Cao Thủ Thâu Hương (Edit Và Cải Biên)
Chương 584 : TƯ ĐỊNH CHUNG THÂN
Ngày đăng: 10:06 31/07/20
CHƯƠNG 584: TƯ ĐỊNH CHUNG THÂN.
Thật là một tiểu yêu tinh làm người mê chết mà không đền mạng!
Tống Thanh Thư bị lời nói ngọt ngào cực kỳ của Triệu Mẫn làm cho trong lòng rung động, vội nói:
-Quận chúa nói chuyện cẩn thận, đừng dùng loại giọng nói này làm chết người đấy a, không cần phải thế đâu..
Một bên Lý Mạc Sầu cũng là nghe được, trong lòng nhảy một cái, không nhịn được thầm mắng, chính mình xưa nay cũng chưa hề nói được như vậy..
Nhìn thấy Tống Thanh Thư phản ứng bộ này, Triệu Mẫn trong mắt loé ra vẻ giảo hoạt, bất quá vì phải trêu chọc nữ nhân kia, nên dùng cái loại ngữ khí ngọt ngào nũng nịu vừa rồi, dù là nàng sinh ra trên thảo nguyên Mông Cổ, từ trước đến giờ to gan lớn mật, cũng có chút nổi da gà ngượng ngùng xấu hổ, khi khôi phục lại bình thường liền hỏi,
-Ta có phải là đã không còn có thuốc chữa?
Triệu Mẫn còn có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, nàng còn có quá nhiều chuyện để làm, nếu như vừa rồi cùng Minh Tôn đồng quy vu tận thì thôi không nói, nhưng hôm nay Minh Tôn đã đào tẩu thành công, nàng lại vô thanh vô tức chết ở trên Hắc Mộc Nhai này, thực sự là không cam lòng.
-Minh Tôn vì muốn trì hoãn làm chậm lại cái chết của quận chúa, ra tay đánh trọng thương nhưng lão lại làm quận chúa mất mạng tại chỗ, do đó khi xuất chưởng còn lưu lại một phần lực giữ lại, do đó tại hạ vẫn còn có thể có thể trị thương. . .
Đối với thương thế Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư sớm đã có phán đoán, giảnh giải sơ lược cách trị thương cho nàng biết…
-Um..?
Triệu Mẫn hơi đỏ mặt, lộ ra ý cười quái lạ,
-Ta còn tưởng rằng ngươi lại giống như lần trước nói ra cái gì Song. . Song…. với ý đồ xấu đây.
Có Lý Mạc Sầu ở một bên cạnh, hai chữ "Song Tu" đúng là có chút ngượng ngùng khó nói ra khỏi miệng.
Tống Thanh Thư nghiêm sắc mặt:
-Quận chúa nghĩ tại hạ là loại người thừa dịp cháy nhà hôi của sao?
Triệu Mẫn ngoẹo cổ nhìn chăm chú hắn một lúc, cười nói:
- Lần trước ngươi không phải là lừa gạt ta như vậy sao?
Tống Thanh Thư hô lên oan uổng, giải thích:
-Tại hạ lần trước cũng không có lừa cô nương, dựa vào công lực của tại hạ khi đó, ngoại trừ cái phương pháp đó, thì không có cách nào trị liệu nội thương của cô nương, sau này nhân duyên tụ hội, tại hạ lĩnh ngộ một loại pháp môn mới, vừa vặn có thể sử dụng để trị liệu nội thương cho quận chúa.
Lấy Tống Thanh Thư bây giờ kinh nghiệm, biết trên đời có bốn loại thần công kỳ liệu trị thương: Cửu Âm Chân Kinh, Thần Chiếu Kinh, Nhất Dương Chỉ, Hoan Hỉ Thiền Pháp, mỗi loại có ưu điểm, mỗi loại cũng có khuyết điểm, nhưng mỗi loại đều có hiệu quả khởi tử hồi sinh. Bốn loại phương pháp trị thương này thì Tống Thanh Thư biết được ba loại, chỉ tiếc là bởi vì tu luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp, dẫn đến Cửu Âm Chân Khí cùng với Thần Chiếu Chân Khí trong nội thể của hắn tan rã, vì lẽ đó từ trước tới nay hắn thực chỉ còn có một phương pháp song tu mà thôi.
Sau đó ở Khai Phong vì cứu Hồ phu nhân, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng tỏ ra, lĩnh ngộ được cách tạo ra hư cấu kinh mạch, cứ như vậy Tống Thanh Thư mới có thể vận hành Thần Chiếu Chân Khí cùng Cửu Âm Chân Khí để thêm có cách trị thương.
Khoảng thời gian này Tống Thanh Thư võ công có thể nói cảnh giới ngày một cao thêm, cùng với hư cấu kinh mạch có chút ít quan hệ, dù sao người khác chỉ có một đan điền cùng kinh mạch, hắn cùng lúc đồng thời có được ba bộ, hơn nữa bộ nào cũng đều luyện đến thần công đỉnh cấp.
Triệu Mẫn nghe được hắn nói, lại ám thối:
-Hừ….ngươi cũng biết loại biện pháp kia là… không đứng đắn.
Đứng bên cạnh Lý Mạc Sầu cũng dựng thẳng lắng lỗ tai nghe, bỗng nhiên biến sắc, đứng dậy nói:
-Ngươi nếu biết phương pháp trị liệu, vì sao trước đó đối với ta. . . đối với ta nói dối như vậy.
Vừa nghĩ tới trước là do không muốn Song Tu, cho nên mới đối lập tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, Lý Mạc Sầu sắc mặt tức giận đến cả người run.
Tống Thanh Thư lại giải thích:
-Tiên Tử đừng hiểu lầm, phương pháp trị thương này đều là nhằm vào các nguyên nhân bị ngoại lực tác động tạo thành nội thương, còn như Tiên Tử thì nguyên nhân là tự thân tẩu hỏa nhập ma tạo thành thương thế, nên thật sự không thể ra sức a.
Lý Mạc Sầu sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tựa hồ đang nhận biết hắn nói là không thật tình…
Tống Thanh Thư lúng túng, vội vàng nhìn chung quanh rồi nói:
-Hai người đều cần thời gian khôi phục lại thương thế, nơi đây tuy vắng vẻ không người, nhưng vì vừa rồi tại hạ lấy được khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp, đã kinh động đến Nhậm Ngã Hành, có thể là không bao lâu sẽ có người lục soát tới nơi này, chúng ta vẫn là mau chóng hạ sơn cho kịp thời gian
-Được…
Nói đến chính sự, Triệu Mẫn liền khôi phục thư thái, tuy nhiên nàng rất nhanh lại nhớ tới Tam Thi Não Thần Đan, cau mày nói,
-Nhưng là. . .
Tống Thanh Thư biết nàng đang lo lắng cái gì, liền nói:
-Yên tâm đi, sau khi đưa hai người xuống núi, tại hạ sẽ quay đầu trở lại tìm giải dược.
-Như vậy thì quá nguy hiểm, võ công của ngươi tuy cao, nhưng bên trong này dù sao cũng là Tổng Đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, không phải dễ dàng cứ năm lần bảy lượt ra vào như vậy.
Triệu Mẫn cau mày nói.
-Cho nên mới cần trước tiên đem hai người đưa xuống hạ sơn, thì tại hạ mới không có nỗi lo về sau a.
Tống Thanh Thư mỉm cười, đột nhiên biến đổi sắc mặt,
-Có người đến.
Thực lấy công lực của Tống Thanh Thư, lẽ ra sớm đã phát hiện, thứ nhất có thể vừa rồi hắn trị thương cho Triệu Mẫn, tổn hao nội lực không cạn, thứ hai bởi vì đang tập trung làm sao giải thích cho hai nàng, nhất thời bất cẩn, dẫn đến có người đã đến ngoài cổng biệt viện thì hắn mới phát hiện ra được.
-Ha ha ha ha…..
Ngoài cổng lớn truyền đến một trận cười dài,
-Lão phu cho là thần thánh phương nào đại giá quang lâm Hắc Mộc Nhai, hóa ra là tân nhiệm Kim Xà Vương a.
Một nam nhân trung niên vóc người rất cao, trên người một bộ thanh đi tới, gương nặt thì dài, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, tựa như cương thi mới từ bên trong phần mộ đi ra vậy, chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo- Nhậm Ngã Hành, đứng ở bên cạnh lão là Thánh Cô Nhậm Doanh Doanh, thần sắc khá là phức tạp quan sát ba người Tống Thanh Thư.
Tiếp theo rất nhiều cao thủ Nhật Nguyệt Thần Giáo nối đuôi nhau vào, đem đám người của Tống Thanh Thư vây vào chính giữa.
Tống Thanh Thư lặng lẽ đem hai nàng che chở ở phía sau, hơi mỉm cười nói:
-Đã lâu không gặp, Nhâm giáo chủ phong thái vẫn như trước a.
Nhưng trong lòng thì âm thầm lo lắng, cho dù là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo không giữ lại được mình, tuy nhiên mình bây giờ công lực đang hao tổn, Triệu Mẫn bị thương nặng, Lý Mạc Sầu cũng cần thời gian khôi phục, nếu như hơi có sơ xuất, rất có khả năng không bảo vệ được hai nàng.
-Nhờ phúc đức của Kim Xà Vương, bổn tọa vẫn rất tốt.
Nhậm Ngã Hành ánh mắt lần lượt lướt qua Triệu Mẫn, Lý Mạc Sầu, đương nhiên nhìn ra được tình hình của hai nàng bây giờ, nên hoàn toàn yên tâm, dù sao lão đối với võ công Tống Thanh Thư, vẫn có vài phần kiêng kỵ,
-Không biết đêm khuya Kim Xà Vương đến viếng thăm Hắc Mộc Nhai, vì có chuyện gì?
Ngôn từ tuy khách sáo, nhưng trong giọng nói hàn băng đáng sợ, Tống Thanh Thư đã từng cùng Đông Phương Bất Bại kề vai chiến đấu, chỉ một điểm này, lão đã kiên quyết không thể dung thứ được cho đối phương. Nếu là bình thường, lão có thể là không tự tin đối phó Tống Thanh Thư, nhưng hôm nay đối phương một thân một mình rơi vào đại bản doanh của mình, bên người còn có hai nữ nhân nhu nhược, cơ hội như vậy, là ngàn năm một thuở.
Triệu Mẫn cũng rõ ràng bây giờ Tống Thanh Thư đam vào thế khó xử, đôi ngươi lay chuyển, liền nảy ra ý, cười khanh khách nói rằng:
-Cúng ta lần này lên trên Hắc Mộc Nhai lần này không có ác ý, chỉ là bởi vì trong nhà tỷ muội gần đây nghe nói Tống lang cùng lệnh ái tư định chung thân, vì lo lắng tính tình của Nhâm đại tiểu thư bất đồng, sợ dẫn đến ngày sau gia trạch không yên, nên mấy tỷ muội bảo tiểu nữ và Lý tỷ tỷ cùng bồi Tống lang lên núi, thay mặt các tỷ muội xem thử tình hình như thế nào.
Thật là một tiểu yêu tinh làm người mê chết mà không đền mạng!
Tống Thanh Thư bị lời nói ngọt ngào cực kỳ của Triệu Mẫn làm cho trong lòng rung động, vội nói:
-Quận chúa nói chuyện cẩn thận, đừng dùng loại giọng nói này làm chết người đấy a, không cần phải thế đâu..
Một bên Lý Mạc Sầu cũng là nghe được, trong lòng nhảy một cái, không nhịn được thầm mắng, chính mình xưa nay cũng chưa hề nói được như vậy..
Nhìn thấy Tống Thanh Thư phản ứng bộ này, Triệu Mẫn trong mắt loé ra vẻ giảo hoạt, bất quá vì phải trêu chọc nữ nhân kia, nên dùng cái loại ngữ khí ngọt ngào nũng nịu vừa rồi, dù là nàng sinh ra trên thảo nguyên Mông Cổ, từ trước đến giờ to gan lớn mật, cũng có chút nổi da gà ngượng ngùng xấu hổ, khi khôi phục lại bình thường liền hỏi,
-Ta có phải là đã không còn có thuốc chữa?
Triệu Mẫn còn có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, nàng còn có quá nhiều chuyện để làm, nếu như vừa rồi cùng Minh Tôn đồng quy vu tận thì thôi không nói, nhưng hôm nay Minh Tôn đã đào tẩu thành công, nàng lại vô thanh vô tức chết ở trên Hắc Mộc Nhai này, thực sự là không cam lòng.
-Minh Tôn vì muốn trì hoãn làm chậm lại cái chết của quận chúa, ra tay đánh trọng thương nhưng lão lại làm quận chúa mất mạng tại chỗ, do đó khi xuất chưởng còn lưu lại một phần lực giữ lại, do đó tại hạ vẫn còn có thể có thể trị thương. . .
Đối với thương thế Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư sớm đã có phán đoán, giảnh giải sơ lược cách trị thương cho nàng biết…
-Um..?
Triệu Mẫn hơi đỏ mặt, lộ ra ý cười quái lạ,
-Ta còn tưởng rằng ngươi lại giống như lần trước nói ra cái gì Song. . Song…. với ý đồ xấu đây.
Có Lý Mạc Sầu ở một bên cạnh, hai chữ "Song Tu" đúng là có chút ngượng ngùng khó nói ra khỏi miệng.
Tống Thanh Thư nghiêm sắc mặt:
-Quận chúa nghĩ tại hạ là loại người thừa dịp cháy nhà hôi của sao?
Triệu Mẫn ngoẹo cổ nhìn chăm chú hắn một lúc, cười nói:
- Lần trước ngươi không phải là lừa gạt ta như vậy sao?
Tống Thanh Thư hô lên oan uổng, giải thích:
-Tại hạ lần trước cũng không có lừa cô nương, dựa vào công lực của tại hạ khi đó, ngoại trừ cái phương pháp đó, thì không có cách nào trị liệu nội thương của cô nương, sau này nhân duyên tụ hội, tại hạ lĩnh ngộ một loại pháp môn mới, vừa vặn có thể sử dụng để trị liệu nội thương cho quận chúa.
Lấy Tống Thanh Thư bây giờ kinh nghiệm, biết trên đời có bốn loại thần công kỳ liệu trị thương: Cửu Âm Chân Kinh, Thần Chiếu Kinh, Nhất Dương Chỉ, Hoan Hỉ Thiền Pháp, mỗi loại có ưu điểm, mỗi loại cũng có khuyết điểm, nhưng mỗi loại đều có hiệu quả khởi tử hồi sinh. Bốn loại phương pháp trị thương này thì Tống Thanh Thư biết được ba loại, chỉ tiếc là bởi vì tu luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp, dẫn đến Cửu Âm Chân Khí cùng với Thần Chiếu Chân Khí trong nội thể của hắn tan rã, vì lẽ đó từ trước tới nay hắn thực chỉ còn có một phương pháp song tu mà thôi.
Sau đó ở Khai Phong vì cứu Hồ phu nhân, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng tỏ ra, lĩnh ngộ được cách tạo ra hư cấu kinh mạch, cứ như vậy Tống Thanh Thư mới có thể vận hành Thần Chiếu Chân Khí cùng Cửu Âm Chân Khí để thêm có cách trị thương.
Khoảng thời gian này Tống Thanh Thư võ công có thể nói cảnh giới ngày một cao thêm, cùng với hư cấu kinh mạch có chút ít quan hệ, dù sao người khác chỉ có một đan điền cùng kinh mạch, hắn cùng lúc đồng thời có được ba bộ, hơn nữa bộ nào cũng đều luyện đến thần công đỉnh cấp.
Triệu Mẫn nghe được hắn nói, lại ám thối:
-Hừ….ngươi cũng biết loại biện pháp kia là… không đứng đắn.
Đứng bên cạnh Lý Mạc Sầu cũng dựng thẳng lắng lỗ tai nghe, bỗng nhiên biến sắc, đứng dậy nói:
-Ngươi nếu biết phương pháp trị liệu, vì sao trước đó đối với ta. . . đối với ta nói dối như vậy.
Vừa nghĩ tới trước là do không muốn Song Tu, cho nên mới đối lập tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, Lý Mạc Sầu sắc mặt tức giận đến cả người run.
Tống Thanh Thư lại giải thích:
-Tiên Tử đừng hiểu lầm, phương pháp trị thương này đều là nhằm vào các nguyên nhân bị ngoại lực tác động tạo thành nội thương, còn như Tiên Tử thì nguyên nhân là tự thân tẩu hỏa nhập ma tạo thành thương thế, nên thật sự không thể ra sức a.
Lý Mạc Sầu sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tựa hồ đang nhận biết hắn nói là không thật tình…
Tống Thanh Thư lúng túng, vội vàng nhìn chung quanh rồi nói:
-Hai người đều cần thời gian khôi phục lại thương thế, nơi đây tuy vắng vẻ không người, nhưng vì vừa rồi tại hạ lấy được khẩu quyết Hấp Tinh Đại Pháp, đã kinh động đến Nhậm Ngã Hành, có thể là không bao lâu sẽ có người lục soát tới nơi này, chúng ta vẫn là mau chóng hạ sơn cho kịp thời gian
-Được…
Nói đến chính sự, Triệu Mẫn liền khôi phục thư thái, tuy nhiên nàng rất nhanh lại nhớ tới Tam Thi Não Thần Đan, cau mày nói,
-Nhưng là. . .
Tống Thanh Thư biết nàng đang lo lắng cái gì, liền nói:
-Yên tâm đi, sau khi đưa hai người xuống núi, tại hạ sẽ quay đầu trở lại tìm giải dược.
-Như vậy thì quá nguy hiểm, võ công của ngươi tuy cao, nhưng bên trong này dù sao cũng là Tổng Đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, không phải dễ dàng cứ năm lần bảy lượt ra vào như vậy.
Triệu Mẫn cau mày nói.
-Cho nên mới cần trước tiên đem hai người đưa xuống hạ sơn, thì tại hạ mới không có nỗi lo về sau a.
Tống Thanh Thư mỉm cười, đột nhiên biến đổi sắc mặt,
-Có người đến.
Thực lấy công lực của Tống Thanh Thư, lẽ ra sớm đã phát hiện, thứ nhất có thể vừa rồi hắn trị thương cho Triệu Mẫn, tổn hao nội lực không cạn, thứ hai bởi vì đang tập trung làm sao giải thích cho hai nàng, nhất thời bất cẩn, dẫn đến có người đã đến ngoài cổng biệt viện thì hắn mới phát hiện ra được.
-Ha ha ha ha…..
Ngoài cổng lớn truyền đến một trận cười dài,
-Lão phu cho là thần thánh phương nào đại giá quang lâm Hắc Mộc Nhai, hóa ra là tân nhiệm Kim Xà Vương a.
Một nam nhân trung niên vóc người rất cao, trên người một bộ thanh đi tới, gương nặt thì dài, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, tựa như cương thi mới từ bên trong phần mộ đi ra vậy, chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo- Nhậm Ngã Hành, đứng ở bên cạnh lão là Thánh Cô Nhậm Doanh Doanh, thần sắc khá là phức tạp quan sát ba người Tống Thanh Thư.
Tiếp theo rất nhiều cao thủ Nhật Nguyệt Thần Giáo nối đuôi nhau vào, đem đám người của Tống Thanh Thư vây vào chính giữa.
Tống Thanh Thư lặng lẽ đem hai nàng che chở ở phía sau, hơi mỉm cười nói:
-Đã lâu không gặp, Nhâm giáo chủ phong thái vẫn như trước a.
Nhưng trong lòng thì âm thầm lo lắng, cho dù là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo không giữ lại được mình, tuy nhiên mình bây giờ công lực đang hao tổn, Triệu Mẫn bị thương nặng, Lý Mạc Sầu cũng cần thời gian khôi phục, nếu như hơi có sơ xuất, rất có khả năng không bảo vệ được hai nàng.
-Nhờ phúc đức của Kim Xà Vương, bổn tọa vẫn rất tốt.
Nhậm Ngã Hành ánh mắt lần lượt lướt qua Triệu Mẫn, Lý Mạc Sầu, đương nhiên nhìn ra được tình hình của hai nàng bây giờ, nên hoàn toàn yên tâm, dù sao lão đối với võ công Tống Thanh Thư, vẫn có vài phần kiêng kỵ,
-Không biết đêm khuya Kim Xà Vương đến viếng thăm Hắc Mộc Nhai, vì có chuyện gì?
Ngôn từ tuy khách sáo, nhưng trong giọng nói hàn băng đáng sợ, Tống Thanh Thư đã từng cùng Đông Phương Bất Bại kề vai chiến đấu, chỉ một điểm này, lão đã kiên quyết không thể dung thứ được cho đối phương. Nếu là bình thường, lão có thể là không tự tin đối phó Tống Thanh Thư, nhưng hôm nay đối phương một thân một mình rơi vào đại bản doanh của mình, bên người còn có hai nữ nhân nhu nhược, cơ hội như vậy, là ngàn năm một thuở.
Triệu Mẫn cũng rõ ràng bây giờ Tống Thanh Thư đam vào thế khó xử, đôi ngươi lay chuyển, liền nảy ra ý, cười khanh khách nói rằng:
-Cúng ta lần này lên trên Hắc Mộc Nhai lần này không có ác ý, chỉ là bởi vì trong nhà tỷ muội gần đây nghe nói Tống lang cùng lệnh ái tư định chung thân, vì lo lắng tính tình của Nhâm đại tiểu thư bất đồng, sợ dẫn đến ngày sau gia trạch không yên, nên mấy tỷ muội bảo tiểu nữ và Lý tỷ tỷ cùng bồi Tống lang lên núi, thay mặt các tỷ muội xem thử tình hình như thế nào.