Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Chương 26 :

Ngày đăng: 15:33 19/04/20


Type: neko tama



Khi Tiêu Sơ trở về đại trướng trong doanh trại liền thấy có một người đã ngồi chờ từ lâu.



Cẩm bào đỏ đậm viền hoa văn lượn sóng màu vàng kim, trên phát quan ngọc bạch khảm một viên minh châu long nhãn, những phục sức vốn trông huênh hoang bắt mắt như vậy nhưng khi mặc ở trên người một nam tử có dáng vẻ biếng nhác, hờ hững như hắn lại vô cùng phu hợp.



Hắn nghiêng người tựa vào bàn, một tay chống cằm, một tay liên tục khẩy khẩy nắp ly trà, thấy tiếng động bèn uể oải ngước mắt lên, lại uể oải nói một câu: “Tiểu quỷ kia, còn biết đường trở về à!”.



Tiêu Sơ sững sờ, khóe mắt giật giật, sau đó mới nghiêm túc quỳ xuống hành lễ: “Vi thần không biết Thánh thượng giá lâm, không kịp nghênh đón, xin Thánh thượng xá tội!”. Y ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vi thần vì chuyện của riêng mình mà tự ý điều động đại quân, tội không thể tha, xin Thánh thượng trị tội!”.



Người nọ hừ một tiếng: “Thế rốt cuộc ta phải xá tội hay là trị tội đây?”.



“Trị.”



“Đệ quả thật có tội!” Người nọ ném ly trà xuống đất rồi thong thả đi tới: “Đứng dậy nói chuyện đi, cứ phải cúi đầu nhìn đệ mãi như vạy, ta chóng mặt lắm”.



“Tuân chỉ.”



Tiêu Sơ vén vạt áo, vừa đứng dậy liền nghe thấy một tiếng gió ập đến, y vô thức muốn tránh ra, có điều cuối cùng vẫn không động đậy, trên má liền bị đấm một phát, tuy vẫn đứng vững, nhưng gương mặt đã bị đánh lệch sang một bên, y giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng.



“Có biết vì sao ta đánh đệ không?”



“Thần...”



“Thần, thần gì chứ!” Hoàng đế Đại Sở chẳng có chút phong thái nào của một vị quân vương, hắn bát đầu nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mặt Tiêu Sơ mắng xối xả: “Đệ được lắm, chuyện lớn như vậy mà lại dám giấu chúng ta! Nếu không phải tiểu tử Mạnh Lãng kia vừa vô tình lỡ miệng nói ra, ta còn không biết đệ suýt chút nữa thì đi chầu Diêm Vương rồi đâu! Ta đã nói mà, cái thứ hàn độc kia sao lại trị mãi không khỏi, thì ra đệ đang cố ý lừa mọi người! Đệ nói xem, lỡ như đệ xui xẻo không thể cứu nổi mà đi đời nhà ma, đệ bảo cha mẹ, bảo ta, bảo muội muội của đệ, thê tử của ta phải sống sao đây?”.



Tiêu Sơ bị hắn mắng cũng chỉ có thể cười gượng, bất lực nói nhỏ: “Thần... Chẳng phải đệ đã khỏe rồi sao?...”.



Cũng may là khỏe rồi, bằng không, bây giờ ta sẽ giết chết đệ luôn, sau đó nói với cha mẹ là ta bất cẩn lỡ tay, cùng lắm thì để cho họ bóp chết thôi, còn đỡ hơn để họ biết được chân tướng sự việc mà đau lòng!”



Thấy hắn cũng nguôi giận rồi, Tiêu Sơ mới mở miệng: “Đúng rồi, vẫn còn chưa chúc mừng huynh đã sanh được thiên kim”.



Hoàng đế lập tức cười lớn, nụ cười quả thật tươi như hoa mẫu đơn: “Đệ còn chưa thấy đâu, tiểu nha đầu đó trông, ôi trời quả thật là quá... không hổ là con ta!”.



Tiêu Sơ cũng cười theo: “Muội muội vẫn khỏe chứ?”.



“Khỏe, khỏe lắm! Ăn được, uống được, ngủ được, có thể xem như đã bình thường lại rồi.” Hoàng đế hồi tưởng lại mà còn rùng mình, vỗ vỗ vai Tiêu Sơ: “Bây giờ ta mới hiểu, nữ nhân sinh con chính là chuyện đáng sợ nhất trên dời, chỉ một lần là đủ rồi. Ta thật không muốn để cho nàng ấy lại phải chịu khổ như vậy một lần nữa”.



Tiêu Sơ sửng sốt: “Nhưng người kế vị...”.



“Thì chính là ái nữ của ta, nữ hoàng tương lại của Đại Sở!”



Tiêu Sơ mỉm cười: “Cũng tốt”.



Hoàng đế ngạc nhiên liến nhìn y mấy lần: “Đệ không phản đối à?”.



“Huynh thương yêu thê tử thì có gì đâu mà đệ phải phản đối chứ?”



Hoàng đế lại bắt đầu chống nạnh cười lớn, thuận tay đấm mạnh một cái lên vai Tiêu Sơ: “Tên cổ hủ như đệ cuối cùng cũng được khai sáng rồi! Thảo nào lần này vì đệ muội mà gây ra chuyện lớn như vậy”.



Tiêu Sơ nghe xong, tức khắc thôi cười đùa, trầm giọng đáp: “Nhung Địch và các bộ lạc thảo nguyên hợp tác với Bắc Tề, hiện giờ tuy rằng trông như không hề gây bất lợi cho Đại Sở ta, nhưng, khó bảo đảm sau này thành sự rồi sẽ không chuyển sang cả ba cùng liên thủ uy hiếp Đại Sở. Cho nên lần này ta bài binh bố trận ở biên cảnh Nhung Địch và các bộ lạc thảo nguyên chủ yếu vẫn là để dọa cho chúng sợ, tiêu diệt triệt để mối hậu họa có thể xuất hiện này. Còn về trận chiến với Bắc Tề đích thực chỉ vì một người. Lần này xuất chinh cần phải đi xuyên qua thảo nguyên và Đại Lương. Các bộ lạc thảo nguyên bị quân ta kiềm chế, đã không còn hơi sức đâu quản chuyện khác. Mà theo đệ được biết, Tô gia thân thiết với Bạch gia, đã từng làm tể tướng Đại Lương vài năm, trong triều cà cả trong quân đội đều có giao tình. Đệ tin rằng họ nhất định sẽ đứng ra bảo đảm để cho quân ta thuận lợi quá cảnh”.



Y Suy nghĩ một lát rồi mới chầm chậm nói tiếp: “Đột ngột hành quân đường dài đến mấy ngàn dặm như vậy, hơn nữa lại vô cớ xuất binh, nên chỉ có thể dùng cách trọng thưởng để khích lệ tướng sĩ. Toàn bộ tài vật cần thiết đều do Tiêu gia chi ra, sẽ không sử dụng đến một hào nào trong quốc khố đâu”.



“Bây giờ tiền của Tiêu gia không phải tiền của ta sao? Mà tiền của ta còn không phải tiền của quốc khố sao?” Hoàng đế quắc mắt tỏ ra khinh thường: “Đệ lải nhải nhiều như vậy để làm gì? Lần này ta đến đây, chẳng qua chỉ để đưa cho đệ hai quả trứng gà đỏ(*) trong lễ đầy tháng của cháu gái đệ thôi, chứ đâu có phải đến hỏi đệ đánh trận như thế nào. Đệ là Quân hầu nhất phẩm, quân quyền nằm ở trong tay đệ, thích dùng thế nào thì dùng, ta không quan tâm”.



(*) Trứng gà đỏ: Trung Quốc có tục lệ biếu tặng trứng gà đỏ cho người thân, bạn bè trong những ngày vui như kết hôn, sinh con, đầy tháng... như một cách để chúc mừng  và cầu may.



Tiêu Sơ vừa kinh ngạc vừa bối rối: “Hoàng thượng...”.



“Hoàng thượng cái gì chứ!” Hắn chau mày, sắc mặt sa sầm, đôi mắt hơi híp lại sâu không thấy đáy, vị quân chủ của một nước này hiếm thấy khi nào lại nghiêm túc như vậy: “Rốt cuộc đến khi nào đệ mới thôi trưng ra cái vẻ cẩn thận dè dặt đó trước mặt ta? Ta hiểu rất rõ tính tình của đệ, cho dù trao cho đệ quyền cao chức trọng đệ cũng chẳng bao giờ nảy sinh ý định phản nghịch!”.



Trông thấy thân thể Tiêu Sơ hơi chấn động, hắn mới thở dài, giọng điệu dịu hẳn xuống: “Huống hồ gì bây giờ ta đã là người một nhà có chung dòng máu. Cho nên, Tranh Ngôn, đệ nghe đây, cả đời này, ta tin tưởng đệ cũng như tin tưởng ta”.



Hoàng đế nhún vai, chớp mắt đã chuyển sang gương mặt rạng rỡ tựa như ánh nắng xuân.



Hắn trời sinh vốn có gương mặt dễ thương như trẻ con, khi tức giận vẫn lộ ra ba phần đáng yêu, không biết đến chuyện đời, còn khi cười lên trông càng giống như một đứa trẻ hồn nhiên nhất, khiến cho bất kỳ ai cũng vô thức bỏ đi sự đề phòng.



Dựa theo cách nói của đương kim Hoàng hậu nương nương thì chính là: “Làm Hoàng thượng như vậy, chẳng những không bị gian thần hại chết mà còn diệt được không ít gian thần, tất cả đều nhờ vào gương mặt hôn quân này đây...”.



“Hơn nữa, cái gì gọi là vô cớ xuất binh chứ?” Khuôn mặt Hoàng đế tươi như hoa: “Thê tử của Quân hầu Đại Sở, con dâu của Quốc trượng Đại Sở, đệ muội của Hoàng đế Đại Sở, tẩu tẩu của Hoàng hậu Đại Sở đã bị người ta bắt đi, chỉ dựa vào cái này, lẽ nào còn chưa đủ để khiến cho nam nhi Đại Sở ta phẫn nộ đi liều mạng hay sao?”.



Tiêu Sơ hơi ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Quả là diệu kế”.



Thế là ngày hôm sau, trong nghi lễ tuyên thệ trước khi xuất quân, Hoàng đế oai phong lẫm liệt đứng trên đài cao: “Các tướng sĩ, phu nhân của nguyên soái chúng ta bị tên tiểu tử Bắc Tề kia bắt cóc rồi, chúng ta phải làm sao đây?”.



Năm vạn tráng sĩ anh dũng nhiệt huyết vừa nghe thấy, như vậy mà cũng được à?!



Ngay lập tức liền vang lên tiếng gào thét rung chuyển đất trời: “Phải cướp về!!”.
(*) Diễn tả sự thay đổi nhanh, chóng vánh.



Tuy sinh hơi sơm, nhưng tiếng khóc của bé con rất vang, chứng tỏ bé rất khỏe mạnh.



Ở bên ngoài phòng sinh, Tiêu Sơ lo đến thắt ruột. Khi gần như định đốt lửa tự thiêu tới nơi thì nhìn thấu nhạc mẫu đi ra, còn ôm một bé con hồng hồng, làn da nhăn nhúm, há to khuôn miệng, vẫn chưa mọc răng, mếu máo gào khóc, y bất giác nghẹn ngào không nói nên lời, hết nhìn trái rồi nhìn phải, cười ngây ngô một lúc lâu, sau đó mới rơm rớm nước mắt ngẩng đầu nói: “Con trai con lớn lên chắc sẽ không xấu như vậy chứ?”.



Nhạc mẫu nổi trận lôi đình.



Chính câu nói này đã phán định cuộc sống bi thảm sau này của Tiêu Sơ...



Trong khi Bạch Hạ ở cữ, Tiêu Sơ không được vào phòng, có điều y cũng không rảnh rỗi, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Bởi vì tròn một tháng qua, gần như chẳng có lúc nào y tỉnh táo cả.



Tuy Tiêu Sơ có tử lượng ngàn chén không say, nhưng cũng khó lòng địch nổi sức công phá của ngàn người trong một đại gia tộc cùng nhau đoàn kết một lòng, huống hổ bởi vì trước đó y từng đe dọa đốt trụi sào huyệt của người ta, cho nên chỉ cần nhìn thấy người họ Bạch, y liền bất giác thấp bé đi ba phần.



Bởi vậy cho dù ai tới kính rượu, y cũng đều chỉ có thể tỏ ra khí khái nói một câu: “Ta uống cạn, huynh tùy ý”, nhưng thực ra trong lòng thì khổ không nói sao cho hết...



Thỉnh thoảng vào những lúc không phải say tí bỉ, nôn thốc nôn tháo, Tiêu Sơ bèn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, hai hàng nước mắt chảy dài, y cảm thấy chỉ trong một tháng nay, y chẳng những đã uống hết phần rượu cho cả một đời mà ngay cả tám đời sau y đều đã giải quyết luôn rồi...



Nói tóm lại, gặp phải cảnh ngộ pha lẫn máu và nước mắt này khiến Tiêu Sơ hiểu được một chân lý...



Có chọc trời chọc đất, cũng không được chọc người bên nhà vợ!



Nhưng, so với tộc trưởng Bạch gia, cũng chính là nhạc phụ của Tiêu Sơ, thái độ ngaofi mặt của những người khác thật sự đều rất vui vẻ, hòa nhã.



Hiện giờ, cuối cùng thì Tiêu Sơ cũng hoàn toàn hiểu được thâm ý chất chứa trong ánh mắt của phụ thân mỗi lẫn người nhìn Hoàng thượng...



Chỉ có diệt trừ được thì mới thấy vui...



Có lẽ sát khí do cha tỏa ra quá mức ghê gớm, khiến ngay cả một người chưa từng bước ra khỏi phòng nửa bước như Bạch Hạ cũng cảm nhận được.



Ngày rời khỏi Mai Lĩnh, Tiêu Sơ bị nhạc phụ gọi vào trong thư phòng, từ khi mặt trời lên cho đến khi mặt trời hơi ngả bóng về phía tây vẫn chưa thấy đi ra.



Bạch Hạ một mực cho rằng, tướng công nhà mình đã bị cha độc chết, sau đó dùng Hóa Thi Tan khiến cho thi thể y trở thành một vũng nước, cuối cùng bốc hơi hoàn toàn khỏi thế gian này...



Năm vị ca ca đều nhất trí mà an ủi muội muội, điều này tuyệt đối không thể xảy ra được, lý do rất đơn giản là nếu giết người thì phải ngồi tù, nên cho dù có giết cũng không thể ra tay trong địa bàn của mình được...



Tô Tử Chiêu lại tỏ ra chẳng hề quan tâm tới ự sống chết của Tiêu Sơ, chỉ đùa nghịch với bé con xinh xắn đáng yêu mình ôm trong lòng, mỉm cười ấm áp.



Đến khi mặt trời lặn, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra. Tiêu Sơ sải bước đi ra, nhạc phụ chắp tay sau lưng đứng ở phía sau y, vẻ mặt khó đoán.



Bây giờ đang đúng vào tháng Tư, hoa trên núi nở rộ.



Khuôn mặt Tiêu Sơ hướng về ánh tà dương, y đứng dưới dan hoa đỗ quyên, vươn tay phải về vía Bạch Hạ, đôi mắt y phản chiếu ráng chiều, lấp lánh muôn vạn sắc màu. Y mỉm cười, nhẹ nhàng nói với nàng giống hệ như trước đây: “Hạ hạ, chúng ta về nhà thôi”.



Bạch Hạ đón lấy con trai được bọc trong tã, từ từ từng bước đi tới trước mặt y, đặt tay mình vào lòng bàn tay y, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền xinh đẹp: “Chúng ta cùng đi thôi”.



“Ừm, cùng đi.”



Mùa thu ba năm sau. Bắc Tề đổi chủ, Cửu hoàng tử Lâm Nam đăng cơ làm Hoàng đế. Mùa đông năm đó, Tam vương gia Lâm Quân qua đời.



Ngày đi quan, tất cả cac Phong Hỏa Đài (*) trong biên cảnh Bắc Tề đều được đốt lên, lửa bốc ngùn ngụt, khói bay lên cuồn cuộn, kéo dài cả ngàn dặm.



(*) Thời cổ đại người ta thường xây các đài cao dùng để đốt lửa truyền tin mỗi khi có giặc xâm lấn.



Tân Đế mặc một bộ tang phục chống tay lên quan tài, sắc mặt thâm trầm.



Chỉ thầm nói một câu trong lòng: “Ta đốt lửa Phong Hỏa Đài để tiễn đưa Hoàng huynh và các vong hồn của mười vạn binh sĩ kia.



Cho nên Bạch Tiểu Hà, trước kia ta từng hứa vì nàng đốt lửa ngàn dặm trêu chư hầu, nhưng nay thân là vua của một nước, ta không làm được. Thật ra, ta muốn dâng tặng cả giang sơn này để cho nàng vui, nhưng, nàng lại chẳng thèm đến...”.



Cùng lúc đó, trong phủ Quân hầu của nước Sở, tuyết cũng đang tung bay trên bầu trời, tuyết trắng khoác lên một lớp áo bạc cho tất cả vạn vật.



Khi Tiêu hầu gia sửa sang lại phần tóc mai cho Tiêu phu nhân, y dường như bâng quơ hỏi một câu: “Hạ Hạ, Dược Đỉnh là gì vậy?”.



“Đó là một cách luyện thuốc rất độc ác của Miêu Cương, nói một cách đơn giản thì chính là dùng máu của một người để nuôi dưỡng một loại dược thảo nào đó. Trong thời gian đó vô cùng tàn nhẫn đau đớn, đến khi thuốc hoàn thành, người đó cũng như đèn dầu sắp cạn, sẽ chết rất nhanh”, Bạch Hạ nói xong, cảm thấy hơi khó hiểu bèn hỏi: “Sao đang yên lành đột nhiên phu quân lại nhắc tới cái này?”.



Tiêu Sơ trầm mặc một lát rồi mới lạnh nhạt đáp: “Không có gì đâu, hai ngày trước ta đọc được ở trong sách, thấy hiếu kỳ nên hỏi thôi”.



Bạch Hạ ngẩng đầu nhìn y đang cụp mắt, nàng ngẫm nghĩ rồi như bừng tỉnh. Chuyện này, thật ra thiếp sớm đã ngầm hiểu rồi, chẳng qua cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể làm sáng tỏ.



Thầm thở dài, Bạch Hạ đứng dậy, nắm lấy tay Tiêu Sơ đi tới trước cửa, nhìn bé con nhỏ nhắn đang chơi đùa trong tuyết: “Tranh Ngôn, chúng ta có thể sống tiếp thật không dễ dàng gì, cho nên nhất định phải sống cho thật tốt”.



Tiêu Sơ nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng mỉm cười, ôm nàng đi vào trong vườn, cả hai cùng nương tựa vào nhau, không hề che dù.



Rất nhanh, mái tóc đen đã phủ đầy tuyết.



Cứ như vậy, cho đến khi trắng đầu.