Cặp Đôi Hoàn Cảnh
Chương 8 :
Ngày đăng: 15:33 19/04/20
Type: yenxitrum89
Chạng vạng ngày hôm sau, Hồ Tam bên Lâm phủ tới tìm Bạch Hạ, nói là Lâm Nam bệnh rồi, nhờ nàng qua xem thử.
Bạch Hạ vừa nghe, lập tức thầm mắng trong lòng một câu: “Ấu trĩ chết đi được!”
Hôm qua mới vừa đưa ra kết luận nàng thích “ma ốm”, hôm nay đã bệnh liệt giường rồi, tốc độ như thế, hiệu suất như thế…
Cho dù Bạch Hạ rất muốn đóng cửa thả Chiến Phong ra, nhưng sau cùng cũng không nói gì cả mà thành thật nhận lời.
Bởi vì nàng mới nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, ở đây chỉ có mỗi Lâm Nam biết được thân phận người Bạch gia của nàng, nếu để lộ ra ngoài, khó tránh khỏi khiến cho người nhà Tiêu Sơ chú ý, họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, nếu thật sự tới khi đó, phiền phức sẽ lớn lắm đây.
Sau khi giải thích với hạ nhân Tiêu phủ đang kinh ngạc rằng mình chỉ biết sơ sơ về y lý, Bạch Hạ liền ra khỏi cửa cùng Hồ Tam.
“Lần này chủ tử ngươi đang định giở trò gì đấy?”
“Hừ!”
“… Ghê vậy sao!”
Do đuổi bắt lâu ngày nên Bạch Hạ với đám hộ vệ bên người Lâm Nam cũng xem như người quen cũ, có điều nàng vẫn chưa bị đối xử vô lễ lần nào, nên lúc này thái độ kiêu căng hếch mũi lên trời kia của Hồ Tam thật sự khiến nàng rất khó chịu.
Hơn nữa lúc trước nàng vẫn luôn nghi ngờ, sở dĩ Lâm Nam đã đi rồi mà còn quay lại thực ra chẳng phải vì cô nương xinh đẹp nào cả, mà ngày đó tại phiên chợ nàng vẫn bị Hồ Tam phát hiện, sau đó chạy đi báo cáo với chủ tử.
Thù mới lại thêm hận cũ, tròng mắt Bạch Hạ xoay chuyển, nàng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Sau khi bị sói cắn sẽ rất dễ mắc một căn bệnh, sợ ánh sáng, sợ nước, gào rống điên cuồng giống như chó dại, cuối cùng tuyệt khí thân vong. Căn bệnh này kỳ lạ ở chỗ, có thể mắc bệnh cũng có thể không mắc bệnh, song lại không biết được mình rốt cuộc có mắc bệnh hay không, có thể sẽ phát bệnh cũng có thể vĩnh viễn sẽ không phát bệnh, có điều lại không biết được rốt cuộc lúc nào sẽ phát bệnh. Trước khi phát bệnh sẽ chẳng khác gì người bình thường, nhưng một khi phát bệnh thì có là thần tiên cũng không cứu được”. Nàng nghiêng đầu nhìn sắc mặt Hồ Tam đã xanh lét rồi lại thương cảm bổ sung thêm một câu: “Ngoài ra, thời kỳ ủ bệnh khoảng hai mươi năm, cho nên, ngươi vẫn còn mười chín năm mười một tháng nữa để hoàn toàn chắc chắn mình có bình yên vô sự hay không, chúc ngươi may mắn nhé!”
Hồ Tam như bị sét đánh, cả khuôn mặt cháy đen, cứng lại.
Tâm trạng của Bạch Hạ liền vui vẻ hẳn lên, nàng hưng phấn sải bước đi trước, nghênh ngang tiến vào đại môn Lâm phủ.
Khi nhìn thấy Lâm Nam, cuối cùng Bạch Hạ cũng hiểu vì sao lúc nãy thái độ của Hồ Tam đối với nàng lại như vậy.
Lâm Nam chẳng những không giở trò gì hết, mà hắn bệnh thật rồi, hơn nữa bệnh không hề nhẹ, điều này khiến cho Bạch Hạ vốn không có tâm lý chuẩn bị trở tay không kịp, thậm chí nàng còn không biết phải phản ứng thế nào.
Đứng sững ở trong phòng một lúc lâu, nàng mới thốt lên một câu: “Huynh lại dùng khổ nhục kế phải không?”
Vừa dứt lời liền suýt chút nữa thì nàng bị mỹ nữ đang săn sóc cho Lâm Nam giết chết bằng ánh mắt phẫn nộ…
“Cho dù ta dùng khổ nhục kế thì ít ra cái khổ mà ta phải chịu cũng là thật đúng không?” Lâm Nam tựa vào đầu giường, mái tóc màu nâu nhạt để xõa xuống vai, trên người đắp một chiếc chăn bông dày, sắc mặt trông có vẻ không tốt cho lắm, lúc nói chuyện có chút hụt hơi, hơn nữa còn mang theo cả giọng mũi rõ ràng: “Thân là đại phu, chẳng nhẽ không phải nên lại đây chẩn trị cho người bệnh trước hay sao?”
“Huynh chẳng qua là bị bệnh phong hàn thôi, tới tiệm thuốc bốc vài thang thuốc uống vào là khỏi rồi, có phải bị bệnh gì ghê gớm lắm đâu…” Bạch Hạ tùy tiện trả lời. Sau đó nàng lại bị một ánh mắt tạo thành cơn mưa tên bắn qua, nên rụt cổ, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, để bảo đảm, vẫn cứ nên tìm một vị đại phu đáng tin tới xem bệnh thì tốt hơn. Huynh biết mà, ta chỉ biết xem bệnh, đâu có trị được bệnh”.
Lâm Nam hừ khẽ: “Chẳng qua nàng không dám châm cứu với động dao thôi, đâu phải không biết cách phối dược? Căn bệnh nhỏ này của ta chắc không đến mức phiền phức như vậy chứ hả?”
“Huynh không sợ ta hạ độc trong đơn thuốc sao?”
“Không sợ”, Lâm Nam cười lớn, sau đó lại nặng nề ho khan một tràng rồi mới khàn giọng nói: “Ta không tin nàng thật sự nhẫn tâm hạ độc chết ta”.
“Cho dù không độc chết được huynh thì cho huynh sống dở chết dở cũng được mà!” Tuy rằng Bạch Hạ cứng miệng, nhưng tay nàng vẫn nhanh chóng viết đơn thuốc giao cho thị vệ đứng bên cạnh, rồi dặn dò: “Đây đều là những dược liệu thông thường thôi. Tối nay sau khi dùng thuốc xong phải cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai sẽ hết sốt, dựa vào sức khỏe của chủ tử các ngươi, uống thêm chín thang thuốc trong ba ngày, bảo đảm sẽ khỏi hẳn”.
“Đa tạ Bạch đại phu”, Lâm Nam nửa thật nửa giả cảm ơn, rồi phất tay cho đám thị vệ và mỹ nữ lui ra ngoài hết, vỗ vỗ mép giường: “Nào, đến đây ngồi đi”.
Bạch Hạ đang định cự tuyệt thì đã nghe hắn nói tiếp: “Nàng đứng đó cách ta xa qua, bây giờ ta không đủ sức nói to đâu”.
Bạch Hạ đã quen nhìn dáng vẻ ngang ngược hống hách, sinh khí dồi dào của hắn, giờ đột nhiên lại trông thấy hắn yếu ớt, mệt mỏi như vậy, nàng bỗng cảm thấy lạ lạ. Bình thường mỗi lần gặp hắn, nàng đều không kiềm chế được mà đối chọi gay gắt, lúc này nàng cũng không muốn đôi co nữa. Thoáng chốc do dự, sau đó nàng liền kéo một chiếc ghế, ngồi ở bên giường.
Lâm Nam thấy vậy cũng không nài ép, nhấc mu bàn tay lên che mắt, nhỏ giọng cười khẽ, vừa cười vừa ho, càng ho lại càng cười.
Bạch Hạ nhịn không nổi kéo tay hắn ra, chau mày hỏi: “Huynh đang làm gì đấy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn cười một chút thôi”, Lâm Nam vẫn nhắm mắt, hai hàng mi dày lại rung mạnh, mãi một lúc sau mới khẽ nói: “Trong cái hộp ở cái tủ thấp bên cạnh có một món đồ, ta tặng nàng đấy”.
Bạch Hạ theo lời lấy xem, vừa mở ra nàng đã sững cả người.
“Tuyết liên? Huynh lấy ở đâu ra đây?”
“Tự trồng đó.”
“Vớ vẩn! Khôn Thành này khí hậu ấm áp, căn bản không thể trồng được tuyết liên, nó là loại thảo dược chỉ sinh trưởng ở vùng cực lạnh, huống hồ gì đây còn là hoa vừa mới nở…” Bạch Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Nam: “Rốt cuộc huynh đã làm thế nào?”
“Cũng không có gì, chẳng qua là làm một hầm băng để trồng thôi. Hôm qua ta đoán cũng sắp tới kỳ hoa nở, bèn dùng Băng Tâm Chướng để khiến nó nở nhanh hơn”.
“Huynh ở trong hầm băng cả một đêm, còn dùng toàn bộ nội lực để khiến cho tuyết liên nở, cho nên mới nhiễm lạnh mà phát sốt có phải không?” Bạch Hạ đóng sập chiếc hộp lại, giọng điệu chứa đựng sự tức giận: “Huynh điên rồi sao? Liều lĩnh dùng hết nội công hộ thể, ngộ nhỡ hàn khí thật sự xâm nhập vào trong phổi thì phải làm sao?”
Lâm Nam từ từ mở mắt, đôi con ngươi hơi mơ màng, khóe môi tự nhiên dần cong lên: “Sợ cái gì, chẳng phải có nàng ở đây sao?”.
“Có phải huynh nghĩ rằng ta sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên mới hết lần này đến lần khác không quý trọng bản thân mình có phải không?” Bạch Hạ phẫn nộ đứng lên: “Huynh cứ việc đi mà chết đi, ta sẽ không cản huynh đâu! Y thuật của Bạch gia chỉ dành cho những người thực sự cần nó mà thôi, không phải để cho hoàng tử điện hạ vô công rồi nghề như huynh đâu!”.
Lâm Nam vội với tay ra giữ tay nàng lại, gấp gáp giải thích: “Bởi vì ta biết nàng thích thảo dược quý cho nên mới trồng chúng khắp vườn. Ta biết trước kia nàng thích có một cây tuyết liên vô cùng khó tìm này để chế thuốc, nên lần trước vô tình có được ta liền trồng nó đến tận bây giờ…”. Hắn hơi ngừng lại một chút rồi bỗng lắc đầu cười rộ lên: “Ta chỉ muốn khiến nàng vui vẻ, vậy mà không ngờ, kết quả lại làm cho nàng tức giận. Bạch Tiểu Hà, có phải bây giờ bất kể ta có làm điều gì cũng không thể bù đắp lại sự tổn thương ta đã gây ra cho nàng khi xưa, cũng không thể lại nhìn thấy nàng mỉm cười hạnh phúc với ta một lần nữa phải không…”.
Giọng nói hắn khàn khàn, ngón tay lạnh băng, đôi môi nhợt nhạt. Có lẽ khi bị bệnh, dù nhiều dù ít thì người ta cũng sẽ để lộ sự yếu đuối mà ngày thường vẫn cố che giấu. Càng là người kiên cường, càng lộ ra nhiều hơn. Bởi vì cái gọi là kiên cường đó chẳng qua chỉ là tầng tầng lớp lớp thành trì do người đó tự tạo ra để bảo vệ mình, một khi có vết nứt sẽ lập tức sụp đổ.
Từ trước đến giờ Bạch Hạ chưa từng thấy Lâm Nam như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới cái người lúc nào cũng bất cần đời, chuyện gì cũng không thèm để tâm lại có một khoảnh khắc yếu ớt nhường này.
“Huynh đừng như vậy… Ta vui lắm, thật sự vui lắm mà… huynh xem đi, cây tuyết liên thượng hạng như vậy, có thể bán được bao nhiêu, bao nhiêu là tiền đó…”
Mấy lời an ủi lung tung lộn xộn của Bạch Hạ khiến Lâm Nam cười sang sảng, kéo theo sau đó là một trận ho dữ dội, hắn nằm ngửa mặt lên rồi ấn tay vào ngực, thở dốc không ngừng.
Thấy tâm trạng hắn lên xuống thất thường nên trên trán chảy ra nhiều mồ hôi, Bạch Hạ vội cầm khăn lên lau giúp, ngón tay vô tình chạm đến làn da nóng như lửa của hắn, trong lòng nàng bất giác thấy buồn phiền.
“Bạch Tiểu Hà, hôm nay nàng có thể tới nhanh thế này, thật ra ta cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng…” Lâm Nam dần dần ngừng cơn ho suyễn, nghiêng đầu yên lặng nhìn nàng: “Bởi vì ít ra thì cũng có nghĩa là nàng vẫn còn chút quan tâm đến ta, đúng không?”.
Bạch Hạ nghe xong sững người, đột nhiên nhớ tới mục đích mình đến đây. Nàng từ từ rút tay về, cúi đầu hàm hồ đáp một tiếng, cuối cùng mới cắn răng, nghiêm mặt nói: “Có một chuyện, ta muốn nhờ huynh giúp”.
Lâm Nam cười: “Với ta mà còn khách khí cái gì, cứ nói đi”.
“Thân phận của ta… ý ta là, chuyện ta đến từ Bạch gia Mai Lĩnh, xin huynh đừng có tiết lộ ra, cũng hãy dặn dò thuộc hạ đừng nói ra ngoài dù chỉ là nửa chữ.”
“Mấy loại dược liệu tầm thường bán bên ngoài thì có tác dụng gì?”
“Vậy muội lấy ở đâu…” Tiêu Sơ bỗng tỉnh ngộ, đồng thời có chút khó tin: “Ta nhớ, ở trong vườn bên Lâm phủ có trồng không ít mấy loại dược thảo rất quý…”.
“Còn không phải lấy ở đó sao!” Bạch Hạ xoa xoa mũi rồi nhún vai: “Cũng không biết tên này suốt dọc đường đã vơ vét ở đâu, quả thật sắp sánh bằng vườn thảo dược ở Mai Lĩnh rồi. Muội phát hiện ra có mấy vị dược liệu cần dùng ở đó, cho nên ngày nào cũng sang canh chừng, muội còn dạy cho người làm vườn cách chăm sóc để tránh hắn vô ý làm hại chúng”.
“Cho nên…”, chân mày Tiêu Sơ hơi nhíu lại, trong lời nói chứa đựng vài phần dè dặt, vài phần dò xét và cả một chút vui mừng đang bị cố gắng áp chế xuống: “Mấy ngày nay muội hay đi sang Lâm phủ chính là vì thứ này?”.
“Đúng đó! Mấy loại dược liệu này vừa quý lại vừa yếu ớt, nếu nhất thời sơ ý để lỡ ngày chúng đơm hoa kết quả, thì phải đợi đến năm sau.”
“Vậy, sau khi muội trở về lại cứ một mình ở trong phòng suốt chính là vì bận điều chế mấy viên thuốc này sao?”
“Phải! Muội đã tốn biết bao công sức, làm lâu lắm đó!”
“Ta lại tưởng rằng…”
“Tưởng gì?”
Tiêu Sơ lắc đầu, cụp mắt, y cảm thấy từng viên thuốc màu lam dưới ánh đèm cam chiếu rọi đều như liền thành một đường, tạo thành lớp bề mặt rực rỡ chói mắt, hàm chứa sự ấm áp dịu dàng ngấm vào da thịt, hòa vào xương cốt, lan thẳng vào tận đáy lòng…
Thì ra tất cả đều do y tự suy diễn, còn lừa mình dối người…
Bạch Hạ đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn y không chớp mắt, khi nhìn thấy khóe môi y dần nhếch lên thành một đường cong cong, nàng liền cười theo: “Muội còn tưởng phải chờ thêm ít nhất nửa tháng nữa, có điều hôm nay đúng lúc có được một cây tuyết liên vừa mới nở, cho nên…”. Trái tim nàng bỗng thắt lại, tiếng nói im bặt.
Tiêu Sơ ngước mắt lên, ngạc nhiên hỏi: “Ở đây sao có thể trồng được tuyết liên?”
Nhớ đến khuôn mặt ốm yếu xanh xao, làn da nóng như lửa của Lâm Nam, cả những lời hắn đã nói và những việc hắn đã làm, nụ cười của Bạch Hạ dần dần tắt hẳn.
Tiêu Sơ nhìn vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi, y suy nghĩ một lát rồi nói: “Xem ra ta đã mang ơn Cửu điện hạ rồi”.
“Hắn… không biết chuyện này.”
“Cây tuyết liên kia chắc hẳn không dễ gì có được, nếu hắn đã tặng cho muội, nhất định hy vọng muội có để trân trọng nó.”
Bạch Hạ nhướng mày, nói một cách nghiêm túc: “Cho dù có là loại thảo dược quý đến mấy, nếu không được dùng để trị bệnh cứu người thì chẳng khác gì mớ cỏ dại cả. Muội dùng tuyết liên làm thuốc, bởi vì vừa đúng lúc để đạt được hiệu quả cao nhất, chẳng hề xen lẫn những chuyện khác vào, mà muội cũng không suy nghĩ gì nhiều. Còn huynh nói cái gì mà mang ơn với không mang ơn, muội nghĩ cũng chẳng cần. Nếu không há chẳng phải tất cả các bệnh nhân trên đời này đều phải tới nhà bái tạ những người trồng thảo dược hay sao? Tóm lại, huynh cứ yên tâm mà dùng là được rồi. Dù cho có mắc nợ ân tình đi chăng nữa thì cũng là vấn đề giữa muội và hắn!”
“Ta chẳng qua vô tình nói một câu thôi, vậy mà sao muội lại nói tràng giang đại hải thế này…” Tiêu Sơ lắc đầu, mỉm cười than thở rồi cất kỹ hộp gấm đi, sau đó y mới xoay người chắp tay nói: “Được rồi, được rồi, ta không nói thêm gì nữa đâu, chỉ tuân theo lời dặn dò của đại phu thôi, được chứ?”.
Bạch Hạ hài lòng xoa đầu y: “Ngoan lắm!”
“…”
Tiêu Sơ bỗng dưng nhớ tới cái gì đó nên xoay người tới bên cạnh bàn, cầm một cái túi vải nhỏ đặt bên trên chồng công văn: “Cái này tối hôm nay mới được trình lên, vốn ta định ngày mai phái người đến tiệm châu báu trang trí lại đôi chút rồi mới đưa sang cho muội, có điều nếu hôm nay muội đã đến chỗ ta rồi thì thôi cứ xem trước đi đã, có yêu cầu gì thì cứ nói với ta. Chẳng hạn như muốn phối thêm loại ngọc nào, hay là dùng tơ chỉ màu gì”.
Vừa nói y vừa đổ vật trong túi vào lòng bàn tay, thì ra đây chính là một viên đá nhỏ màu trắng, trông rất bình thường, tuyệt đối không phải là thứ gì quý báu.
Nhưng Bạch Hạ lại mở to mắt nhìn nó chăm chú.
“Ngày trước ta xem trong sách du ký(*) ghi chép về Mai Lĩnh, trong đó có nhắc đến một loại đá đặc trưng của vùng này. Mấy ngày trước đúng lúc có người đi Đại Lương có việc, nên ta đã sai hắn đi Mai Lĩnh một chuyến.” Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn mỗi giọng nói ôn hòa của Tiêu Sơ đang chầm chậm thuật lại: “Ta nghĩ muội xa nhà đã lâu vậy rồi, nếu như bên người có thể mang theo một vật nào đó để có thể tạm gửi gắm nỗi nhớ nhà, âu cũng là chuyện tốt”.
(*) Sách du ký: Sách ghi chép về những điều mắt thấy tai nghe khi đi du lịch.
Bạch Hạ từ từ cầm lấy viên ngọc đã được mài giũa bóng loáng, đưa đến trước mắt rồi ghé sát lại gần ngọn đèn, nhìn thật kỹ. Nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt nhòa đi, nàng bèn chớp chớp mắt, nhìn tiếp, nhưng rất nhanh mắt ngàn lại nhòa đi lần nữa, nàng dùng sức lau đi, chỉ thoáng chốc đã ướt hết cả mu bàn tay.
Tiêu Sơ không nói gì mà chỉ kéo nàng lại, để nàng úp sấp lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng, vỗ về tấm lưng hơi run rẩy của nàng.
Một lúc lâu sau, chờ cho tâm trạng của nàng bình ổn rồi, y mới nhẹn giọng hỏi: “Nhớ nhà rồi phải không?”.
“Ừm.”
“Nhớ người thân rồi phải không?”
“Ừm.”
“Chờ sang xuân, ta phái người hộ tống muội về được không?”
Bạch Hạ bỗng lắc đầu nguầy nguậy: “Không được!”.
Tiêu Sơ nhìn chóp mũi và đôi mắt hồng hồng của nàng, không nhịn được bật cười. Y dùng ngón tay lau đi vết nước mắt còn đọng lại trên mặt nàng: “Nha đầu ngốc, lẽ nào muội định cứ lang thang bên ngoài một mình mãi hay sao? Ở ngoài có tốt cách mấy cũng không thể nào tốt bằng ở nhà, người ngoài có tận tâm tận ý với muội như thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng tình thương vô tư, không đòi hỏi bất cứ thứ gì như người nhà đối với muội được”.
“Dù sao thì muội cũng không quay về đâu!” Bạch Hạ chun mũi: “Muội thấy ở đây cũng tốt mà, hơn nữa, huynh đối với muội cũng rất tốt”.
Con ngươi y u ám hẳn đi, giọng nói vẫn cứ dịu dàng, song lại nặng nề như thể ngàn cân: “Ta có tốt với muội thì sao có thể tốt được cả đời…”.
Bạch Hạ nghe xong đứng thẳng người lên nhìn y, con ngươi vừa được nước mắt tẩy rửa trông càng thêm trong suốt, nhưng vẻ mặt nàng lại hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Tranh Ngôn, muội hỏi huynh, một đời được khoảng bao lâu? Được bao nhiêu năm?”.
Tiêu Sơ sửng sốt: “Cái này… tùy từng người mà khác nhau”.
“Có người vừa sinh ra đã chết, đó là một đời. Có người sống thọ đến trăm tuổi, đó cũng là một đời. Không ai có thể biết được, một đời của mình rốt cuộc có thể sống được bao nhiêu năm.” Con mắt Bạch Hạ hồng hồng, khi nói chuyện vẫn còn mang theo giọng mũi, thế nhưng mỗi lời nói ra đều rất mạnh mẽ, kiên định: “Huynh là thống soái, muội là đại phu, chúng ta đều là những người đã quen nhìn thấy sự sống cái chết, thậm chí còn có một cách nhìn khác hẳn về chúng, có nhất thiết phải so đo sinh mệnh dài hay ngắn không?”.
Tiêu Sơ nhìn nàng, thần sắc hơi dao động.
Bạch Hạ ngừng lại, siết chặt nắm tay rồi nói tiếp: “Nếu như bây giờ có người nói với huynh, nàng ấy không thể sống được bao lâu nữa, nói không chừng… nói không chừng sẽ chết trước mặt huynh, vậy cái lý do huynh luôn dùng để làm lá chắn cho mình, liệu có còn tác dụng hay không? Huynh có còn đè nén tình cảm của mình, mà đẩy nàng ấy ra xa hay không?”.
Trái tim Tiêu Sơ giật nảy lên, chân mày y bất giác chau lại, y mắng khẽ: “Nàng không được nói lung tung!”.
Bạch Hạ lại tiếp tục hỏi dồn: “Huynh hãy trả lời câu hỏi của muội, có hay là không?”.
“Hạ Hạ…” Tiêu Sơ yên lặng nhìn nàng, đắm chìm trong ánh mắt trong sáng không nhiễm chút vẩn đục của nàng hồi lâu rồi mới khép mi lại, tạo thành hai cái bóng nhỏ bên dưới hốc mắt: “Ta… không thể cho muội cái gì cả”.
“Tại sao lúc nào huynh cũng chỉ muốn cho người khác? Có thể, người ta căn bản chẳng cần gì cả!”
Hàng mi của Tiêu Sơ khẽ run lên, khi nó dần dần mở ra, vừa đúng lúc đối diện với một đôi mắt thỏ sáng long lanh cùng hai chiếc răng nanh nho nhỏ đáng yêu: “Tranh Ngôn, huynh thích muội đúng không?”.
“…”