ là không thể quay trở về như trước kia.
-Tây Môn Xuy Tuyết?
Triệu Mẫn sững sờ, dù là Nhữ Dương Vương Phủ có mạng lưới thu thập tin tức mạnh mẽ nhưng cũng chưa từng nghe nói đến người này, nên quay đầu nhìn về phía Bách Tổn Đạo Nhân, thấy Bách Tổn Đạo Nhân lắc đầu ra hiệu cũng không biết, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tống Thanh Thư sở dĩ giết Triệu Chí Kính mà buông tha Doãn Chí Bình, là bởi vì hắn cảm thấy sự sống chết của Doãn Chí Bình tốt hơn là do Tiểu Long Nữ tự mình quyết định.
-Long cô nương, kiếm của cô nương..
Tống Thanh Thư nâng kiếm, cẩn thận đưa tới trước mặt Tiểu Long Nữ, nhìn dung nhan tuyệt thế nàng, trong lòng tràn ngập xúc động bồi hồi..
Nhìn thấy chiêu kiếm vừa rồi nàng kinh ngạc đến ngây người, Tiểu Long Nữ tay chân có chút luống cuống nhận lấy,
-Đa tạ..
-Đều là người một nhà, đây là chuyện phải làm mà thôi..
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
-Người một nhà?
Tiểu Long Nữ trong lòng hơi bực tức, người này võ công tuy cao, nhưng cách nói chuyện làm sao rất là tùy tiện.
-Để tại hạ nói cho cô nương biết..
Tống Thanh Thư đem Hồ phu nhân kéo lại,
-Thê tử của tại hạ cũng là truyền nhân của phái Cổ Mộ, dựa theo thời gian nhập môn mà nói, cô nương cùng Lý Mạc Sầu phải gọi là đại sư tỷ, còn tại hạ thì có thể gọi là…tỷ phu.. úi !
Thấy Tống Thanh Thư ở trước mặt mọi người nói mình là thê tử của hắn, Hồ phu nhân hận không thể một cái lổ chui vào, may là có cái mặt nạ chống đỡ, nghe được hắn vẫn còn tiếp tục nói hưu nói vượn, tức giận bấm bên hông hắn một cái.
-Đại sư tỷ?
Tiểu Long Nữ vô cùng nghi hoặc, nàng từ chưa từng nghe sư phụ nhắc tới còn có truyền nhân khác..
Hồ phu nhân khẽ mỉm cười, ống tay áo ở nhẹ nhàng phất một cái trên bàn, toàn bộ những chiếc đũa trong ống trúc nhảy ra ngoài, Hồ phu nhân duỗi ra hai bàn tay trắng như tuyết, trên dưới phải trái hoa lên múa máy, mấy chục chiếc đũa như bị một lực vô hình khống chế dừng ở giữa không trung, không có một chiếc đũa nào rơi xuống đất.
-Thiên La Địa Võng Thế!
Tiểu Long Nữ vui mừng không còn chút nào nữa hoài nghi, ngọt ngào hô,
-Đại sư tỷ …
Cảm nhận được cánh tay của Tống Thanh Thư đang đặt ở dưới gốc bầu vú mình nhẹ nhàng đỡ lấy, Tiểu Long Nữ lúc này như ở trong mộng sực tỉnh, vội vã đứng lên, trên khuôn mặt lạnh như băng hiện ra một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Hồ phu nhân ánh mắt quái lạ nhìn, Tống Thanh Thư lúng túng, liền trả lời Âu Dương Phong để dời đi sự chú ý mọi người:
-Tại hạ xưa nay khâm phục Bắc Kiều Phong anh hùng khí khái, nghĩ đến hắn cái thế hào hiệp nên bắc chước cho giống, vì thế mới giấu đầu lòi đuôi.
Nhìn mặt nạ trên mặt hắn, mọi người có chút thiện ý cười vang, đối với việc can đảm tự giễu mình của hắn nên có hảo cảm, đương nhiên ngoại trừ đoàn người Mông Cổ.
-Dựa vào võ công các hạ, thì ở trên giang hồ cũng là nhân vật có lai lịch lớn, vì sao không dám lộ ra bộ mặt thật của mình?
Triệu Mẫn xưa nay thường khống chế toàn cục, đối với một cao thủ không rõ lai lịch, trong lòng nàng tự nhiên lại rất là kiêng kỵ.
-Bởi vì ta vốn là rất anh tuấn, để phòng ngừa các cô nương quyền quí giống như ngươi vừa thấy ta, liền không thể kiềm chế được đã yêu thích ta, nên đành phải mang mặt nạ.
Có mặt nạ ẩn giấu khuôn mặt thật, Tống Thanh Thư lại khôi phục giống như ngày xưa trắng trợn không kiêng dè ai hết.
Hồ phu nhân dở khóc dở cười, bên cạnh Tiểu Long Nữ cũng kinh ngạc nhìn hắn, nàng cũng chưa từng gặp qua ai vô liêm sỉ như vậy.
Trong tửu điếm tất cả mọi người đều biết hắn đang đùa giỡn Triệu Mẫn, mặt nàng liền phát lạnh, lạnh lùng nói:
-Lộc Trượng Phu, Hạc Bút Ông, thay ta vả miệng hắn.
Lộc Trượng Khách cùng Hạc Bút Ông luôn luôn ở bên người Triệu Mẫn, đối với tính tình của nàng thì rất rõ ràng, nên đã chuẩn bị ra tay rồi, vừa nghe được mệnh lệnh, hai người trái phải không chậm trễ chút nào công kích về phía Tống Thanh Thư.
Huyền Minh Nhị lão mỗi người duỗi ra một bàn tay, một bao phủ đại huyệt trước ngực Tống Thanh Thư, một tấn công về phía đan điền bụng dưới hắn, một tay còn lại hướng về trên mặt hắn đánh tới.
Hai người phối hợp thuần thục không kẽ hở, kẻ địch muốn chống đỡ song chưởng đang tấn công về phía trên người, thì sẽ bị đánh trúng hai bạt tai, nếu là đưa tay ngăn trở hai tay đang tấn công về phía trên mặt, nhẹ thì đan điền bị phế, nặng thì mất mạng tại chỗ, đừng nói là cao thủ tầm thường, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng cũng sẽ bị chiêu này của hai người bọn họ khiến cho vô cùng chật vật.
-Long cô nương, xin mượn kiếm.
Tiểu Long Nữ mới vừa nghe được giọng nói bên tai vang lên, thì trong tay đã mất kiếm, giật mình kinh hãi, là một cao thủ sử dụng kiếm thậm chí ngay cả kiếm của mình làm sao bị người đoạt đi cũng không hay, thực sự là khó mà tin nổi.
Huyền Minh Nhị lão đột nhiên cảm thấy trước mắt xuất hiện một luồng háo quang ánh kiếm, hoảng hốt biến chiêu lấy ra vũ khí của mình đỡ lấy.
Một tiếng va chạm vũ khí ngân vang như rồng gầm qua đi, nhị lão loạng choạng lui về mấy trượng, trong tay chỉ còn lại nửa đoạn Hạc Chủy Bút cùng một nữa cây Lộc Đầu Trượng, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
-Long cô nương, có phải cô nương muốn giết Triệu Chí Kính?
Bức lui Huyền Minh Nhị lão qua đi, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Tiểu Long Nữ hỏi.
Tiểu Long Nữ cũng không quay lại, chỉ gật đầu.
-Nếu tại hạ muốn giết Triệu Chí Kính, cũng không cân cùng vị quận chúa kia đánh cược.
Tống Thanh Thư mỉm cười, thân hình hắn lóe lên biến mất, trong nháy mắt, hắn đã quy trở về chỗ cũ, tựa hồ chưa có di chuyển đi đâu, chỉ là mũi kiếm trong tay mang theo vết máu như huyết châu.
-Ặc..ặc...
Trong tửu điếm vang lên tiếng nghẹn thở kỳ quái, mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy Triệu Chí Kính đang lấy tay bụm lấy yết hầu ở phía sau đám người Mông Cổ, nét mặt như không thể tin được, từ từ ngã xuống.
Ngay cả Kim Cương môn chủ cùng Bách Tổn Đạo Nhân thường không chút biến sắc cũng một mặt kinh hãi, chiêu kiếm này của Tống Thanh Thư tốc độ quá nhanh.
Từ lúc nhìn thấy Triệu Chí Kính, trong lòng Triệu Mẫn rất nhanh có một kế hoạch khống chế Toàn Chân giáo, nhưng tất cả những thứ này theo Triệu Chí Kính tử vong, tất cả đã tan thành mây khói, nàng vừa giận vừa sợ nhìn Tống Thanh Thư:
-Ngươi đến tột cùng là ai?
Tống Thanh Thư đem mũi kiếm thu lại trước mặt, khẽ thổi ra một hơi, từng giọt máu nhất thời tứ tán ra, dùng một loại ngữ khí kỳ quái buồn bả nói rằng:
-Quận chúa có thể gọi tại hạ là Tây Môn Xuy Tuyết.
Kiếp trước hắn đã từng ảo tưởng qua sẽ có một ngày được như Tây Môn Xuy Tuyết bạch y tung bay, một thanh trường kiếm vô địch khắp thiên hạ, đến bây giờ Tống Thanh Thư phát hiện mình có thể đạt đến loại cảnh giới như thế, chỉ là không thể quay trở về như trước kia.
-Tây Môn Xuy Tuyết?
Triệu Mẫn sững sờ, dù là Nhữ Dương Vương Phủ có mạng lưới thu thập tin tức mạnh mẽ nhưng cũng chưa từng nghe nói đến người này, nên quay đầu nhìn về phía Bách Tổn Đạo Nhân, thấy Bách Tổn Đạo Nhân lắc đầu ra hiệu cũng không biết, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tống Thanh Thư sở dĩ giết Triệu Chí Kính mà buông tha Doãn Chí Bình, là bởi vì hắn cảm thấy sự sống chết của Doãn Chí Bình tốt hơn là do Tiểu Long Nữ tự mình quyết định.
-Long cô nương, kiếm của cô nương..
Tống Thanh Thư nâng kiếm, cẩn thận đưa tới trước mặt Tiểu Long Nữ, nhìn dung nhan tuyệt thế nàng, trong lòng tràn ngập xúc động bồi hồi..
Nhìn thấy chiêu kiếm vừa rồi nàng kinh ngạc đến ngây người, Tiểu Long Nữ tay chân có chút luống cuống nhận lấy,
-Đa tạ..
-Đều là người một nhà, đây là chuyện phải làm mà thôi..
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
-Người một nhà?
Tiểu Long Nữ trong lòng hơi bực tức, người này võ công tuy cao, nhưng cách nói chuyện làm sao rất là tùy tiện.
-Để tại hạ nói cho cô nương biết..
Tống Thanh Thư đem Hồ phu nhân kéo lại,
-Thê tử của tại hạ cũng là truyền nhân của phái Cổ Mộ, dựa theo thời gian nhập môn mà nói, cô nương cùng Lý Mạc Sầu phải gọi là đại sư tỷ, còn tại hạ thì có thể gọi là…tỷ phu.. úi !
Thấy Tống Thanh Thư ở trước mặt mọi người nói mình là thê tử của hắn, Hồ phu nhân hận không thể một cái lổ chui vào, may là có cái mặt nạ chống đỡ, nghe được hắn vẫn còn tiếp tục nói hưu nói vượn, tức giận bấm bên hông hắn một cái.
-Đại sư tỷ?
Tiểu Long Nữ vô cùng nghi hoặc, nàng từ chưa từng nghe sư phụ nhắc tới còn có truyền nhân khác..
Hồ phu nhân khẽ mỉm cười, ống tay áo ở nhẹ nhàng phất một cái trên bàn, toàn bộ những chiếc đũa trong ống trúc nhảy ra ngoài, Hồ phu nhân duỗi ra hai bàn tay trắng như tuyết, trên dưới phải trái hoa lên múa máy, mấy chục chiếc đũa như bị một lực vô hình khống chế dừng ở giữa không trung, không có một chiếc đũa nào rơi xuống đất.
-Thiên La Địa Võng Thế!
Tiểu Long Nữ vui mừng không còn chút nào nữa hoài nghi, ngọt ngào hô,
-Đại sư tỷ …