Cặp Đôi Hoàn Cảnh
Chương 10 :
Ngày đăng: 15:33 19/04/20
Type: DiDi
Nếu nói những lời của Lâm Nam không hề khiến trong lòng Bạch Hạ dao động một chút nào thì tất nhiên là nói dối, dù cho thế nào đi chăng nữa, lời hứa đời đời kiếp kiếp đã thốt ra khi ở tuyết động tuyệt đối là thật lòng. Nhưng cũng bởi vì như vậy, khi phát hiện mình bị lừa gạt và phản bội, nàng mới chấm dứt càng triệt để, càng tuyệt tình.
Song, giả dụ như những lời Lâm Nam nói là sự thật, trong đó đích thực có nỗi khổ mà nàng chẳng hề hay biết, giả dụ mấy điều “nếu như” đó đều là sự thật, tất cả, sẽ có chuyện gì khác đi không?
Bây giờ Bạch Hạ không thể trả lời được, nhưng nàng biết rằng, trong mấy điều “nếu như” đó còn phải thêm một điều nữa, cũng là điều quan trọng nhất…
Nếu như, không gặp được Tiêu Sơ.
May mà khả năng bình ổn tâm trạng của Bạch Hạ từ trước đến giờ đều rất mạnh, cho nên sau khi từ Lâm phủ đi ra nàng chỉ cúi đầu ủ rũ men theo chân tường đi dạo hai vòng, vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng đã trở lại vô tư rạng rỡ như trước đây.
Trở lại viện tử của Tiêu Sơ đã vào chiều tối, nàng lại bận rộn cùng Chiến Phong chạy ra chạy vào thêm lần nữa, đến lúc trời sẩm tối, nàng mới thu hết tất cả sách đã phơi lại rồi sắp xếp theo từng loại. Sau cùng khi đem mấy cục đá dùng để chắn gió vứt lại vào góc vườn, ngón trỏ tay phải của Bạch Hạ sơ ý bị một vật sắc nhọn cứa qua.
Bởi vì chỉ thấy hơi nhoi nhói, nên ban đầu nàng cũng không để ý lắm, chỉ tùy tiện phẩy phẩy tay mấy cái liền định đi bưng nước rửa mặt. Nào ngờ chưa đi được vài bước đã bị Chiến Phong ở đằng sau cắn chặt lấy góc áo không buông.
Bạch Hạ khó hiểu quay đầu lại, nhìn theo đôi mắt đang trừng to của sói tuyết mới phát hiện được ngón tay của mình vẫn cứ đang chảy máu, hơn nữa chảy vừa nhanh vừa nhiều. Nhờ vào ánh sáng lờ mờ lúc chạng vạng, loáng thoáng có thể thấy được trên con đường phía sau Bạch Hạ khoảng chừng bốn năm thước, đã bị máu nhỏ ướt thành một vệt dài.
Nàng nhấc tay lên xem, thật ra vết thương cũng không sâu lắm, nhưng máu tuôn ra cứ như thể cả một ngón tay bị vũ khí sắc bén chặt đứt vậy. Bạch Hạ ngẩn người nhìn một lúc lâu, sau đó nàng nhắm mắt lại rồi bắt đầu nhanh chóng cầm máu cho chính mình. Đến khi xử lý xong xuôi, trên mặt đất đã tụ thành một vũng máu nhỏ.
Bạch Hạ mất quá nhiều máu nên cảm thấy hơi chóng mặt, nàng bèn ngồi bệt hẳn trên mặt đất, nhếch miệng cười với Chiến Phong, từ nãy giờ nó vẫn luôn nhìn nàng không chớp mắt: “Chuyện này đừng nói với bất kỳ ai, nhất là chủ nhân của ngươi, nhớ chưa?”.
Sói tuyết liếm liếm lên bàn tay phải dính đầy vết máu của nàng, khẽ kêu lên “ư ừ” hai tiếng.
“Không sao đâu, sau này ta chú ý hơn, không để bản thân mình bị thương nữa là được mà!”, Bạch Hạ kéo cái đầu xù lông của nó lại, cọ cọ vào gò má hơi nhợt nhạt của mình, khẽ khàng nói: “Thật ra, cho đến bây giờ mới bắt đầu phát bệnh đã là tốt lắm rồi! Những nơi cần đi ta gần như đã đi hết rồi, những trò cần chơi cũng chơi cả rồi, những món ăn ngon ta cũng ăn rồi, những thứ cần uống cũng uống rồi. Từ nay về sau, ta chỉ cần ngoan ngoãn ở lại nơi này, cùng với Tranh Ngôn…”
Lại nghe Chiến Phong kêu “ư ử” một tiếng nữa, Bạch Hạ cười càng rạng rỡ hơn, vò vò tai của nó rồi đứng dậy: “Biết rồi, biết rồi, còn cả ngươi nữa! Có điều, việc bây giờ chúng ta phải làm chính là mau chóng dọn sạch sẽ chỗ này, để tránh bị Tranh Ngôn nhìn thấy…”
Lời nói vừa dứt, tiếng sấm vang rền, mưa bắt đầu rơi lất phất.
Chỉ trong chốc lát, vết máu trên phiến đá xanh đã bị nước mưa cọ rửa, không còn một chút dấu tích nào nữa.
Nhìn thấy ngay cả ông trời cũng giúp đỡ mình như vậy, Bạch Hạ vỗ tay cười lớn, vui vẻ vô cùng.
Khi Tiêu Sơ trở về, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, mưa cũng dần dần nhỏ lại. Có điều chắc hẳn trên đường đi đã gặp trúng lúc mưa lớn nhất, cả người từ trên xuống dưới đều ướt đẫm hết cả. Nước từ trên mái tóc và cẩm bào màu đen không ngừng chảy xuống, thoạt trông quả thật có chút nhếch nhác.
Hạ nhân nhìn thấy sắc mặt y không tốt lắm, cho rằng có lẽ do bị nhiễm phải cái lạnh của mưa mùa đông, bèn vội vàng đi đun nước, lấy y phục, nấu canh gừng, cả phủ bận đến loạn hết cả lên.
Bạch Hạ vẫn luôn đợi y, nghe thấy tin vội vàng chạy đến thì thấy Tiêu Sơ đang vuốt ve Chiến Phong đã tới trước nàng một bước.
Không biết vì sao mà sói tuyết lại cứ dựng lông nhe nanh, không ngừng muốn xông ra ngoài, đôi mắt vốn màu xanh biếc lúc này nhìn vào lại hơi hiện lên màu đỏ rực. Bạch Hạ lần đầu tiên thấy được bộ dạng hung hãn dữ tợn đó của nó, không tránh khỏi sợ hãi.
“Chiến Phong sao vậy? Sao trông dáng vẻ cứ như muốn ăn thịt người vậy hả?”
Tiêu Sơ không để ý tới nàng, chỉ lo ôm lấy con sói tuyết đang điên cuồng không yên, cuối cùng không thể không nghiêm mặt, lạnh lùng mắng: “Ngồi xuống!”.
Sói tuyết thấy y thực sự nổi giận, không dám càn quấy nữa, đành phải tức tối nghe theo mệnh lệnh, trong cổ họng vẫn phát ra những tiếng gầm gừ khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Hạ Hạ, ta đi tắm rửa thay y phục trước rồi ta dùng bữa với muội sau”.
“Ừm…”
Tiêu Sơ nói với Bạch Hạ một câu rồi chẳng thèm để ý tới Chiến Phong đang ngồi tại chỗ thở hồng hộc, mà đi thẳng ra ngoài.
Bạch Hạ nhìn theo bóng dáng y, rồi nhìn sói tuyết bây giờ đã tỏ vẻ đáng thương chớp chớp mắt, thở dài một tiếng tỏ ý có muốn giúp cũng chẳng được, sau đó quay trở về phòng dành cho khách trong tiếng hú uất ức của sói tuyết. Một lát sau, nàng lại chắp tay sau lưng đi ra ngoài, tiến vào viện tử của Tiêu Sơ.
Tuy Tiêu Sơ xuất thân từ gia đình quyền quý, nhưng thời thơ ấu đã sống xa nhà, đến khi trưởng thành thì lại tòng quân, hơn nữa y từng quanh năm chinh chiến bên ngoài, nên từ trước đến giờ không thích có người hầu hạ mình. Bên người chỉ có một mình Tứ Muội chăm lo cho sinh hoạt thường ngày của y, bây giờ không có Tứ Muội ở đây nên việc gì y cũng tự mình làm.
Tính cách của Tiêu Sơ hiền hòa, yêu cầu đối với mấy chuyện sinh hoạt vụn vặt cũng rất đơn giản, bởi vậy sau khi vào trong trạch viện này căn bản y không hề tu sửa gì nhiều, tất nhiên không thể có một căn phòng tắm xa hoa to lớn như bên Lâm phủ. Bình thường khi tắm gội y chỉ dùng một chiếc bồn tắm thông thường.
Khi Bạch Hạ đẩy cửa vào, Tiêu Sơ chỉ vừa mới cởi y phục, ngâm mình vào trong nước, bỗng đụng mặt nhau trong tình trạng cả người không mảnh vải che thân, Tiêu Sơ tức thời đờ người ngay tại trận.
So với phản ứng của Tiêu Sơ, Bạch Hạ hiển nhiên là hành xử như thường, vui vẻ hếch cằm lên: “Huynh cứ tiếp tục đi, muội qua đây xem huynh chút thôi”.
“…”
Tiêu Sơ không còn gì để mà nói nữa. Y che miệng ho khẽ mấy tiếng, sau đó lại như cảm thấy xấu hổ, trầm mình trong nước sâu hơn nữa, muốn mượn thùng gỗ để che bớt thêm được chút nào hay chút nấy.
Nào ngờ Bạch Hạ thấy vậy liền sải bước tiến về phía trước đồng thời khoát tay: “Vết thương của huynh tuy rằng không chí mạng, nhưng chung quy cũng là bị thương ngay ngực, một chỗ quan trọng, ban nãy đã bị ngấm nước mưa lâu như thế, bây giờ lại ngăm nước tắm nữa thì chắc hẳn máu đã không chảy nữa rồi, nhưng rất có khả năng sẽ bị viêm, nếu bị viêm nhất định sẽ phát sốt, nếu phát sốt thì nội trong hai ba ngày sẽ chẳng thể khá lên được. Đến lúc đó dẫu cho huynh có muốn giấu cũng chẳng giấu được đâu!”.
Tiêu Sơ sửng sốt: “Sao muội lại…”.
“Muội vừa nhìn sắc mặt huynh là biết không phải huynh bị cảm lạnh rồi, hơn nữa thấy bộ dạng Chiến Phong cứ như muốn đi tìm người khác mà liều mạng như thế thì muội biết chắc huynh đã bị thương rồi”, Bạch Hạ vừa nói vừa lấy ra một bình ngọc nhỏ, rắc đều bột mịn trong bình vào nước. “Nếu huynh đã không muốn nói ra mà lại muốn trốn đi tự mình chữa trị vết thương, thì muội khẳng định là huynh không muốn để hạ nhân biết chuyện, rồi bẩm báo với người nhà huynh, khiến cho họ lo lắng. Muội nói có đúng không?”.
Tiêu Sơ cụp mắt, hơi mỉm cười: “Đúng”.
“Thuốc này dùng để cầm máu và tiêu sưng, ngâm khoảng một khắc là được rồi”, Bạch Hạ lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ: “Trong này có thuốc trị thương, huynh bôi lên miệng vết thương, sáng, tối hay lần. Theo tình hình của huynh, chỉ cần khoảng bảy ngày là sẽ khỏi hẳn rồi. Chờ chút nữa muội sẽ đặt lên chiếc tủ nhỏ trên đầu giường huynh, trước khi đi ngủ huynh nhớ bôi thuốc”.
“Đa tạ.”
Sau khi nghiêm túc hoàn thành xong trách nhiệm của một đại phu, Bạch Hạ khoanh tay nghiêng đầu, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ: “Bây giờ chúng ta có thể nói về vết thương của huynh từ đâu mà có rồi nhỉ?”.
Tiêu Sơ ngước mắt nhìn Bạch Hạ đang từ trên cao nhìn xuống, thấy hết tất cả không sót thứ gì: “Bây giờ?”.
“Đúng thế, bây giờ.”
Tiêu Sơ cúi đầu nhìn bản thân mình đang chẳng một mảnh vải che thân, chỉ có một làn khói trắng mỏng manh lượn lờ xung quanh: “Như thế này?”.
“Đúng, như thế này.”
Tiêu Sơ trầm mặc.
Bạch Hạ liền hiểu ý giải thích cho y: “Con người trong lúc không có gì che đậy, không có gì để bám víu mới dễ nói lời thật lòng hơn”.
“…Chứ ta đã nói dối muội lúc nào?”
Bạch Hạ bĩu môi, nửa thân trên nhướn về phía trước, tay trái chống lên thành thùng gỗ, ngón trỏ tay phải lắc qua lắc lại trước mắt y. “Huynh không nói dối mà huynh chỉ không nói gì thôi, như thế càng đáng ghét hơn!”.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Sơ bỗng nổi lên hai rặng mày đỏ, y bó tay đầu hàng: “Được, được, được, ta thành thật khai báo. Trên đường trở về ta đã gặp phải một đám thích khách, với thân phận của ta hiện nay, thiết nghĩ đây cũng chẳng có gì là lạ”.
“Thích khách? Chúng có lai lịch gì? Tại sao lại đến ám sát huynh?”.
“Không biết, ta chỉ đánh lui chúng, không bắt được tên nào để tra hỏi.”
“Vậy kẻ đã làm huynh bị thương có để lại manh mối gì không?”
“Không có.”
“Muội đã từng thấy qua thân thủ của huynh, hiện giờ những người có thể đánh bại huynh không nhiều…”
“Ta nhất thời sơ ý”, Tiêu Sơ khẽ cười than: “Có câu hai tay khó mà địch lại bốn tay, hảo hán đánh không lại nhiều người một lúc”
Bạch Hạ chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hình như cũng khá là có lý”.
“Đây chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, trước tiên đừng nói chuyện này ra ngoài, ta muốn xem bọn chúng còn có chiêu gì nữa không?”
“Được”, Bạch Hạ đáp một tiếng, sau đó đột nhiên ỉu xìu, rút tay về, hai vai chùng xuống: “Nếu Tứ muội muội không bị điều đi thì huynh sẽ chẳng bị thương rồi, sớm biết như vậy, muội sẽ không đùa như vậy…”.
“Đừng nói linh tinh, chuyện này có liên quan gì đến muội đâu”, Tiêu Sơ nhấc tay lên vò vò tóc mái của nàng: “Chẳng qua chỉ là một vết thương ngoài da nhỏ xíu thôi mà, cứ coi như là để cho một thần y lâu không gặp người bệnh như muội luyện tay nghề đi!”.
“Muội không cần…”
Tuy hắn thích nổi bật, nhưng nỗi oan mạo phạm giai nhân này thì tốt hơn hết vẫn không nên gánh. Chờ đến lúc Bạch Hạ thật sự khóc nức nở vì hắn, khi đó có đánh trống khua chiêng cho người trong toàn thiên hạ tới xem cũng không muộn.
Nhưng, làm sao hắn nỡ khiến lòng nàng đau khổ kia chứ? Hắn đã nói là đời này kiếp này, hắn tuyệt đối sẽ không khiến nàng phải vì mình mà rơi thêm dù chỉ là một giọt nước mắt…
Bạch Hạ khóc một lúc lâu, lâu đến nỗi tất cả các khớp xương trên người đều mỏi nhừ bởi vì chỉ duy trì mãi một tư thế, sau đó nàng mới thút thít ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp nhòa lệ liếc nhìn xung quanh, mù mở hỏi: “Tại sao chúng ta phải lên tận trên này? Ở đây cũng đâu có cảnh gì đẹp”.
“…Cuối cùng nàng cũng phát hiện ra chúng ta đang ở đâu rồi à…”, Lâm Nam vừa lấy khăn gấm giúp nàng lau gương mặt nhạt nhòa nước mắt vừa thở ngắn than dài: “Khóc nhiều như thế, lỡ để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ tưởng ta thật sự giở trò gì đó với nàng thật đấy”.
“Chạy lên trên này, ngoài việc uống gió Tây Bắc ra thì còn có thể làm gì chứ?” Bạch Hạ bóp cái mũi nghèn nghẹt, hắt xì một cái: “Hơn nữa, nếu thật sự làm cái gì đó rồi, y phục còn có thể chỉnh tề thế này sao?”.
Lâm Nam vừa tức vừa buồn cười, gõ lên đầu nàng một cái, cởi áo bông của mình xuống: “Ban nãy còn khóc rấm rứt khiến ta vừa thấy đã đau lòng, bây giờ nàng đã mồm mép tép nhảy ngay được rồi!”.
Bạch Hạ không nhận chiếc áo hắn đưa sang, mà xoay người dang rộng hai tay hướng về phía mặt trời đã lên cao, làm tư thế như đang ôm: “Điều này có nghĩa là, trong lòng ta rất vô tư, có chuyện gì mệt mỏi, không vui, chớp mắt là đã quên ngay”.
Lâm Nam đứng phía sau nhìn chằm chằm gương mặt mỉm cười còn mang theo những vệt nước mắt, trong dôi mắt chợt thoáng qua vẻ thống khổ, hắn khẽ thở dài: “Nếu thật như vậy thì tốt biết mấy…”.
“Gì cơ?’ Bạch Hạ không nghe rõ, quay đầu hỏi lại.
Lâm Nam cười, rũ áo ra, không cho nàng cự nự mà bọc kín người nàng lại: “Mấy ngày hôm nay người bệnh đã nhiều lắm rồi, tuyệt không thể để một thần y có y thuật cao siêu như nàng gục ngã thêm nữa…”.
Vừa dứt lời hắn liền cảm thấy hối hận.
Quả nhiên, tuy Bạch Hạ không từ chối thiện ý của hắn, nhưng dường như nhớ tới thứ gì đó, lập tức phi thân nhảy xuống, để lại một câu xuyên thẳng vào trái tim người nào đó: “Bây giờ chắc hẳn huynh ấy đã tỉnh rồi, ta phải mau hồi phủ xem sao”.
Lâm Nam thật muốn khóc cũng không được, hắn hận không thể tự tay tát cho mình một cái. Ai bảo ngươi nhiều chuyện, đi nói những chuyện không nên nói…
Chỗ này vốn cách Tiêu phủ không xa, lúc Lâm Nam hối hận chạy đuổi theo Bạch Hạ thì từ xa hắn đã nhìn thấy cánh cổng sơn son đang từ từ mở ra, xuất hiện một bóng người màu tím nhạt.
Ban đầu Bạch Hạ hơi ngừng lại, sau đó nàng liền bước nhanh, cuối cùng chạy như bay, lớn giọng gọi: “Tranh Ngôn!”.
Người nọ khựng lại, nghiêng đầu nhìn: “Hạ Hạ?” với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
“Sao huynh lại ra đây? Huynh vẫn còn chưa hết sốt hẳn cơ mà, nếu để trúng gió, cảm lạnh thì chẳng phải sẽ lại hôn mê thêm mấy ngày nữa sao?” Bạch Hạ liên tục quở trách rồi chạy đến bên người y, vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như giấy của y cùng những giọt mồ hôi lạnh trên trán, chân mày nàng lập tức nhíu chặt: “Thật đúng là liều lĩnh! Sao lại có người không biết quý trọng bản thân đến mức này chứ?!”.
Tiêu Sơ đang định nói gì đó thì chuyển ánh nhìn, thấy Lâm Nam đang đứng sát ngay phía sau Bạch Hạ nên bèn ôm quyền thi lễ: “Xem ra bệnh tình của điện hạ đã khỏe nhiều rồi”.
“Đa tạ Hầu gia quan tâm, đáng tiếc là tuy ta đã khỏe rồi, nhưng quý thể của Hầu gia cũng bất an, không biết có phải do bệnh trên người ta chạy hết qua bên Hầu gia rồi không nhỉ?”, Lâm Nam cười lớn, phóng khoáng ôm quyền nói: “Vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi, mong Hầu gia đừng cho là thật, nghe nói thân thể huynh không khỏe cho nên ta mới qua thăm, nhưng bây giờ xem ra cũng không có trở ngại gì lắm”.
“Ta vốn chỉ vô tình bị phong hàn thôi, đâu có đáng nhắc tới”, ánh mắt Tiêu Sơ quét qua cẩm bào đang khoác trên người Bạch Hạ, giọng nói thản nhiên hàm chứa ý cười: “Nhưng cũng may có người dốc lòng chăm sóc, nếu không ta chắc chắn sẽ không thể hồi phục mau như vậy được đâu”.
Lâm Nam nghiến răng, quyết định từ giờ khắc này hắn sẽ bắt đầu căm thù màu tím. Bởi vì lần đầu tiên gặp Tiêu Sơ, y cũng mặc y phục màu này.
Tóm lại phàm là những thứ kẻ địch thích hắn đều căm thú hết, chỉ trừ Bạch Tiêu Hạ…
Bạch Hạ nghe xong hé môi cười: “Phần công trạng này hoàn toàn xứng đáng với công sức muội bỏ ra, cho nên không khách khí đâu. Được rồi, được rồi, nơi này gió lùa, đừng đứng hàn huyên nữa, có chuyện gì vào phòng rồi hẵng nói”.
Tiêu Sơ lúc này mới chú ý tới đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của nàng, hơn nữa lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi, y hơi sững người, định mở miệng hỏi thì tùy tùng từ bên trong nhà chạy ra: “Hầu gia, đồ đạc đã cầm đủ cả rồi”.
Bạch Hạ thấy trong tay người này đang cầm hai cuộn giấy vừa dài vừa to, giống như bản đồ trong quân sự, không khỏi có chút nghi hoặc: “Các người muốn đi đâu…”.
“Thì ra là đi phủ nha à…”, Bạch Hạ ngẩn người, rồi mỉm cười: “Ta cứ tưởng là…”.
Tiêu Sơ nhíu mày, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, dịu dàng khẽ nói: “Khi ta tỉnh lại không nhìn thấy muội, cứ tưởng muội đã về phòng nghỉ ngơi rồi, sau đó liền có người tới báo…”.
“Cần gì phải giải thích mấy chuyện này với muội? Nếu đã khiến cho huynh không bận tâm tới bệnh tình của mình thì chắc chắn phải là chuyện cực kỳ cấp bách, mau đi đi, đừng để lỡ việc”, Bạch Hạ mỉm cười rút tay lại, phóng khoáng vỗ vỗ vai tùy tùng: “Hầu gia các người bệnh nặng chưa khỏi, không có sức đâu, ngươi phải hầu hạ y cho cẩn thận, nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc thì ta sẽ chỉ hỏi tội ngươi thôi đấy!”.
Tên tùy tùng kia đương nhiên là cực kỳ khí khái vỗ ngực nhận lời.
Tiêu Sơ nhìn Bạch Hạ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Hạ Hạ…”.
Bạch Hạ khoát tay, lớn tiếng ngắt lời y: “Được rồi, được rồi, huynh lại trở nên dài dòng như thế từ khi nào thế!”.
Lúc này Lâm Nam mới tiến lên một bước, đứng sóng vai với Bạch Hạ, nghiêm túc nói: “Tiêu huynh cứ đi làm việc chính sự của mình. Bạch Tiểu Hà đã có ta chăm sóc rồi, huynh yên tâm!”.
Bạch Hạ vội vàng gật đầu: “Không sai, không sai, nhất quyết đừng vì muội mà để lỡ đại sự của huynh”.
Sắc mặt Tiêu Sơ hơi trầm xuống, khớp ngón tay đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn đã dần trắng bệch, nhưng cuối cùng y vẫn không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng nhìn nàng một cái liền cáo từ xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của y, Lâm Nam đang trong tâm trạng vui vẻ đột nhiên cảm thấy, thật ra màu tím cũng không đáng ghét mấy…
Bạch Hạ lại như thể cảm thấy lạnh mà quấn chặt ngoại bào, bước đi chầm chậm, song lại đi theo hướng ngược lại với đại môn Tiêu phủ.
Lâm Nam xòe quạt ra, rồi khép lại, đồi mày xếch khẽ nhướng, ánh mắt lạnh lẽo. Một chốc sau, khóe môi hắn mới hơi nhếch lên một chút, chắp tay sau lưng đi cách nàng chừng nửa bước, không quá gần cũng không quá xa.
Hai người cứ một trước một sau như vậy mà bước đi, mặt trời nhích dần, nhích dần về hướng đông, cho đến khi lên quá ngọn sào.
“Ta cứ nghĩ, huynh ấy vội vã như thế vì muốn ra ngoài tìm ta, còn vì vậy mà vui mừng nữa chứ…” Bạch Hạ đang đi phía trước đột nhiên mở miệng, giọng nói còn mang theo âm mũi nghèn nghẹt, mất đi sự trong trẻo như ngày thường: “Rốt cuộc, căn bản y không hề phát hiện ra ta đã sớm không còn ở trong phủ nữa”.
Lâm Nam ậm ừ “ừm” một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Bạch Hạ như thể đang độc thoại một mình: “Chắc là do ta đã hỏi quá nhiều phải không? Y có bao nhiêu chuyện phải xử ly, có bao nhiêu chuyện để lo, có bao nhiêu chuyện để làm, sao có thể để ý đến ta mọi lúc được? Thỉnh thoảng có đôi chút lơ là cũng là chuyện rất bình thường! Hơn nữa y đang bị bệnh, còn bệnh nặng như vậy nữa, mà ta lại đi so đo từng li từng tí, quả thật quá mức hẹp hòi… Lúc đầu y từng nói không thể lúc nào cũng xem ta là nhất, không thể việc gì cũng đặt lên hàng đầu được, chẳng phải lúc đó ta đã đồng ý rất nhanh và dứt khoát rồi hay sao? Mới có mấy ngày đã hệt như oán phụ nơi khuê phòng, suy nghĩ lung tung, tự than thân trách phận, quả đúng là người không biết điều mà!”.
Nghe đến đây, cuối cùng Lâm Nam cũng không nhịn nổi nữa: “Bạch Tiểu Hà, nàng lại đang tự lừa mình dối người đấy có phải không?”.
Bạch Hạ ngừng lại, mím chặt môi, cúi đầu xuống nhìn mũi giày của mình.
“Ta thừa nhận, ta cũng khó mà lúc nào cũng xem nàng là nhất, việc gì cũng đặt nàng lên hàng đầu, bởi vì ta giống với y, có những trách nhiệm không thể vứt bỏ, và những gánh nặng không thể bỏ xuống”, Lâm Nam dùng sức xoay vai nàng lại, khom người xuống nhìn vào mắt nàng: “Nhưng, tại sao ta vẫn có thể chú ý tới tất cả những chuyện nhỏ nhặt đã xảy ra với nàng, chú ý đến nàng đang vui hay đang buồn, chú ý đến nàng rốt cuộc là vui thật sự hay đang giả vờ tươi cười? Bạch Tiểu Hà, nàng không nhận ra thật hay là không muốn? Hoặc là không dám? Ta không hiểu nổi, tại sao nàng cứ phải cố chấp, quyết một lòng với y như vậy?”.
Bạch Hạ từ từ mở đôi mi dài đang khép chặt, con ngươi được rửa bởi nước mắt càng đen bóng: “Ban nãy, sở dĩ ta khóc là bởi vì ta đang sợ”.
“Sợ? Nàng sợ cái gì?”
“Ta sợ cả đời này, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất ta dồn hết tình cảm cho một người mà không giữ lại chút gì, nhưng có thể sẽ không có được sự hồi đáp tương xứng. Ta lại càng sợ rằng, cho dù có một ngày mình có được nó, ta cũng sẽ chẳng còn cơ hội để sở hữu nó nữa.”
Lâm Nam sửng sốt: “Nàng lại nói linh tinh gì thế?”.
Bạch Hạ hơi nghiêng đầu, nhìn ánh mặt trời gay gắt như vào giữa trưa: “Huynh không hiểu, ta cũng không cần huynh hiểu. Trên đời này có rất nhiều việc chỉ cần buông lỏng là sẽ mất ngay, bắt không được cũng không thể giữ lại, chẳng hạn như ánh mặt trời ban trưa, chẳng hạn như sinh mạng con người… Nhưng chính vì như thế, nên ta mới càng phải trân trọng, không lãng phí một chút nào, càng phải bất chấp tất cả thậm chí cố gắng bằng hết tất cả sức lực của mình. Như vậy ít ra cho đến cuối cùng, ta cũng thấy không phải hối tiếc”.
Bạch Hạ thu tầm mắt về, đón lấy ánh nhìn sáng quắc của Lâm Nam, nói rõ ràng từng tiếng: “Bởi vậy nên, cho dù sợ, ta cũng quyết không lùi bước!”.
Đến lúc này, Lâm Nam cuối cùng cũng hiểu được ý của nàng. Hắn hít thở sâu mấy lần nhưng vẫn không thể kiềm chế được cơn giận đang chực chờ bùng nổ, hắn gần như muốn bóp nát đôi bờ vai trong tay: “Bạch Tiểu Hà, nàng quả thật ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi! Thôi thì nàng cứ nói là muốn treo cổ chết trên cái cây nghiêng ngả giống như y đi cho xong!”.
Bạch Hạ cắn răng chịu đựng, giãy ra khỏi sự kìm hãm của hắn: “Cho dù chết, cũng phải làm cho rõ ràng minh bạch rồi mới chết, ta chẳng muốn làm oan hồn đâu!”.
Lâm Nam thật sự nổi khùng, đang định nói tiếp thì nghe thấy có tiếng gào thét phẫn nỗ, giọng nói này lại khá quen thuộc. Hắn quay sang nhìn Bạch Hạ rồi sa đó cả hai không hẹn mà lặng lẽ tiến tới.
Thân hình vừa động đã vang lên tiếng thét to: “Cái tên lão ngoan đồng(*) ngươi cuối cùng cũng trở về rồi!”.
(*) Lão ngoan đồng: Tuổi lớn rồi nhưng tính cách vẫn như trẻ con.
Tiếp đó tất nhiên là một trận đánh nhau kịch liệu, trong đó còn kèm theo tiếng la thất thanh và tiếng rên ri của một người khác.
Đến khi cả Lâm Nam và Bạch Hạ cùng chạy tới nơi thì thấy cảnh tượng như thế này…
Trong lớp bụi bay mù mịt, Hồ Tam đang dùng tư thế “Thái Sơn áp đỉnh(*)” mà nằm đè lên người Tứ Muội.
(*) Thái Sơn áp đỉnh: Núi Thái Sơn đè lên đầu.
Một nam tử tráng kiện mặc quân trang đang khoanh tay đứng một bên nhìn, giọng nói hàm chứa sự ghen tị khẽ than thở: “Tứ Muội à, chẳng trách người lại vội vàng chạy về như thế, thì ra là có hẹn với giai nhân…”.