Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên)
Chương 385 : CẢM THẤY ÁY NÁY.
Ngày đăng: 01:22 27/06/20
-Các người là ai?
Bất kể là Mộc Vương Phủ hay là người của Trịnh gia Đài Loan, đều đề phòng nhìn chăm chăm vào ba người Tống Thanh Thư, phải biết rằng bọn họ hôm nay thân ở đang ở trong phạm vi thế lực Thanh Triều, đang đàm luận vấn đề mưu phản đại sự, nếu gặp phải người của triều đình, hành động kế tiếp của bọn họ lsẽ gặp nhiều nguy hiểm.
-Chúng ta chỉ tình cờ đến đây, các người cứ tiếp tục đi…
Tống Thanh Thư không quan tâm đến, mỉm cười nói.
Trịnh Khắc Sảng thu hồi ánh mắt sắc lang, có ý muốn tại trước mặt Hồ phu nhân phô trương một chút thế lực của mình, cười nhạt hướng về Phùng Tích Phạm hạ lệnh:
-Bộ dạng rất khả nghi, nói không chừng chính là ưng khuyển của triều đình, Phùng sư phụ, bắt bọn họ về khảo vấn.
Phùng Tích Phạm trong lòng tuy rằng coi thường Trịnh Khắc Sảng, nhưng vinh hoa phú quý của lão đều thắt ở trên người đối phương, đối với Trịnh Khắc Sảng nói gì nghe nấy.
Mắt thấy Tống Thanh Thư sắp gặp phải tao ương, tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình “ a “ kêu lên một tiếng, nàng vừa thấy vết xe đổ Bạch Hàn Tùng, tâm địa thiện lương không muốn nhìn thấy người nam nhân xa lạ này gặp họa sát thân bất ngờ.
Phương Di liền vội vàng kéo tay áo của Mộc Kiếm Bình, lặng lẽ nói:
-Tiểu quận chúa không cần phải lo lắng, lần này Phùng Tích Phạm phải chịu khổ sở rồi.
-Hả.. sư tỷ làm sao biết được?
Mộc Kiếm Bình ngạc nhiên nhìn Phương Di, không chút tâm cơ hỏi.
Phương Di sắc mặt đỏ lên, lầu bầu nói:
-Ta biết thì biết, tiểu quận chúa quản đến làm gì?
-Um…
Kiếm Bình ra vẻ hiểu chuyện, thanh âm ngọt ngào nói,
-Vậy là sư tỷ nhận thức được người này ah.
Phương Di sắc mặt đỏ hơn, nghĩ thầm đâu chỉ nhận thức hắn mà còn đã chung giường nữa kia.
Mộc Kiếm Bình nhìn thấy Phương Di biểu hiện, trong lòng càng hiếu kỳ hơn tiếp tục hỏi tới:
-Sư tỷ, hai người đã có…
-Chớ nói nhảm.
Phương Di thần sắc biến đổi, nàng trên danh nghĩa vẫn còn là hạ nhân Mộc Vương Phủ, chủ nhân chưa chấp thuận, sao có thể cùng nam nhân khác nói chuyện yêu đương, chứ đừng nói chi đến đến chuyện chung thân.
-Tiểu muội biết sư tỷ không thích Tiểu Bảo, người này so với Tiểu Bảo thì anh tuấn hơn một ít.
Mộc Kiếm Bình nói, nàng trước kia đối với Vi Tiểu Bảo là cảm tình của một cô nương đối với nam nhân cường giả sùng bái, chứ thật ra không phải cái gì tình yêu. Hơn nữa mối quan hệ song phương mới vừa nồng ấm lên, Mộc Kiếm Bình đã bị bắt mang đến Thần Long Đảo, hai người trời nam đất bắc, sau một thời gian không có tin tức Vi Tiểu Bảo, trong lòng nàng cảm tình từ từ chậm rãi phai nhạt đi.
Trước khi Hoằng Lịch phái đại quân đến càn quét Thần Long Đảo, thì Mộc Kiếm Bình bị phái đi chấp hành nhiệm vụ, thì người của Mộc Vương Phủ nhận được tin tức thừa dịp cứu thoát mang trở về.
Về sau Phương Di cùng với người Mộc Vương Phủ hội hợp, Mộc Kiếm Bình mới biết được Vi Tiểu Bảo đã bị chết rồi, đau lòng khóc buồn lớn vài ngày, đồng thời được Phương Di khuyên giải an ủi, Mộc Kiếm Bình dần dần đã đem kia đoạn tình cảm mới vừa phát sinh quên đi, lại trở thành một tiểu quận chúa vui sướng vô ưu vô lự như trước kia.
Nghe Mộc Kiếm Bình nhắc tới Vi Tiểu Bảo, trên mặt Phương Di khó nén chán ghét:
-Sau này đừng nhắc đến người đó nữa, hãy xem Phùng Tích Phạm chuẩn bị nhận lấy trái đắng kìa.
Mộc Kiếm Bình quả nhiên rất nhanh dời đi sự chú ý, chính mắt thấy được Bạch Hàn Tùng chết vào dưới kiếm Phùng Tích Phạm, trong lòng nàng cũng cực kỳ phẫn nộ, nghe sư tỷ nói như đinh đóng cột vậy, cũng mong muốn Tống Thanh Thư giáo huấn đối phương một trận..
Nhìn Phùng Tích Phạm từ từ đi tới, Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Các hạ tự xưng là Nhất Kiếm Vô Huyết?
Tống Thanh Thư võ công đã đạt được phản phác quy chân, cho nên Phùng Tích Phạm không cảm nhận được từ trên người hắn khí tức cao thủ, thấy hắn trên tay còn ôm một tiểu cô nương, trong lòng càng không để hắn vào mắt, chỉ muốn mau sớm chế trụ hắn giao cho Trịnh Khắc Sảng.
Kiếm quang lóe lên, Phùng Tích Phạm liền hướng đại huyệt trên người Tống Thanh Thư đâm tới, đối phương thân hình chỉ hơi nghiêng, một kiếm đã đâm vào khoảng không.
Nhìn thấy Phùng Tích Phạm mũi kiếm cách trước ngực Tống Thanh tầm nửa tấc thì ngừng lại, Trịnh Khắc Sảng cho là sư phụ thủ hạ lưu tình, trong lòng còn có chút kỳ quái, sư phụ hôm nay sao lại chần chờ, theo tính toán của Trịnh Khắc Sảng, một khi Phùng Tích Phạm chế trụ Tống Thanh Thư, thì mỹ phụ nhân kia phải cầu xin hắn tha..
Nghĩ đến diệu dụng, Trịnh Khắc Sảng liền nói:
-Không cần thủ hạ lưu tình, mau đem bắt giữ hắn.
Thấy Trịnh Khắc Sảng hiểu lầm, Phùng Tích Phạm tóc mai chảy ra mồ hôi lạnh, giờ thì lão đã thấy người này trước mắt là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Nhưng dù sao thì Phùng Tích Phạm đối với kiếm thuật mình rất tự tin, vừa rồi vẫn chưa dùng hết toàn lực, hơn nữa đối phương chưa có phản kích, trong tay vẫn còn ôm tiểu cô nương, Phùng Tích Phạm trong mắt lóe lên một tia hung ác, liền muốn nhân cơ hội giết chết Tống Thanh Thư dưới kiếm.
Tung ra ba chiêu kiếm liên tiếp, Phùng Tích Phạm mỗi một chiêu dù tốc độ hay là độ hiểm ác cũng là tuyệt chiêu của mình, nào ngờ đối phương hai chân bất động, chỉ có nửa người trên hơi lay động, thì mỗi một chiêu đều như không còn lực mảy may.
Giữa sân còn mọi người tưởng rằng Phùng Tích Phạm cố kỵ trong tay đối phương còn có tiểu cô nương, cho nên thủ hạ lưu tình, Mộc Kiếm Thanh tuy rằng trong lòng hận cực Phùng Tích Phạm, nhưng trong lòng đối với lão cũng có vài phần bội phụ, nào biết tiếp tục nhìn kỹ, mới phát hiện không phải là như vậy, Phùng Tích Phạm ra vẻ dữ tợn, mỗi một kiếm đều đằng đằng sát khí, không phải bộ dạng là nương tay, lúc này mới biết là vì người trẻ kia đã dễ dàng tránh khỏi.
Mộc Kiếm Thanh nghe đại danh Phùng Tích Phạm đã lâu, vừa rồi thấy kiếm pháp của lão giết người không thấy máu, thì biết rằng cho dò toàn bộ người của Mộc Vương Phủ ở đây cùng lúc công tới, cũng chưa chắc có thể lưu lại được đối phương, còn thanh niên này lại tựa như đùa bỡn với Phùng Tích Phạm , thì võ công của hắn còn cao đến mức bao nhiêu?
-Ai da…sư tỷ nắm tay của ta đau quá.
Mộc Kiếm Bình đột nhiên ai nha một tiếng, liếc mắt nhìn Phương Di.
-Tiểu quận chúa, thứ lỗi ..
Phương Di miệng nói, nhưng sự chú ý lại toàn bộ đặt ở trên người Tống Thanh Thư, tuy rằng biết rõ hắn võ công cao cường, nhưng nhìn mỗi lần mũi kiếm của Phùng Tích Phạm gần chạm sát người Tống Thanh Thư , thì nàng vẫn run sợ.
Tống Thanh Thư thì nhàn nhã không gì sánh được, thế nhưng thần thức đang quan sát toàn bộ cục diện, Phương Di lo lắng biểu lộ quan tâm đến, cũng không tránh được pháp nhãn của hắn..
Bất kể là Mộc Vương Phủ hay là người của Trịnh gia Đài Loan, đều đề phòng nhìn chăm chăm vào ba người Tống Thanh Thư, phải biết rằng bọn họ hôm nay thân ở đang ở trong phạm vi thế lực Thanh Triều, đang đàm luận vấn đề mưu phản đại sự, nếu gặp phải người của triều đình, hành động kế tiếp của bọn họ lsẽ gặp nhiều nguy hiểm.
-Chúng ta chỉ tình cờ đến đây, các người cứ tiếp tục đi…
Tống Thanh Thư không quan tâm đến, mỉm cười nói.
Trịnh Khắc Sảng thu hồi ánh mắt sắc lang, có ý muốn tại trước mặt Hồ phu nhân phô trương một chút thế lực của mình, cười nhạt hướng về Phùng Tích Phạm hạ lệnh:
-Bộ dạng rất khả nghi, nói không chừng chính là ưng khuyển của triều đình, Phùng sư phụ, bắt bọn họ về khảo vấn.
Phùng Tích Phạm trong lòng tuy rằng coi thường Trịnh Khắc Sảng, nhưng vinh hoa phú quý của lão đều thắt ở trên người đối phương, đối với Trịnh Khắc Sảng nói gì nghe nấy.
Mắt thấy Tống Thanh Thư sắp gặp phải tao ương, tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình “ a “ kêu lên một tiếng, nàng vừa thấy vết xe đổ Bạch Hàn Tùng, tâm địa thiện lương không muốn nhìn thấy người nam nhân xa lạ này gặp họa sát thân bất ngờ.
Phương Di liền vội vàng kéo tay áo của Mộc Kiếm Bình, lặng lẽ nói:
-Tiểu quận chúa không cần phải lo lắng, lần này Phùng Tích Phạm phải chịu khổ sở rồi.
-Hả.. sư tỷ làm sao biết được?
Mộc Kiếm Bình ngạc nhiên nhìn Phương Di, không chút tâm cơ hỏi.
Phương Di sắc mặt đỏ lên, lầu bầu nói:
-Ta biết thì biết, tiểu quận chúa quản đến làm gì?
-Um…
Kiếm Bình ra vẻ hiểu chuyện, thanh âm ngọt ngào nói,
-Vậy là sư tỷ nhận thức được người này ah.
Phương Di sắc mặt đỏ hơn, nghĩ thầm đâu chỉ nhận thức hắn mà còn đã chung giường nữa kia.
Mộc Kiếm Bình nhìn thấy Phương Di biểu hiện, trong lòng càng hiếu kỳ hơn tiếp tục hỏi tới:
-Sư tỷ, hai người đã có…
-Chớ nói nhảm.
Phương Di thần sắc biến đổi, nàng trên danh nghĩa vẫn còn là hạ nhân Mộc Vương Phủ, chủ nhân chưa chấp thuận, sao có thể cùng nam nhân khác nói chuyện yêu đương, chứ đừng nói chi đến đến chuyện chung thân.
-Tiểu muội biết sư tỷ không thích Tiểu Bảo, người này so với Tiểu Bảo thì anh tuấn hơn một ít.
Mộc Kiếm Bình nói, nàng trước kia đối với Vi Tiểu Bảo là cảm tình của một cô nương đối với nam nhân cường giả sùng bái, chứ thật ra không phải cái gì tình yêu. Hơn nữa mối quan hệ song phương mới vừa nồng ấm lên, Mộc Kiếm Bình đã bị bắt mang đến Thần Long Đảo, hai người trời nam đất bắc, sau một thời gian không có tin tức Vi Tiểu Bảo, trong lòng nàng cảm tình từ từ chậm rãi phai nhạt đi.
Trước khi Hoằng Lịch phái đại quân đến càn quét Thần Long Đảo, thì Mộc Kiếm Bình bị phái đi chấp hành nhiệm vụ, thì người của Mộc Vương Phủ nhận được tin tức thừa dịp cứu thoát mang trở về.
Về sau Phương Di cùng với người Mộc Vương Phủ hội hợp, Mộc Kiếm Bình mới biết được Vi Tiểu Bảo đã bị chết rồi, đau lòng khóc buồn lớn vài ngày, đồng thời được Phương Di khuyên giải an ủi, Mộc Kiếm Bình dần dần đã đem kia đoạn tình cảm mới vừa phát sinh quên đi, lại trở thành một tiểu quận chúa vui sướng vô ưu vô lự như trước kia.
Nghe Mộc Kiếm Bình nhắc tới Vi Tiểu Bảo, trên mặt Phương Di khó nén chán ghét:
-Sau này đừng nhắc đến người đó nữa, hãy xem Phùng Tích Phạm chuẩn bị nhận lấy trái đắng kìa.
Mộc Kiếm Bình quả nhiên rất nhanh dời đi sự chú ý, chính mắt thấy được Bạch Hàn Tùng chết vào dưới kiếm Phùng Tích Phạm, trong lòng nàng cũng cực kỳ phẫn nộ, nghe sư tỷ nói như đinh đóng cột vậy, cũng mong muốn Tống Thanh Thư giáo huấn đối phương một trận..
Nhìn Phùng Tích Phạm từ từ đi tới, Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Các hạ tự xưng là Nhất Kiếm Vô Huyết?
Tống Thanh Thư võ công đã đạt được phản phác quy chân, cho nên Phùng Tích Phạm không cảm nhận được từ trên người hắn khí tức cao thủ, thấy hắn trên tay còn ôm một tiểu cô nương, trong lòng càng không để hắn vào mắt, chỉ muốn mau sớm chế trụ hắn giao cho Trịnh Khắc Sảng.
Kiếm quang lóe lên, Phùng Tích Phạm liền hướng đại huyệt trên người Tống Thanh Thư đâm tới, đối phương thân hình chỉ hơi nghiêng, một kiếm đã đâm vào khoảng không.
Nhìn thấy Phùng Tích Phạm mũi kiếm cách trước ngực Tống Thanh tầm nửa tấc thì ngừng lại, Trịnh Khắc Sảng cho là sư phụ thủ hạ lưu tình, trong lòng còn có chút kỳ quái, sư phụ hôm nay sao lại chần chờ, theo tính toán của Trịnh Khắc Sảng, một khi Phùng Tích Phạm chế trụ Tống Thanh Thư, thì mỹ phụ nhân kia phải cầu xin hắn tha..
Nghĩ đến diệu dụng, Trịnh Khắc Sảng liền nói:
-Không cần thủ hạ lưu tình, mau đem bắt giữ hắn.
Thấy Trịnh Khắc Sảng hiểu lầm, Phùng Tích Phạm tóc mai chảy ra mồ hôi lạnh, giờ thì lão đã thấy người này trước mắt là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Nhưng dù sao thì Phùng Tích Phạm đối với kiếm thuật mình rất tự tin, vừa rồi vẫn chưa dùng hết toàn lực, hơn nữa đối phương chưa có phản kích, trong tay vẫn còn ôm tiểu cô nương, Phùng Tích Phạm trong mắt lóe lên một tia hung ác, liền muốn nhân cơ hội giết chết Tống Thanh Thư dưới kiếm.
Tung ra ba chiêu kiếm liên tiếp, Phùng Tích Phạm mỗi một chiêu dù tốc độ hay là độ hiểm ác cũng là tuyệt chiêu của mình, nào ngờ đối phương hai chân bất động, chỉ có nửa người trên hơi lay động, thì mỗi một chiêu đều như không còn lực mảy may.
Giữa sân còn mọi người tưởng rằng Phùng Tích Phạm cố kỵ trong tay đối phương còn có tiểu cô nương, cho nên thủ hạ lưu tình, Mộc Kiếm Thanh tuy rằng trong lòng hận cực Phùng Tích Phạm, nhưng trong lòng đối với lão cũng có vài phần bội phụ, nào biết tiếp tục nhìn kỹ, mới phát hiện không phải là như vậy, Phùng Tích Phạm ra vẻ dữ tợn, mỗi một kiếm đều đằng đằng sát khí, không phải bộ dạng là nương tay, lúc này mới biết là vì người trẻ kia đã dễ dàng tránh khỏi.
Mộc Kiếm Thanh nghe đại danh Phùng Tích Phạm đã lâu, vừa rồi thấy kiếm pháp của lão giết người không thấy máu, thì biết rằng cho dò toàn bộ người của Mộc Vương Phủ ở đây cùng lúc công tới, cũng chưa chắc có thể lưu lại được đối phương, còn thanh niên này lại tựa như đùa bỡn với Phùng Tích Phạm , thì võ công của hắn còn cao đến mức bao nhiêu?
-Ai da…sư tỷ nắm tay của ta đau quá.
Mộc Kiếm Bình đột nhiên ai nha một tiếng, liếc mắt nhìn Phương Di.
-Tiểu quận chúa, thứ lỗi ..
Phương Di miệng nói, nhưng sự chú ý lại toàn bộ đặt ở trên người Tống Thanh Thư, tuy rằng biết rõ hắn võ công cao cường, nhưng nhìn mỗi lần mũi kiếm của Phùng Tích Phạm gần chạm sát người Tống Thanh Thư , thì nàng vẫn run sợ.
Tống Thanh Thư thì nhàn nhã không gì sánh được, thế nhưng thần thức đang quan sát toàn bộ cục diện, Phương Di lo lắng biểu lộ quan tâm đến, cũng không tránh được pháp nhãn của hắn..