Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên)
Chương 414 : NHƯ LỌT VÀO SƯƠNG MÙ (3).
Ngày đăng: 01:23 27/06/20
Triệu Mẫn mắt hạnh trợn tròn, cái đầu vô thức ngưỡng về sau, lại đột nhiên cảm thấy bên hông tê rần, bật người thân thể mất đi khống chế.
Tống Thanh Thư giữ chặt lấy Triệu Mẫn, cúi đầu liền hướng đôi môi hồng nhuận động nhân của nàng hôn tới, cảm giác được khớp hàm bị đầu lưỡi của hắn tiến nhập, Triệu Mẫn còn chưa kịp tức giận, liền nghe được tiếng Tống Thanh Thư Truyền âm nhập mật:
-Bọn họ có lỗi với chúng ta, chúng ta cần gì phải để cho bọn họ ... thất vọng?
Triệu Mẫn ánh mắt ngẩn ngơ, trong lòng tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, lực chú ý bị phân tán, ý thức phản kháng không còn mãnh liệt nữa .
Dưới ánh trăng Triệu Mẫn đôi gò má trắng nõn tản mát ra hào quang trong suốt như ngọc, thấy đôi mắt nàng mê ly, Tống Thanh Thư cũng không khách sáo, bá đạo dùng đầu lưỡi quấn quýt si mê lấy cái lưỡi nàng .
Cảm giác được Tống Thanh Thư dị động, Triệu Mẫn cũng đã phục hồi tinh thần lại, vừa thẹn vừa giận, khớp hàm liền cắn xuống..
-Ui…
Tống Thanh Thư hít một hơi khí lạnh, cả giận nói,
-Sao lại cắn tại hạ?
-Ai bảo ngươi vô lễ đối với ta?
Triệu Mẫn tuy rằng trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng lo lắng hai người bị Trương Vô Kỵ phát hiện, phải đè nén tức giận, lấy thanh âm cực thấp nói.
-Tại hạ thấy quận chúa đưa môi lại gần, nên tưởng rằng quận chúa muốn hôn tại hạ đây, quận chúa cũng biết con người tại hạ, từ trước đến giờ sẽ không muốn đả thương tình cảm của nữ nhân.
Tống Thanh Thư nói càn,
Thấy hắn trả đũa, Triệu Mẫn phản bác:
-Công tử da mặt quá dầy, quả thật là hiếm thấy. …
-Um..nói nhỏ một chút,
Tống Thanh Thư vội vã đè lại môi của nàng,
-Quận chúa muốn bị bọn họ phát hiện à?
Triệu Mẫn ngẩn ngơ đôi môi giật giật, đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Ngón tay của hắn đặt ở trên đôi môi đỏ thắm Triệu Mẫn, cảm giác được nàng hai môi nàng khe khẽ nhúc nhích, Tống Thanh Thư liền đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên đôi môi động nhân của nàng.
Triệu Mẫn bị động tác của hắn cho làm bối rối, nàng không có thể hiểu được, đều thời điểm như thế này, Tống Thanh Thư lại còn cố tình sàm sở nàng, nếu không phải vì lo lắng gây nên động tĩnh làm kinh động hai người từ xa xa kia, nàng đã sớm phản ứng mạnh với hắn rồi.
-Sờ đủ chưa!
Triệu Mẫn hung hăng trừng Tống Thanh Thư.
-Chưa..
Triệu Mẫn bị hắn chẳng hề xấu hổ chọc tức, nàng còn muốn mắng, vậy mà đôi môi mới khi vừa hé mở, ngón tay của đối phương liền thuận thế đưa vào trong miệng nàng, Triệu Mẫn không biết là mình đã làm chuyện không đúng, phản ứng đầu tiên lại là lè lưỡi liếm một vòng quanh đầu ngón tay của hắn.
Từ đầu ngón tay truyền tới đầu lưỡi mềm mại của Triệu Mẫn làm cho trong lòng Tống Thanh Thư rung động, hắn nhẹ nhàng rút lấy ra ngón tay, lại bướng bỉnh một lần nữa đưa ngón tay vào trở lại trong miệng nàng.
Triệu Mẫn bị hành vi hắn to gan khinh bạc làm cho nàng mặt đỏ tới mang tai, không nhịn nữa, dùng sức cắn lên ngón tay hắn, trong miệng đã có mùi máu tanh tanh, Triệu Mẫn ngạc nhiên phát hiện ngón tay ghê tởm của hắn vẫn không có rút ra, cũng không có vận công bảo vệ ngón tay của mình, trái lại nhu hòa nhìn nàng, tùy ý để nàng cắn….
-Phì..phì..
Triệu Mẫn liền vội vàng đem tay hắn phun ra, dù nổi giận nhưng không nhịn được trong lòng hiếu kỳ,
-Ngươi làm sao không vận công chống lại?
-Nếu như tại hạ đem chân vận lên ngón tay, chỉ sợ hàm răng xinh đẹp của quận chúa không giữ được,
Tống Thanh Thư mỉm cười nói,
-Huống chi tại hạ đường đột, nên chịu chút nghiêm phạt cũng không là gì.
Triệu Mẫn không biết vì sao, tuy rằng mình rất tức giận, lại có thể chỉ có vài lời nói của hắn làm cho tiêu tan thành mây khói, đành phụng phịu cảnh cáo nói:
-Lần sau không được như vậy nữa..
-Cũng không nhất định..
Tống Thanh Thư nhìn phía xa về phía hai người kia, ánh mắt phức tạp,
-Nam nhân của quận chúa khi dễ nữ nhân của tại hạ, cho nên tại hạ tự nhiên phải khi dễ lại nữ nhân của hắn..
-Cái gì mà là nam nhân, nữ nhân lộn xộn như vậy,
Triệu Mẫn cũng nhìn phía hai người rất xa kia, thoáng cái liền bóc trần lời nói dối Tống Thanh Thư,
-Hai người bọn họ ngồi xa như vậy, Trương Vô Kỵ có thể làm cái gì mà khi dễ chứ?
-Thật không?
Tống Thanh Thư làm bộ như đến giờ mới hiểu,
-Bất quá bây giờ không làm cái gì, cũng không có nghĩa là lát nữa không làm cái gì, chẳng qua là tại hạ trả đũa hơi sớm mà thôi..
-Hừ..lúc nào cũng có lý do..
Triệu Mẫn hận đến răng ngưa ngứa, nghĩ thầm vừa rồi tại sao đột nhiên lại nhẹ dạ, đúng ra nên cắn đứt ngón tay ghê tởm của hắn, nhìn hắn còn có thể đắc ý như vậy nữa không..
Triệu Mẫn cùng Tống Thanh Thư nói chuyện trời đất cũng sợ bị phát hiện, cho nên một người kê sát lỗ tai nhỏ giọng bật hơi, một người công lực thâm hậu, dùng Truyền Âm Nhập Mật đáp lại, tương phản về phía Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược ngồi ở nơi trống trải tại lương đình trò chuyện, không có hạ thấp giọng, cho nên Triệu Mẫn cùng Tống Thanh Thư có thể văng vẳng nghe được bọn họ trao đổi..
……………………………………………………………………………………..
Vừa nghĩ tới có thể làm trò trước mặt của Trương Vô Kỵ mặt khinh bạc nữ nhân của hắn, Tống Thanh Thư không nén được trong lòng bốc lên có chút tâm tư tà ác.
Bất quá Tống Thanh Thư minh bạch, như là tiếp tục nữa, khó bảo toàn Triệu Mẫn sẽ trở mặt, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất, cho nên trước lắng nghe Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược đang nói những chuyện gì ah.
-Trương Giáo Chủ…giáo chủ mời ta qua đây, chẳng lẽ chỉ là muốn cùng ta nhắc đến chuyện cũ năm xưa sao?
Chu Chỉ Nhược thanh âm của truyền đến.
Trương Vô Kỵ có chút thương cảm nói:
-Chỉ Nhược muội muội, hôm nay không có người ngoài, hà tất xưng hô xa lạ như vậy?
Chu Chỉ Nhược ngẩn ngơ, hiển nhiên bị hắn gợi lên hồi ức ngày trước, cuối cùng nàng thở dài sâu kín:
-Chuyện cũ đã vậy, trong thành Hào Châu ta và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, việc ngày trước còn nhắc lại làm gì?
Trương Vô Kỵ kinh ngạc nhìn nàng:
-Nhưng lúc ở trên núi Thiếu Thất, muội lại không nói như vậy…
Thấy hắn nhắc tới chuyện lúc đại hội Đồ sư, Chu Chỉ Nhược trên mặt trong lúc lơ đảng hiện lên đỏ bừng, liền vội nói:
-Khi đó là ta nhất thời quỷ mê thần hồn, mới cùng ngươi nói những lời này, trong khoảng thời gian sau này ta suy nghĩ nghĩ tới, chúng ta duyên phận đã hết, không cần thiết phải cưỡng cầu nữa.
Trương Vô Kỵ trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi:
-Là bởi vì Tống Thanh Thư sao?"
Nghe được lời của Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn liền nhéo bên hông Tống Thanh Thư, trên mặt khó nén hưng phấn:
-Này, nhắc đến ngươi đấy.
Tống Thanh Thư tức giận liếc nhìn nàng, nghĩ thầm Triệu Mẫn rõ ràng là đang ôm tâm tình nặng nề, giờ lại làm như cao hứng bừng bừng, trong lòng nữ nhân bát quái quả nhiên đúng như là lời của thiên hạ.
Bất quá Tống Thanh Thư cũng thật tò mò Chu Chỉ Nhược sẽ trả lời như thế nào, tiếp tục nghe.
Nghe được Trương Vô Kỵ đề cập đến Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược ngoài miệng lại phủ nhận nói:
-Không có quan hệ tới hắn, là tự ta nghĩ thông suốt.
-Chỉ Nhược, muội không cần gạt ta,
Trương Vô Kỵ trên mặt hiện vẻ thống khổ,
-Ta xem ra muội đã thất thân rồi, chỉ sợ chính là Tống Thanh Thư đã làm chuyện tốt này a.
Nghe một tin bùng nổ, Triệu Mẫn thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, liền tự che miệng mình lại, nàng và Chu Chỉ Nhược đánh nhau lâu như vậy, nàng rõ ràng Trương Vô Kỵ thích mình, nhưng hắn đối Chu Chỉ Nhược hiển nhiên cũng có tình ý, nhiều năm tranh giành nam nhân, hôm nay xem ra đã kết thúc rồi, bất quá đây là trận đấu không có người thắng cuộc, bản thân của nàng cũng không cười nỗi là người thắng lợi...
-Có đúng là nữ nhân, chỉ cần nhìn bề ngoài là có thể nhận biết là còn nguyên vẹn hay đã bị thất thân?
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn về Triệu Mẫn.
Bị ánh mắt của hắn làm cho trong lòng hoảng hốt, Triệu Mẫn cả giận nói:
-Ngươi nhìn ta làm gì? Loại chuyện này làm sao ta biết.
Tống Thanh Thư đánh giá gương mặt tuyệt mỹ của nàng, quan sát đôi lông mi dài, lại nhìn một chút hình dạng bộ ngực nàng, sau cùng còn đưa đầu sát gần ngửi mùi vị trên người nàng, rồi lắc đầu:
-Thực sự là không cách nào nhìn ra, quận chúa rốt cuộc có còn nguyên vẹn không vậy?
Triệu Mẫn bị ánh mắt cổ quái hắn làm cho tò mò xem hắn đang nhìn mình cái gì, đột nhiên nghe được câu hỏi của hắn, thiếu chút nữa tức bể phổi:
-Mắc mớ gì tới ngươi, tránh ra..
Bên đây nháo thành, còn bê kia thì Chu Chỉ Nhược sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sau cùng hít thật sâu một hơi, bình phục kích động tâm tình, lạnh nhạt nói:
-Ta vốn đã là Tống phu nhân, thì chuyện thất thân cũng đâu có cái gì kỳ lại.
-Ta biết chắc là muội không tự ủy thân cho hắn,
Trương Vô Kỵ đứng lên đi qua đi lại trong lương đình, trong lòng cực kỳ nôn nóng,
-Nhất định là hắn dùng thủ đoạn hèn hạ đê tiện gì đó, có đúng không?
Nghĩ đến lúc mình trúng Thập hương nhuyễn cân tán, cả người vô lực bị Tống Thanh Thư tùy ý khi dễ trong đêm đó, Chu Chỉ Nhược sắc mặt cũng có chút khó coi, nếu không tính là đê tiện, thì còn có cái gì khác để nói không là đê tiện đây?
-Muội không nói lời nào, vậy là đúng rồi,
Trương Vô Kỵ một chưởng vỗ nát bấy lan can lương đình,
-Chỉ Nhược, ta nhất định thay muội giết hắn.
Chu Chỉ Nhược nhướng mày, lạnh nhạt nói:
-Hừ…cho là muốn giết hắn, cũng là chính ta đi giết, không dám nhọc lòng đến Trương Giáo Chủ động thủ.
Nàng kỳ thực trong lòng hiểu rõ, bây giờ nếu Tống Thanh Thư không hề phản kháng đứng ở trước mặt nàng, thì nàng cũng không đành lòng động thủ với hắn.
Vốn là lần gặp lại tại Tử Cấm Thành, Chu Chỉ Nhược đã không còn ý niệm báo thù Tống Thanh Thư, lần này nàng đến Sơn Đông là hy vọng có thể gặp lại Tống Thanh Thư, bất quá tại bên cạnh hắn lại còn xuất hiện những nữ nhân khác.
Lần trước tại Tử Cấm Thành nàng đã biết Hạ Thanh Thanh cùng Đông Phương Mộ Tuyết tồn tại bên hắn, bất quá nể tình vì các nàng đến Tử Cấm Thành là vì Tống Thanh Thư báo thù, nàng liền thầm chấp nhận hai nàng tồn tại, nào ngờ lần này lại đụng phải những nữ nhân khác.
Chu Chỉ Nhược từng nói qua, nếu toàn bộ người trong thiên hạ đều phản bội nàng, thì chỉ có Tống Thanh Thư sẽ không bao giờ phản bội nàng, nhưng với tình cảnh trước mắt bây giờ, khiến cho nàng phải hoài nghi, Tống Thanh Thư có còn là con người đã từng yêu mình si ngốc năm xưa hay không nữa?
Lúc thời điểm có thì không quý trọng, đến lúc cảm giác mất đi thì mới hối tiếc không kịp, đây cũng là chân thật trong lòng Chu Chỉ Nhược đang bị xoắn xuýt với Tống Thanh Thư lúc này.
Chu Chỉ Nhược đang trong lúc thất thần, đột nhiên nghe được Trương Vô Kỵ nói:
-Chỉ Nhược…. muội hãy tin tưởng ta, chuyện thất thân của muội ta cũng không ngại, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại có được hay không?
Tống Thanh Thư giữ chặt lấy Triệu Mẫn, cúi đầu liền hướng đôi môi hồng nhuận động nhân của nàng hôn tới, cảm giác được khớp hàm bị đầu lưỡi của hắn tiến nhập, Triệu Mẫn còn chưa kịp tức giận, liền nghe được tiếng Tống Thanh Thư Truyền âm nhập mật:
-Bọn họ có lỗi với chúng ta, chúng ta cần gì phải để cho bọn họ ... thất vọng?
Triệu Mẫn ánh mắt ngẩn ngơ, trong lòng tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, lực chú ý bị phân tán, ý thức phản kháng không còn mãnh liệt nữa .
Dưới ánh trăng Triệu Mẫn đôi gò má trắng nõn tản mát ra hào quang trong suốt như ngọc, thấy đôi mắt nàng mê ly, Tống Thanh Thư cũng không khách sáo, bá đạo dùng đầu lưỡi quấn quýt si mê lấy cái lưỡi nàng .
Cảm giác được Tống Thanh Thư dị động, Triệu Mẫn cũng đã phục hồi tinh thần lại, vừa thẹn vừa giận, khớp hàm liền cắn xuống..
-Ui…
Tống Thanh Thư hít một hơi khí lạnh, cả giận nói,
-Sao lại cắn tại hạ?
-Ai bảo ngươi vô lễ đối với ta?
Triệu Mẫn tuy rằng trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng lo lắng hai người bị Trương Vô Kỵ phát hiện, phải đè nén tức giận, lấy thanh âm cực thấp nói.
-Tại hạ thấy quận chúa đưa môi lại gần, nên tưởng rằng quận chúa muốn hôn tại hạ đây, quận chúa cũng biết con người tại hạ, từ trước đến giờ sẽ không muốn đả thương tình cảm của nữ nhân.
Tống Thanh Thư nói càn,
Thấy hắn trả đũa, Triệu Mẫn phản bác:
-Công tử da mặt quá dầy, quả thật là hiếm thấy. …
-Um..nói nhỏ một chút,
Tống Thanh Thư vội vã đè lại môi của nàng,
-Quận chúa muốn bị bọn họ phát hiện à?
Triệu Mẫn ngẩn ngơ đôi môi giật giật, đem lời muốn nói nuốt trở vào.
Ngón tay của hắn đặt ở trên đôi môi đỏ thắm Triệu Mẫn, cảm giác được nàng hai môi nàng khe khẽ nhúc nhích, Tống Thanh Thư liền đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên đôi môi động nhân của nàng.
Triệu Mẫn bị động tác của hắn cho làm bối rối, nàng không có thể hiểu được, đều thời điểm như thế này, Tống Thanh Thư lại còn cố tình sàm sở nàng, nếu không phải vì lo lắng gây nên động tĩnh làm kinh động hai người từ xa xa kia, nàng đã sớm phản ứng mạnh với hắn rồi.
-Sờ đủ chưa!
Triệu Mẫn hung hăng trừng Tống Thanh Thư.
-Chưa..
Triệu Mẫn bị hắn chẳng hề xấu hổ chọc tức, nàng còn muốn mắng, vậy mà đôi môi mới khi vừa hé mở, ngón tay của đối phương liền thuận thế đưa vào trong miệng nàng, Triệu Mẫn không biết là mình đã làm chuyện không đúng, phản ứng đầu tiên lại là lè lưỡi liếm một vòng quanh đầu ngón tay của hắn.
Từ đầu ngón tay truyền tới đầu lưỡi mềm mại của Triệu Mẫn làm cho trong lòng Tống Thanh Thư rung động, hắn nhẹ nhàng rút lấy ra ngón tay, lại bướng bỉnh một lần nữa đưa ngón tay vào trở lại trong miệng nàng.
Triệu Mẫn bị hành vi hắn to gan khinh bạc làm cho nàng mặt đỏ tới mang tai, không nhịn nữa, dùng sức cắn lên ngón tay hắn, trong miệng đã có mùi máu tanh tanh, Triệu Mẫn ngạc nhiên phát hiện ngón tay ghê tởm của hắn vẫn không có rút ra, cũng không có vận công bảo vệ ngón tay của mình, trái lại nhu hòa nhìn nàng, tùy ý để nàng cắn….
-Phì..phì..
Triệu Mẫn liền vội vàng đem tay hắn phun ra, dù nổi giận nhưng không nhịn được trong lòng hiếu kỳ,
-Ngươi làm sao không vận công chống lại?
-Nếu như tại hạ đem chân vận lên ngón tay, chỉ sợ hàm răng xinh đẹp của quận chúa không giữ được,
Tống Thanh Thư mỉm cười nói,
-Huống chi tại hạ đường đột, nên chịu chút nghiêm phạt cũng không là gì.
Triệu Mẫn không biết vì sao, tuy rằng mình rất tức giận, lại có thể chỉ có vài lời nói của hắn làm cho tiêu tan thành mây khói, đành phụng phịu cảnh cáo nói:
-Lần sau không được như vậy nữa..
-Cũng không nhất định..
Tống Thanh Thư nhìn phía xa về phía hai người kia, ánh mắt phức tạp,
-Nam nhân của quận chúa khi dễ nữ nhân của tại hạ, cho nên tại hạ tự nhiên phải khi dễ lại nữ nhân của hắn..
-Cái gì mà là nam nhân, nữ nhân lộn xộn như vậy,
Triệu Mẫn cũng nhìn phía hai người rất xa kia, thoáng cái liền bóc trần lời nói dối Tống Thanh Thư,
-Hai người bọn họ ngồi xa như vậy, Trương Vô Kỵ có thể làm cái gì mà khi dễ chứ?
-Thật không?
Tống Thanh Thư làm bộ như đến giờ mới hiểu,
-Bất quá bây giờ không làm cái gì, cũng không có nghĩa là lát nữa không làm cái gì, chẳng qua là tại hạ trả đũa hơi sớm mà thôi..
-Hừ..lúc nào cũng có lý do..
Triệu Mẫn hận đến răng ngưa ngứa, nghĩ thầm vừa rồi tại sao đột nhiên lại nhẹ dạ, đúng ra nên cắn đứt ngón tay ghê tởm của hắn, nhìn hắn còn có thể đắc ý như vậy nữa không..
Triệu Mẫn cùng Tống Thanh Thư nói chuyện trời đất cũng sợ bị phát hiện, cho nên một người kê sát lỗ tai nhỏ giọng bật hơi, một người công lực thâm hậu, dùng Truyền Âm Nhập Mật đáp lại, tương phản về phía Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược ngồi ở nơi trống trải tại lương đình trò chuyện, không có hạ thấp giọng, cho nên Triệu Mẫn cùng Tống Thanh Thư có thể văng vẳng nghe được bọn họ trao đổi..
……………………………………………………………………………………..
Vừa nghĩ tới có thể làm trò trước mặt của Trương Vô Kỵ mặt khinh bạc nữ nhân của hắn, Tống Thanh Thư không nén được trong lòng bốc lên có chút tâm tư tà ác.
Bất quá Tống Thanh Thư minh bạch, như là tiếp tục nữa, khó bảo toàn Triệu Mẫn sẽ trở mặt, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất, cho nên trước lắng nghe Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược đang nói những chuyện gì ah.
-Trương Giáo Chủ…giáo chủ mời ta qua đây, chẳng lẽ chỉ là muốn cùng ta nhắc đến chuyện cũ năm xưa sao?
Chu Chỉ Nhược thanh âm của truyền đến.
Trương Vô Kỵ có chút thương cảm nói:
-Chỉ Nhược muội muội, hôm nay không có người ngoài, hà tất xưng hô xa lạ như vậy?
Chu Chỉ Nhược ngẩn ngơ, hiển nhiên bị hắn gợi lên hồi ức ngày trước, cuối cùng nàng thở dài sâu kín:
-Chuyện cũ đã vậy, trong thành Hào Châu ta và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, việc ngày trước còn nhắc lại làm gì?
Trương Vô Kỵ kinh ngạc nhìn nàng:
-Nhưng lúc ở trên núi Thiếu Thất, muội lại không nói như vậy…
Thấy hắn nhắc tới chuyện lúc đại hội Đồ sư, Chu Chỉ Nhược trên mặt trong lúc lơ đảng hiện lên đỏ bừng, liền vội nói:
-Khi đó là ta nhất thời quỷ mê thần hồn, mới cùng ngươi nói những lời này, trong khoảng thời gian sau này ta suy nghĩ nghĩ tới, chúng ta duyên phận đã hết, không cần thiết phải cưỡng cầu nữa.
Trương Vô Kỵ trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi:
-Là bởi vì Tống Thanh Thư sao?"
Nghe được lời của Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn liền nhéo bên hông Tống Thanh Thư, trên mặt khó nén hưng phấn:
-Này, nhắc đến ngươi đấy.
Tống Thanh Thư tức giận liếc nhìn nàng, nghĩ thầm Triệu Mẫn rõ ràng là đang ôm tâm tình nặng nề, giờ lại làm như cao hứng bừng bừng, trong lòng nữ nhân bát quái quả nhiên đúng như là lời của thiên hạ.
Bất quá Tống Thanh Thư cũng thật tò mò Chu Chỉ Nhược sẽ trả lời như thế nào, tiếp tục nghe.
Nghe được Trương Vô Kỵ đề cập đến Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược ngoài miệng lại phủ nhận nói:
-Không có quan hệ tới hắn, là tự ta nghĩ thông suốt.
-Chỉ Nhược, muội không cần gạt ta,
Trương Vô Kỵ trên mặt hiện vẻ thống khổ,
-Ta xem ra muội đã thất thân rồi, chỉ sợ chính là Tống Thanh Thư đã làm chuyện tốt này a.
Nghe một tin bùng nổ, Triệu Mẫn thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, liền tự che miệng mình lại, nàng và Chu Chỉ Nhược đánh nhau lâu như vậy, nàng rõ ràng Trương Vô Kỵ thích mình, nhưng hắn đối Chu Chỉ Nhược hiển nhiên cũng có tình ý, nhiều năm tranh giành nam nhân, hôm nay xem ra đã kết thúc rồi, bất quá đây là trận đấu không có người thắng cuộc, bản thân của nàng cũng không cười nỗi là người thắng lợi...
-Có đúng là nữ nhân, chỉ cần nhìn bề ngoài là có thể nhận biết là còn nguyên vẹn hay đã bị thất thân?
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn về Triệu Mẫn.
Bị ánh mắt của hắn làm cho trong lòng hoảng hốt, Triệu Mẫn cả giận nói:
-Ngươi nhìn ta làm gì? Loại chuyện này làm sao ta biết.
Tống Thanh Thư đánh giá gương mặt tuyệt mỹ của nàng, quan sát đôi lông mi dài, lại nhìn một chút hình dạng bộ ngực nàng, sau cùng còn đưa đầu sát gần ngửi mùi vị trên người nàng, rồi lắc đầu:
-Thực sự là không cách nào nhìn ra, quận chúa rốt cuộc có còn nguyên vẹn không vậy?
Triệu Mẫn bị ánh mắt cổ quái hắn làm cho tò mò xem hắn đang nhìn mình cái gì, đột nhiên nghe được câu hỏi của hắn, thiếu chút nữa tức bể phổi:
-Mắc mớ gì tới ngươi, tránh ra..
Bên đây nháo thành, còn bê kia thì Chu Chỉ Nhược sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sau cùng hít thật sâu một hơi, bình phục kích động tâm tình, lạnh nhạt nói:
-Ta vốn đã là Tống phu nhân, thì chuyện thất thân cũng đâu có cái gì kỳ lại.
-Ta biết chắc là muội không tự ủy thân cho hắn,
Trương Vô Kỵ đứng lên đi qua đi lại trong lương đình, trong lòng cực kỳ nôn nóng,
-Nhất định là hắn dùng thủ đoạn hèn hạ đê tiện gì đó, có đúng không?
Nghĩ đến lúc mình trúng Thập hương nhuyễn cân tán, cả người vô lực bị Tống Thanh Thư tùy ý khi dễ trong đêm đó, Chu Chỉ Nhược sắc mặt cũng có chút khó coi, nếu không tính là đê tiện, thì còn có cái gì khác để nói không là đê tiện đây?
-Muội không nói lời nào, vậy là đúng rồi,
Trương Vô Kỵ một chưởng vỗ nát bấy lan can lương đình,
-Chỉ Nhược, ta nhất định thay muội giết hắn.
Chu Chỉ Nhược nhướng mày, lạnh nhạt nói:
-Hừ…cho là muốn giết hắn, cũng là chính ta đi giết, không dám nhọc lòng đến Trương Giáo Chủ động thủ.
Nàng kỳ thực trong lòng hiểu rõ, bây giờ nếu Tống Thanh Thư không hề phản kháng đứng ở trước mặt nàng, thì nàng cũng không đành lòng động thủ với hắn.
Vốn là lần gặp lại tại Tử Cấm Thành, Chu Chỉ Nhược đã không còn ý niệm báo thù Tống Thanh Thư, lần này nàng đến Sơn Đông là hy vọng có thể gặp lại Tống Thanh Thư, bất quá tại bên cạnh hắn lại còn xuất hiện những nữ nhân khác.
Lần trước tại Tử Cấm Thành nàng đã biết Hạ Thanh Thanh cùng Đông Phương Mộ Tuyết tồn tại bên hắn, bất quá nể tình vì các nàng đến Tử Cấm Thành là vì Tống Thanh Thư báo thù, nàng liền thầm chấp nhận hai nàng tồn tại, nào ngờ lần này lại đụng phải những nữ nhân khác.
Chu Chỉ Nhược từng nói qua, nếu toàn bộ người trong thiên hạ đều phản bội nàng, thì chỉ có Tống Thanh Thư sẽ không bao giờ phản bội nàng, nhưng với tình cảnh trước mắt bây giờ, khiến cho nàng phải hoài nghi, Tống Thanh Thư có còn là con người đã từng yêu mình si ngốc năm xưa hay không nữa?
Lúc thời điểm có thì không quý trọng, đến lúc cảm giác mất đi thì mới hối tiếc không kịp, đây cũng là chân thật trong lòng Chu Chỉ Nhược đang bị xoắn xuýt với Tống Thanh Thư lúc này.
Chu Chỉ Nhược đang trong lúc thất thần, đột nhiên nghe được Trương Vô Kỵ nói:
-Chỉ Nhược…. muội hãy tin tưởng ta, chuyện thất thân của muội ta cũng không ngại, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại có được hay không?