Cặp Đôi Hoàn Cảnh
Chương 24 :
Ngày đăng: 15:33 19/04/20
Type: HagiangSophie
Khi Tiêu Sơ từ Lâm phủ trở về thì trời đã gần sáng, cho nên y bèn đến thẳng thư phòng mà không quay trở về phòng ngủ, sợ làm phiền Bạch Hạ.
Vào bữa sáng, Bạch Hạ giương đôi mắt thỏ đỏ hoe, che miệng ngáp lấy ngáp để đi vào phòng ăn, nàng lúc nào cũng hăng hái hoạt bát, Tiêu Sơ rất ít khi thấy nàng ủ rũ thế này, tức khắc lo lắng vô cùng: “Hạ Hạ, muội sao thế? Ngủ không ngon giấc à?”.
“Ừm.”
“Có phải bị muỗi cắn không?”
“Ừm.”
“Hay là do trời nóng quá?”
“Ừm.”
“Nhưng mà tối qua trời mát mẻ lắm mà…”
“Ừm.”
“…”
Bạch Hạ uể oải trả lời, đầu óc cứ để đi đâu đâu, nàng nằm bò ra trên bàn, liên tục khuấy bát cháo loãng, Tiêu Sơ thật sự không thể nhìn nổi nữa, tự mình cầm lấy bát cháo, múc một thìa thổi nguội rồi đưa tới bên miệng nàng, nàng lại chau mày, xoay mặt sang chỗ khác.
“Sao lại không ăn?”
“Ừm.”
“Không muốn ăn hay là không hợp khẩu vị của muội?”
“Ừm.”
Cuối cùng Tiêu Sơ cũng hết cách: “Hạ Hạ, rốt cuộc là muội thấy không khoẻ hay là đang có tâm sự?”
Lần này cuối cùng phản ứng của Bạch Hạ cũng có chút thay đổi, nàng khoé mắt lại, ngay cả “ừm” cũng không buồn lên tiếng…
Tiêu Sơ ngẫm nghĩ một lát rồi đặt bát xuống: “Có phải do nửa đêm hôm qua ta đã ra ngoài nên muội tức giận không? Đó là do ta đi…”.
“Muội vẫn còn chưa ngủ đủ giấc, muội đi ngủ thêm lát nữa đây. Bất kể có chuyện gì cũng đừng tới quấy rầy muội”.
Nhìn Bạch Hạ bỏ lại một câu như vậy rồi nghênh ngang bỏ đi, Tiêu Sơ ngơ ngác, quả thật y không hiểu chuyện gì đang xảy ra/
Bạch Hạ ở trong phòng suốt một ngày trời bữa trưa và bữa tối cũng ăn ít hơn hẳn so với mọi khi, ngủ dậy nàng liền dựa vào đầu giường đọc sách. Đối với ai nàng cũng tỏ ra uể oải,lạnh nhạt hờ hững, cho dù hỏi nàng cái gì hoặc nói cái gì với nàng, câu trả lời lúc nào cũng luôn là những từ ngữ vô nghĩa như “ừm ừm, hả hả”.
Ngay cả khi Chiến Phong chủ động tới tìm nàng đi tản bộ mà cũng bị nàng bực bội đuổi đi, khiến cho con sói tuyết mập ủ rũ gục đầu xuống, trông vô cùng đáng thương.
Song, còn một người đáng thương hơn cả Chiến Phong, bởi vì cả người và chăn nệm của y đều bị đuổi ra ngoài.
Lý do Bạch Hạ đưa ra là, giường quá nhỏ, chỉ muốn hưởng thụ một mình thôi.
Tiêu Sơ cúi đầu nhìn thân thể không hề có chút dấu hiệu phát tướng nào của mình, nghẹn lời.
Ngày thứ hai, Tiêu hầu gia vừa có tiền vừa có quyền liền phái người đi tìm mua một chiếc giường lớn đến mức ngay cả để đôi phu phụ gấu chó cùng năm ngủ chung cũng chẳng sợ chật, Bạch Hạ xme xong tỏ ra rất vừa ý.
Thế nhưng tối hôm đó, cả người lẫn đệm chăn của Tiêu Sơ vẫn phải ngụ tại thư phòng.
Lý do Bạch Hạ đưa ra là, giường quá to chỉ muốn hưởng thụ một mình thôi.
Tiêu Sơ ngẩng đầu nhìn trăng sang, cúi đầu bất lực.
Ngày thứ ba, Tiêu Sơ vẫn hăm hở phấn đấu, không ngừng nỗ lực, tìm mua về một chiếc giường cỡ trung bình, to hơn chiếc thứ nhất một chút, nhở hơn chiếc thứ hai một chút. Bạch Hạ vẫn tỏ ra rất hài lòng, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Lý do nàng đưa ra là, giường không to không nhỏ, vừa đủ cho một người nằm…
Tiêu Sơ khóc không ra nước mắt…
Trải qua một phen giày vò như vậy, cho dù có là người gỗ thì cũng phải biết rằng nàng đang cố ý giận dỗi, Tiêu Sơ suy đi nghĩ lại, tự vấn không biết bao nhiêu lần, hình như ngoài việc đêm hôm đó đang ngủ y liền lặng lẽ rời đi thì bản thân y quả thật không hề làm sai điều gì nữa. Nhưng năm lần bảy lượt định lên tiếng giải thích đều bị bàn tay nhỏ của Bạch Hạ gạt đi, thế là lời đã sắp ra khỏi miệng đành phải nuốt vào lại.
Quen nhau lâu vậy rồi mà Tiêu Sơ thật sự vẫn chưa từng nhìn thấy Bạch Hạ tỏ thái độ như thế này. Trước đây, cho dù thỉnh thoảng nàng cũng sẽ bực dọc,cáu kỉnh một chút, có điều chỉ một lát sau đã bình thường lại ngay, thậm chí còn chẳng cần y phải tốn công sức hay tâm tư để dỗ ngọt nàng.
Tuy từ nhỉ đã có đủ kiểu mỹ nhân vây quanh y, song thành thật mà nói thì, Tiêu Sơ đích thực không hề có chút kinh nghiệm theo đuổi nữ tử nào.
Dẫu cho y đã từng có hai mối tình, nhưng lần thứ nhất là khi còn thiếu niên non trẻ vừa gặp đã động lòng, còn lần sau thì hai người yêu thương nhau cứ tự nhiên mà đến với nhau, không cần y phải hao tâm tổn trí, vắt óc suy nghĩ để tìm cách khiến đối phương vui vẻ.
Bởi thế rõ ràng biết lần này Bạch Hạ cố ý mượn cớ nổi giận nhưng y lại có cảm giác vô cùng bất lực, không biết phải làm sao.
Song, so với việc Bạch Hạ tự dưng tỏ vẻ lạnh nhạt thì điều khiến Tiêu Sơ lo lắng thật sự chính là trong mấy ngày trời tinh thần của Bạch Hạ vẫn luôn ủ rũ uể oải, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng. Muốn tìm đại phu đến xem cho nàng thì kết quả lại phải lãnh lấy một câu: “Chẳng lẽ huynh đang cố ý khinh thường y thuật của Bạch gia muội đó hả?”, thế là y cũng đành thôi.
Phải nhỉ, người của gia tộc thần y, làm sao có thể không biết được tình trạng sức khoẻ của mình chứ?
Tiêu Sơ tự giễu mình. Từ trước đến giờ, nàng đều tự chăm sóc và bảo vệ mình rất tốt, chưa từng phải khiến y bận tâm, cang không khiến y lo lắng. Bây giờ, y muốn quan tâm đến nàng thì lại không biết bắt đầu từ đâu, cũng chỉ là việc dư thừa mà thôi/
Ngày thứ tư, cuối cùng Bạch Hạ cũng quyết định đi ra ngoài dạo, Tiêu Sơ rất đỗi vui mừng, muốn cùng đi với nàng, nhưng lại bị từ chối.
“Hạ Hạ, thế thì muội cũng phải cho ta biết muội định đi đâu chứ?”
“Muội đã nói là đi dạo loanh quanh rồi, đi tới đâu thì tính đến đó thôi! Sao muội có thể biết địa điểm cụ thể được?”
“Nhưng mà để muội đi một mình, ta không yên tâm.”
“Có gì đâu mà không yên tâm? Muội đã sống ở đây gần một năm rồi, còn sợ muội đi lạc hay sao?”
“Nhưng mà…”
Bạch Hạ nhìn Tiêu Sơ một cách khó hiểu: “Từ khi nào mà huynh trở nên dài dòng như thế hả? Chẳng qua muội chỉ đi ra ngoài dạ một vòng thôi, có phải một đi không trở lại đâu. Mắc gì cứ phải làm như là sinh ly tử biệt không bằng…”
“Không được nói lung tung!”
Tiêu Sơ bỗng dưng trầm giọng hét lên một tiếng khiến cho Bạch Hạ giật mình, vô thức mếu máo: “Huynh gào lên với muội…” Sau đó chân mày nàng lập tức dựng ngược lên: “Huynh gào lên với muội!”.
Tiêu Sơ sững người, hối hận không thôi, vội vàng kéo lấy tay nàng, định bụng nói mấy lời ôn tồn nhỏ nhẹ, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng thì nàng đã vùng vằng hất tay y ra, phẫn nộ bỏ đi.
Y muốn đuổi theo nhưng lại sợ mình không cẩn thận lỡ lời khiến nàng càng tức giận hơn. Tức quá hại thân, lỡ như suy tính không tốt, có khi nào làm cho bệnh tình của nàng nặng thêm không…
Tâm trạng ít nhiều gì cũng có liên quan trực tiếp đến bệnh tình, thế nên y không dám nói với nàng rằng y đã biết hết tất cả. Bởi vì cho dù y có thấu hiểu như thế nào đi chăng nữa, đối với nàng mà nói, quyết định như vậy ắt hẳn đã trở thành một cây dằm đâm sâu vào trong tim nàng, là một rãnh sâu hằn trong lòng nàng, phải làm sao để nhổ ra, để vượt qua mới không tạo thành chấn động nặng nề, y không biết, cũng không nắm chắc được.
Có lẽ chỉ có thể đợi đến khi y giải được độc và nàng khỏi bệnh, khi mà trải qua tất cả mọi chuyện cả hai có thể vén mây thấy mặt trời, đó mới là thời khắc thích hợp nhất để giãi bày…
Thì ra, những khi mình quá bận tâm đến một người, thật sự sẽ tiến thoái lưỡng nan, suy tính từng ly từng tí, sau đó thì chần chừ do dự, nói năng cùng hành động đều ngu ngốc hết mức.
Tiêu Sơ đứng ngập ngừng tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn nhấc chân đuổi theo, dù cho tạm thời không thể xuất hiện trước mặt trong khi nàng còn đang tức giận nhưng ít ra cũng không để cho nàng rời khỏi tầm mắt của mình.
Đáng tiếc, y vốn tưởng rằng nàng chỉ đi dạo lòng vòng quanh chợ, thế nên ngay từ đầu y đã đuổi theo nhầm hướng. Kế đó, y thật không thể ngờ tới, cái mà nàng gọi là “đi dạo loanh quanh” lại chính là sử dụng khinh công thượng thừa, cho nên dần dần hai bên càng lúc càng cách xa, sau cùng mất dấu luôn.
Tiêu hầu gia sốt ruột liền điều động toàn bộ binh lính trong thành bắt đầu tìm kiếm, khiến cho trong thành náo loạn, lòng người hoang mang. Làm quan mấy năm, cuối cùng y cũng có một lần thoả nguyện được dùng quyền thế vào việc riêng tư, làm phiền nhiễu dân chúng. Tin rằng trong một ngày không xa, những chuyện như “nổi trận lôi đình vì hồng nhan” hay “đốt lửa trên chư hầu vì nụ cười giai nhân” có lẽ sẽ xảy ra cũng không biết chừng…
Mà tất cả những cảnh tượng náo nhiệt trong thành, Bạch Hạ lại không có duyên chứng kiến, bởi lẽ nàng đã sớm vi vu ra ngoại thành từ lâu rồi.
Đối mặt với uy quyền, Tiêu Sơ chỉ đành bảo sao nghe vậy, nhưng cùng lúc đó lập tức lệnh cho đầu bếp phải vắt óc suy nghĩ, làm ra đủ loại món ăn mới mẻ phong phú, dặn dò hạ nhân đặt một chậu nước đá ở trong phòng để hạ nhiệt, còn sai cả phủ cùng nhau vật lộn với tất cả nhưng côn trùng có thể phát ra tiếng động, khắp nơi ồn ào, náo loạn, hệt như gặp phải kẻ địch lớn.
Còn bản thân y thì gần như cả ngày đều hầu hạ bên cạnh Bạch Hạ, bưng trà rót nước, ân cần chu đáo, hết kể chuyện cười, kể chuyện rồi lại pha trò, quả đúng là đa tài đa nghệ, không gì y không làm được. Đến buổi tối, Tiêu Sơ liền một tay ôm lấy nàng vào lòng cho nàng ngủ, tay kia quạt mát cho nàng gần cả một đêm.
Tiêu Sơ vốn là một người rất ôn hoà, hiện nay giờ giờ khắc khắc đều dịu dàng như nước, thái độ đối với Bạch Hạ lúc nào cũng cẩn thận chu đáo, quan tâm từng li từng tí một, quả thật hoàn toàn có thể dùng câu “nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan” để hình dung.
Song, nàng ít nhiều gì cũng có một chút thói “không biết điều”, dưới dợt tiến công ngọt ngào mà biết bao nữ nhân ao ước như thế, vậy mà Bạch Hạ lại cảm thấy vô cùng chán ngán.
Cho nên nàng bèn quyết đoán phất tay đuổi người nào đó cứ suốt ngày lẵng nhẵng theo đuôi đi chỗ khác, khiến người nọ rất đau lòng…
Thành ra người nọ ở bên ngoài suốt cả một ngày trời, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới thong thả trở về. Còn kẻ đã được yên tĩnh đúng như mong muốn lại không thể ngồi yên nổi.
“Đã tới tận canh giờ nào rồi chứ, còn không biết đường trở về à?”.
“Chẳng phải muội chê ta phiền phức, bảo ta đừng có xuất hiện trước mặt muội sao?”
“Thật ra huynh sớm đã chán muội lắm rồi chứ gì? Lúc trước chẳng qua huynh làm ra vẻ ngoan ngoãn thôi phải không?!”
Tiêu Sơ nhìn Bạch Hạ trợn mắt chống nạnh, đứng chặn ngang trước cửa phòng, y cũng chẳng bực bội mà lại mỉm cười: “Chỉ xa cách nhau có một lúc thôi mà muội đã nhớ ta rồi à?”.
“Đừng có mà giở trò cợt nhả lẻo mép ra đây với muội nhé!”
“Nữ nhân bọn muội chẳng phải thích trò này lắm sao?”
“Hừ!Vô lại!”.
“Ta còn có thể vô lại hơn một chút nữa đấy, có muốn thử không?” Nói xong không để cho Bạch Hạ lên tiếng đã tới ôm lấy nàng, hai tay giữ chặt eo nàng, thân hình vừa lay động, chỉ trong chớp mắt y đã ôm chặt nàng tựa trên chiếc trường kỷ trong phòng. Y vùi đầu vào tóc nàng, hơi thở phả lên cổ nàng, giọng nói dịu dàng mà ám muội của Tiêu Sơ như đang cười: “Hạ Hạ, hình như ngày hôm nay tinh thần muội rất tốt thì phải’.
Sự thật chứng minh, nữ nhân rất thích mấy trò vô lại này…
Bạch Hạ tức khắc yếu đuối nhũn người ra, mất hết khí thế, có điều nàng vẫn cố gắng giãy giụa, quyết tâm hỏi cho ra nhẽ: “Huynh vẫn còn chưa nói cho muội biết cả ngày hôm nay huynh đã đi đâu mà!”.
Tiêu Sơ đành phải thở dài ngồi thẳng người dậy, ôm ngang người Bạch Hạ, đặt nàng ngồi trên đùi mình rồi mới lấy từ trong ngực ra một chiếc túi gấm to bằng nửa bàn tay.
Bạch Hạ thấy tò mò, cầm lấy mở ra rồi đổ ra xem thử, bên trong đựng không dưới mười lá bùa đủ loại, nào là bùa ở chùa hoà thượng, đạo sĩ quán, am ni cô, còn có cả miếu Lạt Ma nữa chứ…
“Ta chỉ muốn tìm đại sư trụ trì đã gặp vào mấy hôm trước, không ngờ lại bị người nhà của ông ấy kéo đi cúng bái khắp các chùa chiền trong vòng một trăm dặm quanh đây.” Vẻ mặt Tiêu Sơ hiện lên vẻ kì quái, lắc đầu cảm thán: “Tục ngữ nói quả không sai ‘không phải người một nhà không đi vào một cửa’…”.
“Nhưng chẳng phải huynh không tin vào mấy thứ này sao?” Bạch Hạ nén cười, lật xem một đống bùa chú đại diện cho đủ các môn phái thờ cũng thần tiên: “Hơn nữa, cho dù huynh định theo một tín ngưỡng nào đó thì cũng chỉ có thể chọn một thôi, làm gì có ai dài tay như huynh thế này chứ?”.
“Xin thêm vài cái, nói không chừng có thể được thêm vài vị thần tiên nữa phù hộ cũng đâu phải là xấu. Nếu linh nghiệm thật, cho dù nhiều tín ngưỡng thì có sao đâu.”
“Vậy huynh cầu xin điều gì?”
“Bình an”, Tiêu Sơ bỏ hết mấy lá bùa vào lại trong cẩm nang, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Bạch Hạ: “Ta không tham lam đâu, chỉ cầu cho muội có thể mãi mãi bình an là tốt lắm rồi”.
“Huynh không cầu xin cho mình à?”
“Các vị thần tiên rất bận rộn, cầu xin nhiều quá, lỡ như khiến cho họ phải phân tán pháp lực ra, độ linh nghiệm giảm bớt thì chẳng phải càng tệ hơn sao?” Tiêu Sơ mỉm cười, sửa lại bím tóc cho Bạch Hạ: “Muội yên tâm đi, chính ta sẽ tự lo cho sự bình an của mình”.
Bạch Hạ nghiêng đầu nhìn y, nghĩ ngợi một lúc, sau đó tháo viên đá luôn đeo trên cổ xuống, bỏ chung vào trong túi rồi nắm chặt trong lòng bàn tay: “Thần tiên nhất định sẽ bảo vệ muội, huynh cứ đi làm việc của mình đi!”.
“Hạ Hạ…” Tiêu Sơ chỉ gọi một tiếng khô khốc, sau đó liền im lặng, cúi gằm mặt xuống, thở thật chậm, một lúc lâu sau y mới mở miệng, khi đó giọng nói đã lấy lại sự ấm áp ôn hoà thường ngày: “Hiện nay nhìn bên ngoài, tuy ta vẫn đang chiếm ưu thế, nhưng ta vẫn cứ cảm giác rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Tất cả những hành động của Tư Đồ Diên sau khi xuất hiện đều nằm ngoài dự tính của ta, chẳng hạn như nàng ta lại tự tay bố trí để mình chết giả, từ bỏ mọi quyền thế địa vị, cam tâm làm một bách tính bình thường chỉ có hai bàn tay trắng. Có lẽ, một chữ Tình này thật sự có thể khiến cho tính tình của con người thay đổi, nhưng dẫu cho có thay đổi như thế nào thì bản chất chung quy vẫn sẽ như vậy không thay đổi. Ngày hôm đó trong lúc cùng chơi cờ, cách đánh cờ của nàng ta vẫn cứ hiếu chiến mạnh mẽ như trước đây, thiên về lấy công làm thủ. Nhưng cũng giống như ngày xưa vậy, cho dù nắm chắc phần thắng trong tay thì nàng ta nhất định cũng sẽ giấu đi một nước cờ cuối cùng, đến thời khắc then chốt rất có thể sẽ xoay chuyển được tình thế hoặc là cùng đi đến chỗ chết”.
“Từ Giáng Thảo” có công hiệu khởi tử hồi sinh, có thể nói là tuyệt thế trân phẩm, nếu để người khác biết được nó đã xuất hiện trên đời này, ắt sẽ gây ra vô số sự tranh đoạt. Cho nên dù là trong nhiều năm chuẩn bị trước đó hay là sau này thành công lấy được nó, Bạch gia đều chỉ có thể bí mật hành sự. Bằng không, Tiêu Sơ làm sao có thể không hề biết được bất cứ chuyện gì chứ. Cũng giống như Bạch gia, tại sao lại biết được chuyện này? Trừ phi, nàng ta sớm đã bố trí tai mắt, cố ý dò la khăp nơi.
Đại Lương cùng Nhung Địch không hề qua lại với nhau, đang yên đang lành sao Tư Đồ Diên lại hao tổn nhiều công sức đôi với một Bạch gia đã quy ẩn nơi sơn lâm như vậy chứ? Trong đây, phải chăng có Lâm Nam nhúng tay vào?
Chuyện có can hệ đến “Tử Giáng Thảo” cùng sự sống chết của Bạch Hạ, nên Tiêu Sơ không còn cách nào khác phải đồng ý điều kiện của Tư Đồ Diên, bởi vì y tuyệt đối không thể để cho Bạch Hạ có chút sơ sẩy nào.
Song những điều này, y không định nói cho Bạch Hạ biết, suy cho cùng đây cũng chỉ là phỏng đoán, hà tất phải khiến nàng lo lắng thêm.
Bạch Hạ cũng chẳng có hứng thú gì với mấy thứ âm mưu này, chỉ thờ ơ hỏi một câu: “Huynh muốn đi xem thử nước cờ sau cùng của nàng ta giấu ở đâu chứ gì?”.
“Con người nàng ta rất mạnh mẽ. Dạo trước ta từng ép sát nàng ta, đã dồn nàng ta đến cực hạn, những nước cờ ta dùng để đối phó với nàng ta, có lẽ sẽ khiến nàng ta giao thuốc giải. Nhưng sợ rằng nàng ta vẫn còn con át chủ bài vẫn chưa để lộ ra, chỉ cần bất cẩn một chút thôi, rất có khả năng tạo thành cục diện không thể cứu vãn. Thật ra lần này sở dĩ ta có thể chiếm được tiên cơ, nếu suy nghĩ kỹ lại, chẳng qua là vì nàng ta có tình ý với ta, còn ta đối với nàng ta lại vô tình. Nếu không, cho dù có thắng được cũng chẳng thể nào dễ dàng như vậy”, Tiêu Sơ ngừng một lát rồi mỉm cười giễu cợt: “Bởi vậy, ván cờ này, quả thật dù ta có thắng cũng chẳng quang vinh gì cho cam.”
“Huynh và cô ta căn bản là cùng một loại người, trong bụng chỉ toàn tâm kế gian xảo. Vừa gặp nhau liền đấu tới đấu lui, không phân rõ kẻ thắng người thua, muội cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho hai người”, Bạch Hạ chỉnh lại tư thế cho thoải mái, tựa vào hõm vai Tiêu Sơ: “Bỗng dưng muội thấy có chút đồng tình với Tư Đồ Diên, nàng ta quá tự phụ, cũng quá cố chấp. Tưởng rằng tình cảm cũng giống như con diều mình nắm trong tay, có thể thoải mái giật dây, muốn thả thì thả, muốn thu lại thì thu. Thế nhưng nàng ta chưa từng nghĩ rằng, có những lúc chỉ cần thả tay, con diều kia đã chạy sang tay của người khác mất rồi”.
Tiêu Sơ bật cười.
Bạch Hạ thình lình lại cắn lên vai y một miếng: “Nói đi nói lại, đều do nam nhân vô lương tâm! Mấy người nam nhân các huynh rõ ràng sẽ không bao giờ chờ đợi, nhưng lúc nào cũng bảo sẽ chờ đợi cả đời. Còn nữ nhân bọn muội rõ ràng không đợi nổi, nhưng mỗi khi đợi lại là cả một đời người”.
“Ta sẽ đợi mà”.
“Đợi cái gì mà đợi? Miệng quạ đen!” Bạch Hạ không hề cảm động bởi lời thề nguyền của y, ngược lại còn cắn mạnh thêm một miếng nữa: “Hai chúng ta phải ở bên nhau cả đời này cả ngày lẫn đêm, huynh nói đợi là đợi muội đi chợ về sao?”.
Tiêu Sơ cười lớn: “Đúng, đúng, đúng, do ta nói sai, đáng phạt!”.
“Phạt gì đây?”
“Tuỳ nương tử định đoạt”, Tiêu Sơ vừa cắn khẽ lên vành tai Bạch Hạ, vừa nhỏ giọng dặn dò: “Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Tiêu Sơ sẽ từ Sóc Bắc đi thẳng về kinh thành. Một tháng sau muội hãy cùng với Tứ Muội khởi hành, đến đầu tháng Chín sẽ vừa vặn gặp nhau cùng ta bái thiên địa, vào động phòng, cùng nhau trải qua một đêm xuân tiêu…”.
Hơi thở Bạch Hạ bắt đầu dồn dập hỗn loạn, nàng xoay người quỳ trên đùi y, một tay ôm lấy cổ y, thở dốc thưởng thức đôi môi y, khiến người y nóng bừng lên.
Đao đã rút ra khỏi vỏ, tên đã lên dây, thuốc nổ đã đưa vào nòng đại bác, thiên binh vạn mã đã hăm hở chuẩn bị vào thành.
Vậy mà, cánh cửa thành vốn đang từ từ mở ra kia lại đóng sập lại mà chẳng hề báo trước…
Bạch Hạ nhảy phắt ra xa ba bước, y phục xộc xệch, thân thể gần như lộ ra ngoài.
Tiêu Sơ ngơ ngác, sững người ngay tại trận, đôi gò má cùng khoé mắt đều ửng hồng.
“Hôm nay không động phòng”.
“… Tại sao chứ!”.
“Bởi vì vẫn chưa bái đường.”
“…”
Tiêu Sơ cong người nằm nghiêng trên trường kỷ, khổ sở rên rỉ: “Hạ Hạ, đừng phá nữa mà, ta sẽ sinh bệnh đấy…”.
“Tranh Ngôn ngoan, đừng lo lắng. Cho dù huynh thành thái giám thật thì muội cũng vẫn có cách khiến cho huynh lại có thể nhìn thấy ngày xuân!” Bạch Hạ nhặt y phục của mình ở trên mặt đất lên, bình thản mặc lại, sao đó khom mình hôn Tiêu Sơ đang khóc không ra nước mắt một cái: “Chỉ có như vậy, trong lòng huynh mới có vướng bận, mới có thể ra roi thúc ngựa nhanh chóng trở về bên cạnh muội, huynh cố để dành đi, tranh thủ phá vỡ tất cả kỷ lục trước đó nhé!”
Trong lòng có vướng bận, làm việc quả nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, Tiêu Sơ liền lên đường ngay, Bạch Hạ mỉm cười đi ra tiễn y, nàng còn dài dòng nhờ vả Tư Đồ Diên nhất định phải chăm sóc tốt cho nam nhân của nàng, mà Tư Đồ Diên thì vẫn cứ không đếm xỉa gì tới nàng như trước…
Bạch Hạ khoan dung độ lượng tỏ ra mình không hề để bụng, rồi kéo lấy tay Tiêu Sơ dặn dò tha thiết: “Mấy cái bong bóng cá đó là do muội đặc chế, nên huynh đừng hòng mua ở giữa đường về cho đủ số. Chờ đến khi gặp nhau muội sẽ đếm lại, thiếu một cái, cho huynh làm thái giám một năm luôn”.
Tiêu Sơ: “…”.
Thấy sắc trời không còn sớm nữa, Bạch Hạ nhón chân hôn lên khoé môi Tiêu Sơ rồi thì thầm bên tai y: “Nếu như vẫn đủ số, thì muội sẽ nói cho huynh nghe một bí mật”.
Tiêu Sơ vò vò mái tóc nàng, nắn nắn chóp mũi nàng, mỉm cười nói: “Được”.