Cặp Đôi Hoàn Cảnh
Chương 14 :
Ngày đăng: 15:33 19/04/20
Type: Xe
Bước qua tháng giêng, tiết trời nhanh chóng ấm dần lên, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Hồ Tam từ một thị vệ thân cận bên người vương gia lưu lạc đến bước đường trở thành người trông nhà giữ cửa, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.
Từ khi chân của Tiêu Sơ lành hẳn, những công việc chủ yến đều đã có thần y Bạch Hạ chăm lo hết tất cả, Tứ Muội đột nhiên ăn không ngồi rồi, không có đất dụng võ, chẳng tìm ra được chút giá trị sinh tồn nào của bản thân, vậy nên không khỏi cảm thấy lạc lõng.
Một người ấm ức, một người lạc lõng, nhờ hai người có chung một tiếng nói, chút tranh chấp xung đột trước kia liền coi như cho qua.
Hơn nữa, Hồ Tam nghĩ rằng Tứ Muội bởi vì gã cắn một miếng mà không thể không đồng sinh cộng tử với mình, thế là dưới sự thúc đẩy của đủ các thể loại cảm xúc lẫn lộn, gã cam tâm tình nguyện kiềm chế tính tình nóng nảy ương ngạnh mà hạ mình xuống. Tứ Muội vốn nhớ mãi không quên mối thù nên vô cùng căm ghét gã, nhưng vì gã đã như vậy nên hắn cũng không tìm được bất cứ lý do gì để nổi giận. Cứ như vậy lâu dần, người này lại từ từ thấy được ưu điểm của người nọ, họ bắt đầu, chung sống hòa thuận với nhau.
Cả hai đều là những nam tử hán tính tình hào sảng, từng trải qua biết bao rừng đao mưa tiễn, bây giờ ngồi trên nóc nhà uống rượu ăn thịt thét dài dưới ánh trăng, cùng ngồi xổm bên chân tường lòng đầy thương cảm mà nhớ về tháng ngày oanh liệt khi xưa, cuộc sống cũng khá thoải mái vui vẻ.
Đến khi cỏ mọc xanh, chim oanh bay lượn(*), hai vị tráng sĩ lại dắt theo sói tuyết Chiến Phong cùng rong ruổi trên thảo nguyên, cùng cưỡi ngựa săn bắn, mỗi lần ít nhất cũng phải mất mười ngày, nửa tháng mới về.
(*)Cỏ mọc xanh, chim oanh bay lượn: Ví với cảnh sắc mùa xuân
Cứ như vậy, so với Hồ Tam, Bạch Hạ lại càng giống một vị quản gia tận tâm tận lực hơn. Những lúc Tiêu Sơ ra ngoài, hầu như nàng đều ở Lâm Phủ, chăm sóc vườn dược thảo kia hoặc chỉ tùy ý đi tản bộ trong viện tử được bài trí cực kỳ khéo léo xa hoa.
Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi qua như nước chảy, thật bình dị, thật chất phác.
Mỗi khi đến xế chiều, Bạch Hạ sẽ trở về Tiêu Phủ, chờ Tiêu Sơ về cùng ăn cơm.
Tiêu Sơ không còn chịu sự trói buộc của chiếc xe lăn, hơn nữa thời gian của y đều đặt tại quân vụ, dường như ngày nào cũng ra khỏi thành, tới nơi đóng quân nghị sự, nên bữa sáng cùng bữa trưa của y đều dùng ở quân doanh. Nhưng dù bận cách mấy, y nhất định sẽ trở về dùng bữa tối cùng với Bạch Hạ. Sau bữa cơm, hai người cùng nhau đi dạo nói chuyện trên những con đường xưa, hoặc là chỉ ở nhà cùng nhau đọc sách, vẽ tranh.
Bạch Hạ cảm thấy, tuy từ khi quen Tiêu Sơ đến nay còn chưa tới nửa năm, nhưng giữa nàng và Tiêu Sơ lại giống như một đôi phu thê vậy,không có xúc cảm mãnh liệt kinh thiên động địa, hận không thể thiêu cháy tất cả, mà chỉ từ từ chậm rai mang sự dịu dàng và mùi hương của đối phương hòa tan từng chút một vào huyết mạch của mình.
Đương nhiên rồi, cho đến bây giờ vẫn là đôi “phu thê” vô danh, vô thực mà thôi...
Đáng tiếc, trong vườn thảo dược kia hình như không có dược liệu để chế ra xuân dược, khiến cho Bạch Hổ có chút tiếc nuối.
Tổ hợp dã thú Hồ Tam, Tứ Muội và Chiến Phong đã đi ra ngoài được hơn mười ngày rồi, không biết ở trên thảo nguyên bao la lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu đó đã xảy ra chuyện hay ho thú vị gì mà ba tên này lại vui quên đường về như vậy nữa...
Cửa sổ phía sau thư phòng Tiêu Sơ đúng hướng mặt trời lặn, vừa đẩy cửa ra, có thể nhìn thấy ráng chiều phủ lên rặng trúc xanh, gió nhẹ thổi qua, hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp phòng.
Thưởng thức phong cảnh thi vị như vậy mà trong đầu Bạch Hạ toàn những suy nghĩ linh tinh bậy bạ, nhưng nét mặt nàng lại chẳng chút phù hợp.
Tiêu Sơ vừa bước vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy đó.
“Hạ Hạ, muội đang nhìn gì đấy?”
“Ý, hôm nay sao huynh về sớm thế? Mau lại đây cùng ngắm hoa với muội đi!”
“Hoa? Vậy thì tại sao muội lại cười kiểu...”
Tiêu Sơ khó hiểu đi lại gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cảnh vật trước mắt đều rất thanh tịnh tươi đẹp, đâu có gì lại.
Bạch Hạ xoay đầu lại, chân mày và đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền cùng chiếc răng nanh nhỏ ẩn hiện: “Xinh đẹp đáng yêu? Mỹ miều vô song? Khuynh quốc khuynh thành? Câu hồn nhiếp phách?”
Tiêu Sơ mím môi nhìn nàng, trầm mặc, đắn đo một lúc cuối cùng vẫn giữ vững tinh thần gan dạ kết luận dựa theo sự thật: “Hèn hạ”.
Bạch Hạ nhảy tới túm lấy cổ Tiêu Sơ, cắn một miếng trên xương gò má y: “Nếu muội thật sự hèn hạ thì đã ăn sạch huynh từ lâu rồi.”
Tiêu Sơ nhẹ nhàng thổi một hơi vào bên tai nàng, hài lòng nhìn thấy làn da nàng nhanh chóng ửng hồng: “Điều này chứng tỏ rằng, chỉ hèn hạ thôi vẫn còn chưa đủ. Huống hồ gì chỉ mới dừng lại ở mức tưởng tượng thôi.”
Một lời trúng đích, Bạch Hạ chỉ còn biết khóc ròng.
Tiêu Sơ mỉm cười nghiêng đầu nhìn nàng: “Tóc mái của muội muội dài ngắn không đều đó, muội còn phải ra ngoài gặp người khác nữa!”
“Có câu, nữ nhân làm đẹp chỉ để cho người mình yêu ngắm, cho nên dù có biến thành đầu tóc lởm chởm như chó cắn thì cũng đâu có sao, chỉ cần ta không để tâm là được chứ gì.”
Tiêu Sơ không cho Bạch Hạ nói nhiều, ấn nàng ngồi yên trên ghế đi lấy kéo rồ khom lương xuống cẩn thận cắt đi từng chút một.
Tóc vụn rơi lên chóp mũi và gò má nàng, y bèn dùng ngón tay phủi sạch. Tóc rơi xuống bờ mi dài của nàng, y liền thổi nhẹ cho nó bay đi.
Vẻ mặt y vô cùng chuyên chú, động tác dịu dàng, hơi thở ấm áp, khóe môi luôn mỉm cười, dường như nó sẽ không bao giờ mất đi, đôi mắt y dưới ánh tà dương ánh lên quầng sáng nhàn nhạt.
Bạch Hạ ngoan ngoãn ngồi yên,hàng mi khép lại
Đáng lẽ độc Dịch Hồn phát tác rất nhanh, sở dĩ Tiêu Sơ có thể cầm cự lâu như thế là bời vì ban đầu y đã dùng nội lực thâm hậu của mình để dồn hết chất độc xuống hai chân. Bây giờ y đi lại được bình thường như vậy chứng tỏ y đã không thể áp chế độc tính nữa.
Cho dù y có võ công cao cường, cho dù nàng có chế thuốc giải giỏi cách mấy, cùng lắm cũng chỉ có thể cố gắng làm cho quá trình đó chậm lại. Một khi chất đọc lan vào tam mạch thì đó chính là lúc y phải chết. Song, có khoảng thời gian này đã là đủ rồi.
“Gần đây huynh còn đau không?”
“Hiện giờ là mùa xuân ấm áp, lại có loại thuốc do muội đặc chế, cũng lâu lắm rồi đọc chưa phát tác.”
Bạch Hạ ngắm nghía đuôi bím tóc, “ừm” một tiếng, sau đó làm như thể bâng quơ nói: “À đúng rồi, nếu bao giờ huynh thấy đau ở ngực thì nhớ nói cho muội biết đấy nhé.”
Đúng thế, món nàng làm ngon nhất cũng là món duy nhất nàng làm ngon chính là bánh quả phỉ, nếu không phải mình thích ăn thì sao nàng có thể bỏ công sức học làm như thế?
Chỉ bởi vì y mà đã lâu như vậy rồi nàng vẫn chưa ăn chút nào.
Thì ra, từ trước đến giờ nàng vẫn luôn chiều theo ý y.
Thì ra, y vẫn chưa thể cho nàng có được cảm giác yên bình...
Tô Tử Chiêu kéo Bạch Hạ đến tiệm cơm lớn nhất trong thành ăn một bữa no nê, sau đó ghi nợ cho Tiêu Sơ...
Vốn định đi tới trọ tại khách điếm đắt nhất, nhưng trong đầu hắn nảy ra ý gì đó, nên vẫn quay trở về Tiêu phủ.
Tới khách cư của Bạch Hạ, Tiêu Sơ đã yên lặng ngồi chờ ở đó rồi, trông thấy họ, y vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, thần sắc như thường: “Viện tử của Tô huynh đã chuẩn bị xong rồi, ở ngay bên cạnh. Bây giờ đã muộn rồi, ta không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, cáo từ.” Ánh mắt y hơi liếc qua Bạch Hạ vẫn luôn theo sát bên cạnh Tô Tử Chiêu như con chim nhỏ quấn quýt bên người, rồi lập tức rời đi.
Bạch Hạ mở miệng giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nàng vẫn không lên tiếng.
Tô Tử Chiêu lạnh lùng nói: “Không cần phải nhọc công, ta ở lại đây với Tiểu Lục Nhi.”
Tiêu Sơ sửng sót, ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Thế...để ta sai hạ nhân kê thêm một chiếc giường nữa ở gian ngoài.”
“Ta ngủ cùng với Tiểu Lục Nhi.”
“Cùng... cùng giường?”
“Phí lời!”
“... Như vậy không thích hợp lắm đâu”, Tiêu Sơ kiềm chế không nổi nữa,bắt đầu sốt ruột: “Từ xưa nam nữ từ bảy tuổi đã không được ngủ chung nữa, ngay cả huynh muội ruột thịt cũng còn có chút kiêng kị, huống hồ gì...”
“Tiểu Lục Nhi từ nhỏ đã ngủ cùng ta rồi, ở đâu ra lắm lễ nghi rắc rối như vậy!”, Tô Tử Chiêu không hề khách khí ngắt lời y, trong giọng nói lạnh băng ẩn chứa chút nhuệ khí cao ngạo chèn ép người khác: “Chắc hẳn người không biết, sau khi muội ấy ra đời, nam nhân đầu tiên ôm muội ấy chính là ta, người đầu tiên muội ấy gọi không phải cha, không phải mẹ mà là ta, câu đầu tiên muội ấy nói chính là “Chiêu ca ca ôm”, chữ đầu tiên muội ấy biết chính là “Chiêu”, ước nguyện đầu tiên của muội ấy chính là được làm thê tử của Chiêu ca ca!”
Tiêu Sơ đứng buông thõng hai tay, những ngón tay trong tay áo bấm chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Tử Chiêu, không hề chớp mắt cũng không tranhsnes, giọng nói vẫn ôn hòa, bình tĩnh: “Đó chỉ là lời nói đùa của trẻ con, khong thể coi là thật.”
“Sao không thể coi là thật?” Tô Tử Chiêu vén vạt áo màu thiên thanh tiến lên, tiến gần lại thêm nửa bước: “Gia mẫu chính là do gia phụ một tay nuôi lớn. Từ ngày Tiểu Lục Nhi chào đời thì đã là dâu của Tô gia ta, là thê tử vẫn chưa bái đường của Tô Tử Chiêu ta rồi!”
Tiêu Sơ nhướng mày, giọng nói đã bắt đầu nhuốm đầy sự giận dữ: “Đừng nói giữa hai người chưa từng có hôn ước chính thức, cho dù có thì bây giờ cũng chỉ còn nước hủy hôn. Bởi vì Hạ Hạ đã nhận lời làm thê tử của ta rồi, đội ngũ đi Mai Lĩnh cầu thân chắc cũng đã đến nơi. Tháng Chín năm nay, Hạ Hạ sẽ chính thức xuất giá, trở thành thiếu phu nhân của Tiêu gia ta!”
Tô Tử Chiêu đột nhiên cười lạnh lùng, lời nói ra chậm rãi nhưng nặng tựa ngàn cân: “Ngươi, dựa vào cái gì mà đòi cưới muội ấy?”
Hắn chắp tay sau lưng đi vào phòng ngủ xem một vòng, lúc đi ra sắc mặt hắn càng có vẻ nghiêm trọng hơn, tuy hắn nói không nhanh nhưng rõ ràng khó mà che giấu đượchơi thở gấp gáp: “Dựa vào thân phận địa vị của ngươi hay dựa vào vinh hoa phú quý mà ngươi có? Mấy thứ này, Tiểu Lục Nhi của chúng ta căn bản không thèm! Ngươi chẳng những không biết muội ấy thích ăn cái gì, cũng không biết rằng muội ấy thích thắp chút hương thơm trong phòng để dễ ngủ, không biết muội ấy thích căn phòng mà vừa mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt trời mọc, mặt trời lặn, không biết rằng tuy muội ấy thích mặc y phục lục sắc nhưng lại không thích màn che đầu giường màu lục, không biết rằng muội ấy thích các loại con rối vải, còn thích ôm con to nhất, dễ chịu nhất để đi ngủ thì mới không nằm mơ thấy ác mộng...”
Hắn hơi ngừng lại một chút, lạnh lẽo nhìn sắc mặt Tiêu Sơ đã trắng bệch như tờ giấy; “Tiểu Lục Nhi lớn lên trong sự bao bọc của tất cả chúng ta, trước giờ chúng ta đều không nỡ nhìn thấy muội ấy phải chịu dù chỉ là một chút uất ức. Thế mà ở đây, những gì mà ta nhìn thấy toàn là muội ấy phải nhẫn nhịn cầu toàn còn ngươi thì tự cho mình là đúng. Ngươi đã không thể cho muội ấy được cái gì, còn dám lớn tiếng không biết xấu hổ nói muốn lấy muội ấy!”
Nói xong hắn quay sang Bạch Hạ vẫn im lặng cúi đầu từ nãy đến giờ, giọng nói nhỏ nhẹ hơn: “Tiểu Lục Nhi, muội thật sự muốn gả cho hạng người này sao?”
Bạch Hạ ngước mắt nhìn bên này rồi lại nhìn sang bên kia, mếu máo, không trả lời mà chỉ cắn chặt môi dưới.
Tô Tử Chiêu thấy vậy, vội vàng khom người vỗ nhẹ lên má nàng: “Không được cắn, cẩn thận rách môi bây giờ”.
“Chiêu ca ca...” giọng nói Bạch Hạ hơi run rẩy, trên khuôn mặt chứa đựng mấy phần van nài: “Thật ra... thật ra Tranh Ngôn...”
“Được rồi, ta mệt rồi”, Tô Tử Chiêu không để cho nàng nói hết, vội kéo thẳng nàng đi vào trong phòng ngủ rồi khóa chặt cửa để lại một mình Tiêu Sơ đứng sững ở chỗ cũ hồi lâu, rồi mới chậm rãi lết bước rời khỏi.
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên dáng người gầy gò của y, vẫn rắn rỏi như trước nhưng lại tràn đầy sự cô tịch thê lương.
Thì ra, y chẳng biết bất kỳ chuyện gì, hoàn toàn không hiểu được nàng.
Thì ra, y đã khiến cho nàng phải chịu nhiều uất ức đến vậy mà chính bản thân y lại chẳng phát hiện ra.
Thì ra, y lại chẳng thể cho nàng thứ gì, căn bản không có tư cách nói thành thân với nàng, nói yêu nàng...
Đúng vậy, xuất thân và địa vị của y đã quyết định, y không thể nào thật sự bất chấp tất cả để đi quan tâm tới người khác.
Đúng vậy, y quyền cao chức trọng, công vụ bề bộn, điều này khiến y không thể để ý tơi quá nhiều những chi tiết nhỏ nhặt.
Đúng vậy, y đã rất cố gắng để suy nghĩ cho nàng, thu xếp mọi thứ cho nàng, coi nàng như người thân, đặt nàng vào trong lòng...
Song, lý do như vậy, cái cớ như thế, không chỉ nhảm nhí, nực cười mà còn chẳng có một chút sức thuyết phục nào.
Ngay từ đầu y đã cho rằng nàng rất lạc quan, rộng lượng, kiên cường, có thể đối mặt với mọi trắc trở khó khăn, có thể mỉm cười đối mặt với sinh ly tử biệt, thế là y bèn yên tâm thoải mái đi làm việc của mình,c ảm thấy thỉnh thoảng quan tâm chăm sóc nàng một chút thì đã đủ rồi.
Nhưng y đã quên rằng, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa tròn mười tám tuổi, cũng muốn làm nũng, muốn nổi giận, cũng sẽ có đủ loại tật xấu hay thói quen nhỏ, cũng sẽ bị giật mình tỉnh giấc khi gặp ác mộng, cần người an ủi vỗ về trong bóng tối...
Thật ra nàng nên được tất cả mọi người nâng niu như báu vật trong lòng bàn tay...
Nếu có thể trở thành người khác thì có lẽ phải chờ sau này có thời gian y sẽ bù đắp cho nàng sau. Còn bây giờ, ngay cả tư cách để nói như vậy y cũng chẳng có.
Cho nên thì ra cái mà y thường nói là sẽ cho nàng hạnh phúc chẳng qua chỉ là một câu nói suông mà y vẫn luôn tự cho là đúng mà thôi.