Cặp Đôi Hoàn Cảnh
Chương 12 :
Ngày đăng: 15:33 19/04/20
Type: Lula
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh trong đêm, thùng xe khá rộng rãi, được trải một lớp thảm lông mềm mại, nóc thùng xe treo một chiếc đèn nhỏ tản ra ánh sáng màu da cam.
Bên trong xe có hai người, một đang ngẩn người trong tư thế nửa ngồi nửa nằm, còn người kia thì ngẩn người trong tư thế ngồi nghiêm trang, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Đối với Mạnh Lãng mà nói, đau khổ lớn nhất đời người chính là đối diện với một mỹ nhân mà lại chẳng thể giở trò gì được, nhất là khi cả hai đang ở chung trong một không gian chật hẹp kín bưng, mỹ nhân kia lại còn có dáng vẻ quyến rũ nữa chứ.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải ngồi im, cố gắng khiến cho đầu mình không còn tạp niệm, tự coi bản thân như Tứ Muội, lẩm nhẩm đọc câu “ta là đoạn tụ(*)” mấy trăm lần...
(*). Đoạn tụ: đồng tính luyến ái.)
Bạch Hạ trở mình, cuối cùng chấm dứt làm dáng vẻ quý phi say rượu, dùng hai tay gối sau đầu, mắt nhìn thẳng lên trần xe, chân trái gác lên chân phải, bàn chân chỉ mang chiếc tất trắng mỏng manh cứ rung rung theo chuyển động của xe ngựa, suýt chút nữa khiến Mạnh Lãng máu mũi chảy ròng ròng.
Mạnh Lãng lấy tay che mặt, lặng lẽ thở dài. Sống ngần này tuổi rồi, mãi đến giờ khắc này hắn mới biết được, thì ra mình là người yêu thích bàn chân đẹp, hơn nữa còn là bàn chân ngọc được ẩn giấu sau lớp tất.
Chẳng trách sao một nguyên soái lớn lên trong vạn bụi hoa tươi cũng chẳng vừa mắt bất cứ mỹ nữ nào lại đổ trong tay một tiểu nha đầu còn chưa lớn hẳn này. Chính sự quyến rũ ngây ngôi đó mới là cảnh giới cao nhất của sự quyến rũ, khiến cho người ta tưởng tượng, làm cho người ta phạm tội. Có điều hành vi phạm tội của nguyên soái không biết đã thực hiện hay chưa...
“Lão Mạnh này, huynh biết nữ tử kia phải không?”
Bạch Hạ đột nhiên lên tiếng, khiến cho Mạnh Lãng đang suy nghĩ lung tung giật bắn người, cũng ức đến độ nghẹn đằng không nói được lời nào.
Hắn vừa mới tròn hai mươi, đang lúc thanh xuân phơi phới, thế mà lại phải trở thành “lão Mạnh” rồi sao, đúng là năm tháng vô tình mà...
Nén nước mắt buồn bã, hắn nói: “Ta không biết”.
Bạch Hạ chẳng thèm nhìn hắn, chỉ hừ một tiếng: “Lúc huynh vừa nhìn thấy người ta mặt huynh đã biến sắc ngay lập tức, không có vụng trộm gì mới lạ!”.
“... Cái gì gọi là vụng trộm chứ? Bạch đại tiểu thư của ta ơi, mấy chuyện này không nói lung tung được đâu!” Mạnh Lãng liều mạng lắc đầu xua tay: “Chỉ vì ta cảm thấy cô nương đó rất giống một người...”.
“Ai?”
“Một người trong tranh.”
“...Huynh muốn kể chuyện ma cho ta nghe đó sao?”
“Đương nhiên không phải!”, Mạnh Lãng gãi đầu, hơi ngập ngừng: “Thật ra ta cũng không chắc lắm, dù sao khi đó ta cũng chỉ liếc qua một lần chứ mấy.”
Bạch Hạ nghiêng đầu liếc xéo hắn: “Uống cho huynh còn tự khoác lác mình là đại tướng trong quân doanh, nói chuyện thì ấp úng chậm chạp, thôi sau này cứ gọi huynh là Mạnh muội muội là được rồi!”.
Mạnh Lãng tức khắc dựng ngược đôi mày rậm, mắt hổ mở to: “Nói thì nói! Khi đó chúng ta còn đang đánh trận ở Mạc Bắc, có một ngày, ta vào đại trướng(*) tìm Tiêu soái bẩm báo quân tình, đúng lúc đó ta thấy người đang vẽ tranh. Từ lâu ta đã nghe nói Tiêu soái của chúng ta tinh thông đủ loại tài nghệ cầm kỳ thi họa, nên không nén nổi tiến sát lại để mở rộng tầm mắt một phen. Chắc hẳn lúc đó người đã vẽ quá nhập thần, đến khi ta đi tới bên cạnh mới phát hiện ra. Tuy khi đó người thẳng tay tung chưởng đánh bay ta ra, có điều ta vẫn thấy được trong bức tranh đó là một nữ tử xinh đẹp, mặc bộ áo váy đỏ rực đang giục ngựa tung vó, dáng vẻ vô cùng hiên ngang, giống đến tám chín phần với nữ tử vừa nãy chúng ta gặp. Về sau ta mới lén lút hỏi Tử Muội, tên đó ban đầu cứ ra vẻ thần bí không chịu nói, bị ta ép quá mới phải khai ra người trong bức họa của Tiêu soái là...”.
(*) Đại trướng: Lều của chủ soái.
Chau mày suy nghĩ một lát hắn mới vỗ đùi hô lên: “À đúng rồi, A Diên cô nương!”.
“A Diên...”
Bạch Hạ khẽ lẩm bẩm, vẫn nhìn lên phía trên trần xe, trong ánh mắt đã có chút thất thần.
Ngày đó Tiêu Sơ bị thương phát sốt, trong miệng y luôn lầm bẩm hai từ “A Diên” này. Thì ra quả thật là một nữ tử.
Con người ta trong lúc mê man, bản thân không thể khống chế được ý thức của mình, tất cả những gì họ nghĩ đến đều là tình cảm chân thật nhất.
Bởi vậy, đó chính là nữ tử mà cho đến bây giờ Tiêu Sơ vẫn không thể quên được, là nữ tử Tiêu Sơ đã vẽ trên bức tranh, khắc sâu vào trong đáy lòng...
Thật ra từ đầu khi mới quen biết nhau, chỉ cần nhìn thấy Tiêu Sơ không ngại làm bản thân bị thương cũng muốn ép Thử Tình Thảo ra thì nàng đã biết, trong lòng y đã có ý trung nhân.
Chẳng qua lúc đó nàng không ngờ tới rằng mình sẽ thích Tiêu Sơ, nên cũng không để tâm lắm. Về sau, khi nàng đã thích y rồi cũng không cần thiết phải đi truy hỏi thêm nữa.
Suy cho cùng, ai cũng có quá khứ của mình. Trân trọng người trước mắt, nắm bắt thời khắc hiện tại mới là điều quan trọng nhất, cũng là điều nên làm, không phải sao?
Nàng tin rằng, hai người họ đều thật lòng yêu thương nhau. Nhưng, cho dù nàng không so đo tình cảm mỗi người trao ra có bằng nhau hay không, chẳng lẽ lại có thể không để ý tới mình không phải là người duy nhất?
Vì sao Tiêu Sơ lại sai Mạnh Lãng dẫn nàng đi chứ? Vì không muốn nàng biết người xưa của y đã xuất hiện rồi? Hay là vì không muốn để nàng phải thấy y không dứt được tình cảm trong quá khứ mà đau lòng, buồn bã? Nhưng dù cho y có làm vậy thì cũng có ý nghĩa gì nữa đâu, thật quá mức hoang đường nực cười mà.
Nếu y nối lại tình cũ, nàng hà tất phải ở lại.
Cuộc đời này tuy ngắn ngủi, nhưng nếu ý trời đã định rằng nàng không thể có được một mối tình trọn vẹn thì nàng cũng không hối hận.
Bởi lẽ nàng đã từng cố hết sức mình, nên dù có động lòng rồi phải thất vọng, nàng vẫn có thể phóng khoáng buông tay, mỉm cười xoay lưng đi.
Nhưng Tranh Ngôn à, huynh đã ghen vì muội, huynh đã nói thích muội, huynh đã vẽ kiểu dáng để giúp muội may y phục, không quản ngàn dặm xa xôi để tìm viên đá Mai Lĩnh về cho muội, đúng rồi, còn cả “quy tắc cầm thú” kia nữa...
Những chuyện này huynh còn nhớ không? Khi đó, huynh thật lòng sao?
Vậy, bây giờ thì sao...
Thật ra lúc Mạnh Lãng vừa nói ra mấy lời đó ngay lập tức hắn đã cảm thấy hối hận vạn phần rồi, chỉ hận không thể lấy kim, xâu chỉ vào rồi khâu cái miệng gây rắc rối này lại.
Nếu người bên cạnh Tiêu soái ngày hôm nay đích thực là A Diên cô nương thì có thể chứng minh được điều gì?
Chỉ hai chữ thôi: “Gian tình”.
Tiêu soái phản bội... À không, chính bởi vì Mạnh Lãng hắn đã thất trách nên bây giờ mới trở thành Tiêu đại soái đi vụng trộm mà còn dám gióng trống khua chiêng rêu rao ngay trước mặt. Như vậy ắt hẳn cả ba đương sự đều cảm thấy khó xử, trong đó người bối rối nhất đương nhiên chính là Bạch Hạ, người bị đẩy đi chỗ khác.
Mà tiểu nha đầu Bạch Hạ này vừa nhìn là biết chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì nhiều, có lẽ mới đầu cũng không suy nghĩ theo chiều hướng này, nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy, không nghĩ bậy bạ mới lạ đó.
Sớm biết vậy thì hắn cũng chẳng cố giữ thể diện làm gì, đúng là thành sự thì ít mà bại sự có thừa, không xử phạt nghiêm theo quân pháp thì khó mà tạ tội được.
Tiêu soái, thuộc hạ có lỗi với người, có lỗi với người...
Mạnh Lãng đang bận ăn năn hối lỗi, bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Hạ nhắm mắt, sau đó xoay người ngồi dậy, đi giày vào đôi chân ngọc hút hồn, giậm chân hét lớn: “Dừng xe!”.
Mạnh Lãng cảm thấy như có sấm sét đánh giữa trời quang, xuất phát từ niềm tin kiên định, quyết không để có lỗi với nguyên soái nhà mình, trong cái đầu đã bị sét đánh hỏng chỉ còn suy nghĩ được một hành động duy nhất, nhảy về phía trước, kéo ngang eo Bạch Hạ đang định thò đầu ra ngoài lại, rồi đè ở phía dưới thân mình.
Lúc này hắn mới thật sự là có lỗi đây này...
Gần như cùng lúc đó, tại một nơi yên tĩnh gần Tiêu phủ trong Khôn Thành, Tiêu Sơ cũng đụng phải vị láng giềng thân thiết, Lâm Nam.
“Hầu gia quả nhiên là có mệnh vất cả vì nước vì dân, trễ như vậy rồi mới được hồi phủ!”
“Hưởng bổng lộc của hoàng thượng thì ta ắt phải phụng sự người chứ.”
Lâm Nam dựa nghiêng vào tường, thản nhiên xoay xoay chiếc quạt cầm trong tay: “Thì ra Hoàng đế nước Sở các người phát ngân lượng cho thần tử để hắn đi gặp gỡ tình nhân cũ, phần bổng lộc này cũng dễ lấy quá chứ!”.
Tiêu Sơ nhìn hắn, ánh mắt dần trầm xuống: “Không biết điện hạ nói vậy là có ý gì?”.
“Hôm nay ta đi dạo cùng với Bạch Tiểu Hà cả một ngày, sau khi uống trà, ăn điểm tâm xong, nàng nói mệt nên về trước, còn ta dù sao trở về cũng chẳng có việc gì làm bèn ngồi thêm một lát nữa”, Lâm Nam còe quạt, che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt phượng đang cười: “Ta cũng chẳng phải cố ý xem chuyện tình phong lưu của Hàu gia đâu, chỉ trùng hợp thôi”.
Tiêu Sơ cũng mỉm cười: “Đêm khuya thanh vắng, điện hạ đứng chờ ta ở đây, chắc không phải chỉ để nói về chuyện tình cảm của Tiêu mỗ chứ?”
“Đương nhiên không phải!” Lâm Nam đập chiếc quạt vào lòng bàn tay để khép lại, đồng thời nụ cười cũng vụt tắt: “Ngươi biết ta muốn nói gì mà”.
“Thứ cho Tiêu mỗ ngu dốt, xin điện hạ nói rõ.”
“Bạch Tiểu Hà, chỉ có nàng ấy là người ta quan tâm nhất!” Sắc mặt Lâm Nam sa sầm, giọng nói sắc lạnh: “Nếu ngươi đã không dứt được tình cũ thì đừng có mà trêu chọc Bạch Tiểu Hà nữa”.
Vẻ mặt Tiêu Sơ vẫn bình thản, ý cười không hề mất đi, nhưng trong lời nói đã hàm chứa chút gay gắt: “Sợ rằng chuyện này không liên quan gì tới điện hạ”.
“Chuyện của nàng ấy sao lại không liên quan tới ta được?!”
Tiêu Sơ lại mỉm cười, không tiếp tục phản bác nữa: “Xin điện hạ thứ cho Tiêu Sơ vô lễ, thật sự bây giờ ta đang có việc quan trọng, không thể trò chuyện cùng ngài được nữa, hôm khác ta sẽ qua phủ tạ tội sau”.
Lâm Nam hiển nhiên không có ý định kết thúc tại đây, lạnh giọng nói: “Lẽ nào Hầu gia không cảm thấy mình quá ích kỷ sao?”.
“Sao ngài lại nói vậy?”
“Bạch Tiểu Hà xuất thân từ gia tộc thần y, chính nàng ấy cũng là một đại phu. Vậy mà người lại để cho nàng ấy mở to mắt nhìn ngươi chết đi mà không làm được gì, ngươi đã từng nghĩ tới cảm nhận của nàng ấy chưa?”
Tiêu Sơ thình lình ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh thêm vài phần: “Xin điện hạ nói rõ hơn chút nữa”.
“Hầu gia rõ ràng hiểu rồi còn giả vờ hồ đồ làm gì...”, Lâm Nam hừ một tiếng: “Dù là chuyện gì Bạch Tiểu Hà cũng nói với ta cả, đủ rõ ràng chưa?”.
“Muội ấy nói với ngài?”, Tiêu Sơ chau mày: “Sao có thể...”.
“Sao lại không thể?”, Lâm Nam khoanh tay đứng thẳng lại, cao ngạo nhìn xuống Tiêu Sơ: “Giữa hai chúng ta, trước giờ đều không có thứ gì gọi là bí mật. Ta không giống ngươi, một mực lừa dối nàng, giấu giếm nàng, chỉ biết đi hẹn hò với người tình cũ của mình. Rốt cuộc ngươi xem Bạch Tiểu Hà là cái gì?”. Đôi mắt xếch tỏa ra thần thái áp đảo, hắn đi thêm bước nữa tiến sát lại gần Tiêu Sơ: “Đừng nói ngươi không thể một lòng một dạ với nàng, cho dù có thế cũng không cách nào ở bên nàng cả một đời!”.
Tiêu Sơ trầm mặc không nói, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên bầu trời.
Cuối cùng nàng cũng vẫn không chịu nổi nữa, cho nên mới chạy đi tìm Lâm Nam để kể khổ sao?
Chuyện này, vốn đã quá mức tàn nhẫn. Áp lực như thế vốn không phải là thứ nàng có thể chịu đựng được. Cho nên, y quả nhiên đã quá ích kỷ rồi sao?
Có nên buông tay hay không, nhân lúc bây giờ, có lẽ... có lẽ tình cảm của nàng vẫn chưa quá sâu đậm...
Vầng trăng lưỡi liềm cong cong, bên cạnh còn điểm xuyết thêm hai vì sao, rất sáng. Giống như đôi mắt lúc nàng tươi cười vui vẻ, hai lúm đồng tiền đáng yêu lộ ra bên má.
“Dõng dạc chất vấn ta như vậy, chẳng lẽ...”, Tiêu Sơ chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào khuôn mắt Lâm Nam: “Điện hạ có thể một lòng một dạ với muối ấy, có thể cho muội ấy cả một đời sao?”.
Thế là Bạch Hạ mới trả lời một câu cho có qua có lại: “Tranh Ngôn, muội nghĩ muội rất muốn nhìn thấy dáng vẻ huynh khi ôm muội”.
“...”
Bảy ngày sau, cuộc thi kỵ xạ kết thúc tốt đẹp, cả quân doanh theo thường lệ vui chơi chè chén cả một đêm.
Tiêu Sơ uống mấy chén với binh sĩ, cười nói một lúc bèn tìm cớ rời đi. Y đi tới bãi đất trống cùng Mạnh Lãng và Tứ Muội làm một pháp sự nhỏ nhưng trang trọng để tế bái Diệp tướng quân và ba ngàn binh sĩ.
Sau đó Tứ Muội bị một vị tướng quân đã ngà ngà say cưỡng ép kéo đi uống rượu ăn thịt tiếp, Mạnh Lãng lấy cớ ngày mai phải lên đường trở về nên theo Tiêu Sơ quay trở lại đại trướng.
Bởi vì đi đường còn khá khó khăn nên Tiêu Sơ vẫn ngồi xe lăn, hơn nữa y cũng không nói với ai chuyện mình đã có thể đứng dậy được rồi.
Sau khi kể sơ cho Mạnh Lãng biết những biến động giữa Nhung Địch và các bộ lạc thảo nguyên gần đây có thể do Lâm Nam cố tình bày ra, Tiêu Sơ chỉ vào bản đồ quân sự sửa đổi lại vài chỗ trong kế hoạch đã bàn bạc lúc trước, lực lượng binh sĩ chẳng những không giảm mà còn phải bố trí tăng thêm.
Mạnh Lãng nhớ kỹ từng điều một rồi mới gãi đầu hỏi: “Tiêu soái, thuộc hạ không hiểu, rõ ràng biết tên Tiểu vương gia Bắc Tề kia đang lợi dụng chúng ta, mà sao vẫn còn phải gióng trống khua chiêng trợ lực cho hắn như vậy?”.
“Nếu không biết chuyện thì là lợi dụng, còn nếu biết rõ rồi thì lại là hợp tác”, Tiêu Sơ lạnh nhạt mỉm cười: “Cho nên, bây giờ ta làm vậy đồng nghĩa với việc giúp cho Cửu điện hạ một việc rất lớn. Mai này nếu như hắn có thể thành công thì ắt hẳn sẽ nhớ tới Đại Sở ta đã từng tương trợ, cho dù không biết ơn báo đáp thì ít ra cũng có lợi cho bang giao hai nước. Còn nếu hắn không may thất bại, chúng ta cũng chẳng có tổn thất gì, bởi vì quân ta chỉ làm một hành động phòng vệ rất bình thường, chẳng có gì không thỏa đáng mà cũng không có gì sơ hở cả”.
Mạnh Lãng bừng tỉnh ngộ.
Tiêu Sơ nói tiếp: “Huống hồ là cũng nhân cơ hội này chúng ta chỉnh đốn lại việc phòng ngự, huấn luyện đội quân mới chuẩn bị cho chiến sự. Sau khi ngươi về đại doanh Sóc Bắc, hãy đem tình hình báo chính xác với một mình Nguyễn tướng quân thôi. Còn mệnh lệnh với cấp dưới là quan sát thấu đáo, chuẩn bị sẵn sàng chờ đón quân địch, cứ dốc hết sức đánh một trận cho ta, nhất định phải đánh cho chúng sau này không còn mang tham vọng muốn xâm lược ta nữa mới thôi!”.
“Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!”.
“Còn về bên đại doanh Tây Kinh, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nếu cần thiết đương nhiên sẽ phối hợp chặt chẽ với các ngươi.”
Tiêu Sơ ngừng lời nhìn những đường phòng tuyến phức tạo đan xen trên bản đồ, hừ khẽ, trong giọng nói ôn hòa dường như còn mang theo âm thanh binh khí va chạm vào nhau: “Các bộ lạc trên thảo nguyên xưa nay đều ai lo phần người nấy, nhưng vài năm gần đây bắt đầu có dấu hiệu rục rịch manh động, chắc cũng đã tới lúc dạy cho chúng một bài học rồi. Nhất thiết phải khiến chúng cũng giống như Nhung Địch, không bao giờ dám mơ tưởng xâm phạm Đại Sở ta. Nếu để bọn chúng liên kết lại với nhau, mai này Cửu điện hạ lại thật sự giành được quyền lực, há chẳng phải đã sinh ra một mối tai họa ngầm khó mà giải quyết hay sao!”.
Khi Lâm Nam vừa mới xuất hiện, Tiêu Sơ đã từng phái người điều tra hắn kỹ lưỡng. Trong đó, tin báo liên quan đến hơn một năm nay hắn đuổi theo Bạch Hạ từ Lương Quốc qua thảo nguyên rồi cuối cùng tới biên cảnh Đại Sở, đương nhiên sẽ càng hấp dẫn sự chú ý của người nào đó dù lúc này y vẫn còn chưa rõ tâm tư của mình.
Tuy tuyến đường họ đi qua thoạt nhìn thì không thấy được bất cứ đầu mối nào, nhưng chính vì thân phận của mẫu phi Lâm Nam khiến cho Tiêu Sơ vẫn luôn hoài nghi đây chẳng hề đơn giản là một trò chơi đuổi bắt của đôi nam nữ.
Về sau tiếp xúc nhiều lần với Lâm Nam, càng khiến y nhận định con người này tuyệt không hề hoang toàng, chơi bời như hắn vẫn thể hiện ra bên ngoài. Thêm vào những phân tích về tình hình hiện tại ở mọi mặt, gần như có thể phán đoán, hắn chắc chắn có mưu đồ, mà mưu đồ này còn rất lớn.
Vốn y vẫn chưa thể khẳng định được hắn có liên quan đến tất cả những biến động tại biên cương Đại Sở hay không, song cuộc nói chuyện tại con hẻm nhỏ đêm đó cuối cùng cũng khiến sự việc sáng tỏ.
Thật ra, Lâm Nam hoàn toàn có thể không bị y nắm thóp sớm như vậy, nếu hắn không nhất thời kích động.
Đúng vậy, là nhất thời kích động.
Bởi vì hắn quá gấp gáp muốn có được Bạch Hạ, khiến cho lòng dạ rối bời, nên mới bị Tiêu Sơ bắt được sơ hở rồi phải thất bại thảm hại.
Có điều, như vậy cũng chứng tỏ rằng hắn thật sự rất quan tâm tới Bạch Hạ.
Nhưng, điều này còn chứng tỏ rằng, Tiêu Sơ càng có lý do để khiến hắn phải cách xa Bạch Hạ, hơn nữa càng xa càng tốt. Mà tranh quyền đoạt vị trùng hợp lại là một việc cần phải tập trung toàn bộ cả thể xác và tinh thần, đồng thời cũng tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Vậy nên, Tiêu Sơ đương nhiên hoàn toàn ủng hộ việc Lâm Nam làm Hoàng đế Bắc Tề.
Cũng vì lẽ đó, trong những sự sắp xếp để đối phó với Nhung Địch và các bộ lạc thảo nguyên hiện nay, chưa hẳn đã không xen lẫn ý đồ lạm dụng quyền hành để mưu tình chuyện riêng của bị Quân hầu nhất phẩm nào đó...
Nhìn lại lần cuối toàn bộ kế hoạch đã được vạch sẵn trên tấm bản đồ, Tiêu Sơ hài lòng gật đầu, thở phào một cái, chân mày nhướng lên, khóe môi cũng dần dần nhếch lên.
Mạnh Lãng vẫn luôn đứng bên cạnh nghe y ra lệnh đột nhiên cảm thấy rùng mình. Từ sâu trong đáy lòng, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm ở bên cạnh Tiêu soái, hắn hiểu rằng những lúc y để lộ ra vẻ mặt như thế này chắc chắn là có người sắp sửa gặp hạn.
Mạnh Lãng đang suy nghĩ xem không biết ai lại may mắn như thế thì Tiêu Sơ bỗng ngước mắt nhìn hắn, như cười như không: “Sáng sớm mai ngươi đã xuất phát rồi đúng không?”.
Thế là Mạnh Lãng liền có một dự cảm không tốt, vừa thầm run như cầy sấy vừa cố gắng ưỡn thẳng người tạo thành một tư thế nghiêm trang nhất trong quân đội: “Hồi bẩm Tiêu soái, đúng là như vậy”.
Vẻ mặt Tiêu Sơ rất ôn hòa, thậm chí có thể nói là vô cùng hiền từ: “Bởi vì quân tình khẩn cấp, trong vòng mười ngày ngươi phải về tới đại doanh Sóc Bắc”.
Hai chân Mạnh Lãng nhũn ra: “Mười... mười ngày?”.
Bình thường cho dù quất ngựa phi nước đại thì cũng phải cần ít nhất mười lăm ngày mà!
Tiêu Sơ làm dáng vẻ như thể một thượng cấp hòa nhã tốt bụng: “Có vấn đề gì sao?”.
Mạnh Lãng vốn tưởng rằng nước mắt của cả đời này và tám kiếp sau đều bị loại thuốc bột của Bạch Hạ rút cạn rồi, vậy mà lúc này hắn mới hiểu ra, mình đã sai rồi...
Đang định cố kìm nén nước mắt, lấy hết dũng khí mà gật đầu thì chỉ một cái liếc mắt thản nhiên của Tiêu Sơ đã khiến hắn hận không thể lập tức lắc rơi cả đầu và cổ ra, hắn bèn nghẹn ngào trả lời: “Dạ... không có vấn đề”.
“Không cần phải miễn cưỡng, có khó khăn gì thì ngươi cứ nói ra đi.”
Mạnh Lãng ưỡn ngực, gào lớn: “Hồi bẩm nguyên soái, không có vấn đề gì lớn cả! Thuộc hạ sẽ bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”.
“Tốt lắm! Nếu có sơ sót gì, trừng trị theo quân pháp!”. Tiêu Sơ mỉm cười vô cùng hiền lành, sau đó y xoay người nhẹ nhàng nói vọng lại một câu: “Để tránh cho ngươi thất cô nương nhà người ta lại chảy nước miếng ròng ròng, không cẩn thận lại bị ném cho bột phấn gì đó nữa thì không hay đâu”.
“...”
Lúc Tiêu Sơ trở về doanh trướng của mình đã là nửa đêm.
Bên ngoài vẫn cứ tiếp tục ăn chơi chè chén, tiếng hô phóng khoáng của mấy vạn binh sĩ vang thấu tận trời cao, lửa trại chạy rực cả một góc trời.
Bận rộn cả ngày lẫn đêm cùng với tướng sĩ trong doanh trại hết mấy ngày trời, mãi đến bây giờ mới có thể thoải mái được. Tiêu Sơ tự đi múc nước tắm rửa sơ qua rồi chuẩn tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Vừa mới cởi áo ngoài xuống đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn đi thẳng về phía doanh trướng của mình. Y tập trung lắng nghe, tiếp đó bóp trán, xua tan đi cái mệt mỏi, lắc đầu bật cười.
Nha đầu này chắc chơi mệt rồi đây, không chừng còn say nữa.
Suy nghĩ vừa lóe lên thì cửa doanh trướng đã mở ra, một bóng người màu xanh lục nhạt theo cơn gió lạnh buốt xông thẳng vào, hai má phiếm hồng, đôi mắt say mơ màng.
Tiêu Sơ thấy vậy nhíu mày: “Mấy người này thật hết chỗ nói, sao lại để cho muội uống nhiều vậy?”.
Bạch Hạ nhếch miệng cười hì hì, bước đi loạng choạng: “Tranh Ngôn, sao huynh không chơi cùng với bọn muội?”.
“Ai nói thế? Ta cũng vừa mới rời khỏi thôi”. Tiêu Sơ chìa tay ra đỡ nàng: “Muội chơi hăng như vậy, đương nhiên không có thời giờ để ý đến ta rồi”.
“Nói bậy! Rõ ràng huynh đã rời tiệc từ sớm rồi, khoảng...”, Bạch Hạ xòe tay ra đếm, nghĩ ngợi: “Hai canh giờ trước, huynh cùng Tứ Muội và Mạnh Lãng đều không thấy đâu. Sau đó khoảng hơn một canh giờ sau Tứ Muội quay lại, nhưng hai người các huynh thì không xuất hiện nữa”.
Tiêu Sơ không nén nổi bật cười: “Thật khổ cho muội bận rộn đủ thứ chuyện rồi mà vẫn còn nhớ rõ ràng đến thế”.
“Vớ vẩn! Nhất cử nhất động của huynh muội đều ghi nhớ kỹ trong lòng!”
“Khờ quá...”, Tiêu Sơ vò phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi của nàng: “Bởi vì chúng ta có chút chuyện phải...”.
“Không cần phải giải thích với muội!”, Bạch Hạ nghiêng đầu, nhìn y cực kỳ chăm chú, sau đó vỗ vỗ ngực mình: “Muội chỉ muốn để huynh biết được, muội vẫn luôn, vẫn luôn đặt huynh ở đây, trong trái tim...”.
Phương thức bày tỏ thẳng thắn như vậy Tiêu Sơ không quen lắm, khiến y cảm thấy hơi lúng túng. Nhưng đồng thời cũng có thể thấy được, nàng đã say đến mức...
“Ta biết rồi, ta hiểu cả”, Tiêu Sơ khẽ cười, dịu dàng dỗ dành, rồi đứng lên, muốn ôm nàng đặt lên giường: “Hạ Hạ ngoan, đi ngủ nhé?”.
Bạch Hạ bèn bụm miệng cười khúc khích, chỉ để lộ ra đôi mắt và chân mày cong cong: “Huynh lại muốn xem dáng vẻ muội ngủ sao?”.
“Ừm”, Tiêu Sơ bất giác trả lời, nhưng y lập tức cảm thấy có chuyện không lành.
Quả nhiên, Bạch Hạ nói tiếp một câu: “Muội cũng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của huynh khi ôm muội mà! Tranh Ngôn...”, nàng dùng đôi cánh tay bám lấy cổ y, hơi thở thơm mùi rượu phả vào mặt y: “Cho muội xem đi mà!”.
Bây giờ Tiêu Sơ thật sự rất muốn cảm ơn mấy vị tiền bối trong thanh lâu, chính nhờ họ đã khiến cho y từ bé đã hiểu được mấy chuyện ân ái, cũng hiểu làm thế nào để khống chế không cho chuyện này phát sinh...
Hít sâu một hơi, y ôm ngang Bạch Hạ lên: “Muội ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi, ta mới cho muội xem”.
Lúc này đầu óc của Bạch Hạ hiển nhiên không được minh mẫn như bình thường, nên nàng chẳng thèm suy nghĩ gì đã nghe theo mệnh lệnh rõ ràng là đang lừa phỉnh này, chẳng qua trong miệng vẫn không quên lải nhải: “Nhắm mắt rồi đây, cho muội xem đi!”.
Tiêu Sơ cười khẽ, cúi đầu hôn lên gò má nóng rực của nàng: “Muội mau ngủ đi rồi còn nằm mơ, như vậy là có thể nhìn thấy rồi”.
“Ừ...”, Bạch Hạ dụi dụi, tìm một chỗ thoải mái trong lòng y, yên lặng trong chốc lát rồi lại lèm bèm: “Muội sắp phải gả đi rồi...”.
Tiêu Sơ bật cười: “Đúng vậy, sắp phải gả cho ta rồi”.
“Muội cứ tưởng rằng, cả đời này cũng không thể làm thê tử của ai cả.”
Tiêu Sơ bỗng nhớ tới, trước đây đích thật nàng từng nói qua mấy lời như “không thể thành thân” vài lần. Vốn y cứ tưởng rằng đây chỉ là do nàng xấu hổ, lẽ nào, không phải hay sao...
“Hạ Hạ, tại sao muội không thể làm thê tử của ai cả?”
Bạch Hạ đột nhiên chau mày, miệng mếu máo, đôi mày dài run run kịch liệt, dáng vẻ cứ như là đang muốn khóc.
Trái tim Tiêu Sơ thình lình chùng xuống, vội vàng dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta không nói tới chuyện này nữa”.
“Tranh Ngôn, đừng chết...”
“Được, ta sẽ không chết đâu.”
Bạch Hạ bỗng mở to mắt ra, khoảnh khắc đó, đôi mắt nàng trong suốt đến kỳ lạ: “Huynh hứa với muội sẽ cố gắng sống tiếp vì muội. Vậy thì muội hứa với huynh, muội tuyệt đối sẽ không chết trước mặt huynh!”.
“Lại nói bậy bạ gì đó, sao muội lại có thể...”
Tiêu Sơ bỗng nhiên im bặt, lòng y thắt lại, lẽ nào câu nói nghe như hoang đường này lại không phải là lời nói nhảm khi say.