Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Chương 28 :

Ngày đăng: 15:33 19/04/20


Type: yenxitrum89



1.



Mẹ nuôi của ta là tú bà, nghĩa phụ là một nam tử văn nhã, còn cả một đám thúc thúc, dì, bá bá, thẩm thẩm, ca ca, tỷ tỷ muốn vì sự nghiệp thanh lâu mà cúc cung tận tụy đến chết không thôi.



Trọng phụ (*) lúc nào cũng mắng ta không có phong thái điềm tĩnh, đối với chuyện này, ta chỉ có thể lấy làm tiếc chứ chẳng thể làm gì được. Ta nghĩ, nỗi khổ của ta chỉ có mỗi Tuế Tuế và Nguyệt Nguyệt hiểu được thôi.



(*) Trọng phụ: Cách gọi tôn trọng của Đế vương với trọng thần Tể tướng trong triều.



Hai người này chính là nghĩa đệ và nghĩa muội của ta, là cặp sinh đôi long phụng của mẹ nuôi và nghĩa phụ, nhỏ hơn ta hai tuổi. Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ có duy nhất, à không duy nhị hai người này là bằng hữu.



So với ta mà nói, có lẽ họ lại càng cảm nhận được sự khó khăn và gian khổ khi phải sinh sống trong một hoàn cảnh như thế này.



Ba chúng ta cùng tay nắm tay, vai kề vai, cuối cùng cũng có thể trở thành những thanh niên tốt, không những tâm hồn trong sáng mà còn có ích cho đất nước, quả thực quá là đáng quý, chỉ có thể nói là ông trời có mắt.



Ta là Hoàng đế, Tuế Tuế là thống lĩnh cấm vệ quân của ta, còn Nguyệt Nguyệt là hoàng hậu tương lai ta sẽ rước về.



2.



Thật ra đến bây giờ ta vẫn không thể hiểu được, một người có tính cách ôn hòa như Tuế Tuế, sao có thể trở thành lão đại, có thể khiến cho mười vạn cấm vệ quân kinh thành một lòng ủng hộ, nhất nhất phục tùng được chứ nhỉ?



Tuế Tuế chính là nhũ danh của y, y đương nhiên có họ và tên đàng hoàng, có điều chúng ta đều đã quen gọi y như vậy rồi, nhất là mẹ nuôi, còn thích thêm một chữ “Tiểu” nữa ở phía trước, lúc nào cũng gọi “Tiểu Tuế Tuế”, “Tiểu Tuế Tuế”, đến ngay cả một người có năng lực chống chọi siêu quần như ta đây mà còn cảm thấy ngứa ngáy hết cả da đầu. Thế mà người đã tròn mười tám tuổi bị gọi thế mà lại chẳng hề để bụng chút nào, vẫn có thể mỉm cười trả lời.



Nghĩ kỹ lại thì, quen biết y cả mười bảy năm trời, ta thật sự vẫn chưa nhìn thấy y nổi giận với ai bao giờ, lúc nào cũng ôn hòa, tao nhã. Cho dù Nguyệt Nguyệt có sinh sự vô cớ như thế nào, trêu đùa ức hiếp y như thế nào, y cũng đều tỏ ra vui vẻ chịu đựng, cùng lắm thì chỉ nhíu mày, thở dài mà thôi, hệt như dáng vẻ vừa bất lực vừa yêu thương của một vị trưởng bối đối với một vãn bối nghịch ngợm.



Ta tin rằng, nếu không phải y là một tên thích chịu ngược đãi thì là do kiếp trước y đã nợ người muội muội này quá nhiều.



Ài, ta lại bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ rồi, nếu như để Trọng phụ biết được trong đầu ta có những suy nghĩ trời đánh như thế này, sợ rằng ta sẽ lại phải chịu một trận giáo huấn tơi bời đấy.



Nói đến Trọng phụ, ta lại không kìm được sự ghen tị với nha đầu Nguyệt Nguyệt.



Trong những người mà ta quen, Trọng phụ là người bình thường nhất, thực ra thì, có chút bình thường quá mức. Nghiêm túc đứng đắn hệt như là một thanh sắt vậy, tựa như cả đời này ông ấy cũng sẽ chẳng bao giờ đi sai một bước nào hay làm ra một nửa chuyện gì vượt quá khuôn phép. Ta thật hoài nghi, rốt cuộc làm sao ông ấy có thể quen biết, thân nhau rồi duy trì mối giao tình hơn mười năm với một đám người kỳ lạ luôn lấy sự bất bình thường làm tôn chỉ sống như vậy.



Trong ấn tượng của ta, Trọng phụ rất ít cười, cho dù đôi lúc có mỉm cười thì đa phần là làm bộ ngoài mặt, ứng phó cho có lệ với các đồng liêu (*) mà thôi. Chỉ có những lúc nhìn thấy Nguyệt Nguyệt, ông mới để lộ ra nụ cười chân thật, vậy nên khiến ta lúc nhỏ ganh tị không biết bao nhiêu lần.



(*) Đồng liêu: Những người cùng làm quan trong triều.



Bất kể Nguyệt Nguyệt có gây chuyện phá phách, coi trời bằng vung như thế nào đi chăng nữa, thậm chí có một lần còn suýt chút nữa dùng thuốc nổ phá tan gần một nửa hoàng cung, Trọng phụ đều cười trừ cho qua chuyện. Ta nghĩ, dù có bị Nguyệt Nguyệt nhổ sạch từng cọng râu một, ông ấy cũng có thể vừa cười vừa khen “nhổ hay lắm, nhổ giỏi lắm!” ấy chứ.



Ta và Tuế Tuế là hai đứa trẻ đáng thương lúc nào cũng phải sống trong những đòi hỏi khắt khe, bình thường vào những lúc như vậy, chúng ta chỉ biết ngồi xổm ở bên góc tường vừa chảy nước miếng vừa vẽ vòng tròn. Có điều so với ta vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tị, vừa hận thì Tuế Tuế lại tỏ ra rất ôn hòa, dù sao đi nữa trong mắt y, chỉ cần muội muội vui vẻ thì vạn sự tốt lành, còn bản thân y thế nào cũng được.



3.



Phụ mẫu ta mất rất sớm, chỉ để lại duy nhất một đứa con độc đinh là ta trên đời này. Các huynh đệ tỷ muội của phụ thân ta, người thì chết, người thì đi lưu đày, từ lâu đã không còn tông tích tại kinh thành nữa. Còn về mẫu thân, nghe nói người là một cô nhi.



Vậy nên, ta thật sự hoàn toàn là một người cô độc lẻ loi. Để tránh cho ta mắc phải đủ các chứng bệnh tâm lý của trẻ nhỏ, từ lúc ta ba tuổi, Tuế Tuế và Nguyệt Nguyệt đã bắt đầu thường vào cung chơi với ta, đến lúc bảy tuổi bèn dứt khoát để cho họ ở lại trong cung làm thư đồng của ta luôn.



Tuy họ đến với thế gian này chỉ cách nhau có một khoảng thời gian ngắn, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.



Mỗi lần nhìn thấy Nguyệt Nguyệt tính nóng như lửa chống nạnh dạy bảo Tuế Tuế ôn hòa như nước, ta đều không kiềm chế được cảm thán thần sáng thế thật sự quá thần kỳ.



Tuế Tuế trời sinh là một người có khiếu học hành, Nguyệt Nguyệt thì ngược lại. Thế là mỗi lần lão thái phó lên lớp, Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng bị phạt, có điều toàn do Tuế Tuế kiên quyết chịu thay. Cho nên về sau, lão thái phó vừa không nhẫn tâm thấy đệ tử tâm đắc của mình bị phạt roi, vừa không cam tâm để đệ tử quậy phá nhất nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ông dằn vặt đến mức đầu tóc bạc vốn đã không nhiều nhặn gì nay lại còn bị rụng lả tả, cực kỳ thê lương.



Trọng phụ cuối cùng cũng không thể để yên được nữa, bèn cho Nguyệt Nguyệt ngừng ngay việc gây họa ở thư phòng mà mang máu bạo lực dồi dào đó đi học võ công cùng các cao thủ đại nội.



Rốt cuộc, Tuế Tuế sợ muội muội không chịu khổ được, lại sợ lỡ muội muội phạm sai lầm không có ai chịu phạt thay, bèn tuyết định nửa ngày đọc sách, nửa ngày luyện võ. Mấy năm qua đi, không ngờ lại vô tình trở thành văn võ song toàn.



Trọng phụ yêu thích nhân tài, bèn dắt y theo bên cạnh, tự mình truyền thụ binh pháp cùng đạo trị quân, dần dà, lại tạo ra được một thống lĩnh cấm vệ quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử.



Trong khoảng thời gian này, Nguyệt Nguyệt đương nhiên cũng không rảnh rỗi, sau khi xưng bá hoàng cung, cảm thấy vẫn chưa đã nàng bèn đi làm đầu sỏ một môn phái phi pháp trong giang hồ để chơi cho vui. Theo ta thấy thì tôn chỉ sống của nàng ngoài “rảnh rỗi sinh sự” thì chẳng còn gì khác. Bởi vì cả cuộc đời này của nàng không cầu tiền tài cũng không cầu có ý trung nhân, việc duy nhất phải làm là ăn no rửng mỡ đi giết thời gian.



Thân là con gái bảo bối của cặp phu phụ giàu có nhất thiên hạ, mũi tên mà Nguyệt Nguyệt dùng để bắn người đều được đúc bằng vàng ròng. Thân là thê tử tương lai của Hoàng đế, người có quyền thế nhất thiên hạ, từ nhỏ Nguyệt Nguyệt đã hiểu được ngoài ta ra, những tên nam nhân khác chỉ là phù du nơi chân trời, ngay cả liếc mắt cũng thấy tốn thời gian.



Được rồi, ta nói sai, trong những tên nam nhân khác đó tất nhiên không bao gồm phụ thân của nàng, tức là nghĩa phụ của ta.



4.



Ta thật không hiểu lắm, tại sao ta lại gọi mẹ nuôi là mẹ nuôi, nghĩa phụ là nghĩa phụ mà không phải gọi mẹ nuôi là nghĩa mẫu, nghĩa phụ là cha nuôi? Tuy nhiên ta cũng không định làm sáng tỏ câu hỏi này, dù sao đi chăng nữa, bất luận ta gọi là nghĩa phụ hay cha nuôi, vị nam tử văn nhã kia cũng đều cực kỳ không ưa gì ta.


Tuy rằng phong thái rất chín chắn điềm tĩnh, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn một chút nét trẻ con khó mà che giấu được, loáng thoáng còn có thể thấy được hình bóng của đứa trẻ năm đó ôm lấy bắp đùi của ta, dùng hết sức kéo về phía mình.



Còn trẻ như vậy mà được làm thống lĩnh cấm quân đã là tiền lệ chưa từng có trong lịch sử, nếu còn làm thống soái ba quân thì chỉ sợ rằng sẽ khiến cho cằm của biết bao nhiêu người rơi vỡ đây.



Ta bước đến trước một cây trúc, khoanh tay dựa vào nó. Thân trúc bị ta uốn cong, bèn búng lên lại, thân thể ta liền cứ thế lắc lư theo mỗi lần nó cong vào lại rồi duỗi ra.



Cho dù ở trước mặt ta, y có muốn tuân thủ những lễ nghi nào đi chăng nữa thì ta vẫn bỏ đi tất cả sự đề phòng, cứ làm một vị huynh trưởng cà lơ phất phơ, không nghiêm chỉnh như vậy.



“Đệ cũng đã nói rồi còn gì, trên chiến trường bất kỳ biến cố gì cũng có thể xảy ra, ta làm sao có thể để cho đệ mạo hiểm thay mình? Lỡ như đệ có chuyện gì bất trắc, đừng nói đến phản ứng của mẹ nuôi và nghĩa phụ, chỉ mình nha đầu Nguyệt Nguyệt cũng đủ để nuốt sống ta, ngay cả mẩu xương vụn cũng không chịu nhổ ra ấy chứ.”



“Hưởng bổng lộc của vua, phải giúp vua phân ưu. Là một thần tử, vốn nên vì quốc gia mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi…”



Ta thở dài, cắt ngang lời y: “Đệ mà còn nói với ta những lời vô nghĩa này thì ta không rảnh mà tiếp ngươi đâu nhé. Nghĩa phụ vừa nãy đã chịu nói ra mấy con đường chạy thương bí mật để ta vận chuyển binh lực, ta còn đang vội trở về thương nghị với chư vị tướng quân đây này”.



Tuế Tuế ngừng một chút, y vẫn luôn cúi đầu, lúc này bỗng dưng ngẩng lên, dáng người cao thẳng tựa như cây tùng, cây bách, trên gương mặt đã bớt đi vài phần dè dặt, kính cẩn, thay vào đó là sự ngạo nghễ thách thức mà chỉ có ở trước mặt ta thỉnh thoảng y mới để lộ ra: 



“Nếu người ngự giá thân chinh, chúng tướng sĩ sẽ mang tâm lý chỉ mong không xảy ra sơ sót gì chứ không mong lập được chiến công, chỉ mong tạm thời đánh lui quân địch chứ không mong đánh cho chúng hoàn toàn tan tác. Giặc Nhung Địch lần này xâm phạm nước ta, tuy rằng là hành động đã dày công trù tính nhiều năm quyết không thắng không lui binh, nhưng, thần chắc chắn có thể tiêu diệt quân chủ lực của chúng, cướp quốc thổ của chúng, vĩnh viễn trừ đi mối họa chiến tranh cho vùng Tây Bắc nước ta, giúp cho bá tánh tại vùng biên cương có thể an cư lạc nghiệp ít nhất trong ba mươi năm.



Trong quân doanh đa số là bộ hạ cũ của Ngụy bá bá, mà thần lại là đệ tử chân truyền của người, họ nhất định sẽ tận lực tương trợ. Trong trận chiến lần này, chúng ta có thể nhân cơ hội huy động hết sức mạnh của cả nước, mở rộng chiến tuyến hơn, như vậy cùng với việc giành được thắng lợi, thần cũng có thể giúp Hoàng thượng tuyển chọn nhân tài. Ngoài ra, có Hoàng thượng trấn thủ trong Kinh thành, công việc hậu cần, tiếp viện mới có được sự bảo đảm lớn nhất, giảm bớt được nỗi lo về sau của các tướng sĩ nơi sa trường. Thần tin rằng qua trận chiến này, trong triều chắc chắn sẽ không còn ai dám xem nhẹ Hoàng thượng nữa!”.



Những lời này, vang dội mà mạnh mẽ. Đây mới là vị thống lĩnh trẻ tuổi sẽ khiến cho mười vạn binh sĩ tinh nhuệ nhất nước trong quân đội hết lòng ủng hộ.



Trong lòng ta thật sự bị rung động, yên lặng một lúc lâu, sau cùng y đứng thẳng người dậy.



“Xem ra đệ đã bàn bạc với Trọng phụ cả rồi mới đi tìm ta.”



“Thần đã cùng Ngụy bá bá cân nhắc toàn bộ kế hoạch rồi.”



“Nói như vậy, ta không đồng ý cũng không được rồi nhỉ?”



Tuế Tuế nghiêm mặt, nén cười: “Sợ là không được rồi”.



Ta hừ lên một tiếng: “Đệ phải biết là ta đã chờ mong được dùng đao thật, thương thật xông pha chiến trường giết giặc bao nhiêu năm rồi không?”.



Y ngước mắt nhìn ta: “Cho dù Hoàng thượng có xuất chinh, thì nhất định cũng chẳng thể nào đụng đến bất kỳ đao thương nào được đâu”.



Ta buồn nẫu ruột.



Chắc hẳn là y muốn an ủi ta, thế nên mới thành khẩn kiến nghị: “Nếu như Hoàng thượng thật sự cảm thấy ngứa tay thì có thể đi tìm Nguyệt Nguyệt”.



Ta xua tay lia lịa: “Ta chỉ ngứa tay thôi, đâu phải ngứa da!”.



Cười nói mấy câu, ta lại hỏi: “Nắm chắc mấy phần thắng?”.



“Bảy phần. Còn lại thì phải dựa vào ý trời.”



“Thế thì đệ và ta sẽ cùng hợp lực, hãy để cho ông trời cũng đứng về phía chúng ta!”



Tuế Tuế chầm chậm gật đầu, rồi cùng ta đập tay lập lời thề. Y cười, rất hiếm khi bắt gặp được nụ cười rạng rỡ như vậy trên khuôn mặt y.



Ta không biết, đây là do cuối cùng y cũng đã thực hiện được ước vọng chinh chiến xa trường, bảo vệ đất nước cùng bách tính. Hay là chỉ đơn thuần vì y có thể khiến cho người nam nhân mà muội muội y yêu tránh xa khỏi hiểm cảnh được tạo thành từ máu và lửa kia nữa.



12.



Ngày đại quân xuất phát, bầu trời quang đãng ngàn dặm.



Ta tự tay dìu Tuế Tuế trong bộ bạch bào bạch giáp lên trên lưng ngựa, khẽ nói với y: “Ngày đệ khải hoàn cũng là lúc trở thành đại cữu tử của ta”.



Y sững sờ, sau đó nhẹ nhàng đấm một quyền lên hõm vai ta: “Chứng ngứa tay của huynh đến khi đệ về sẽ trị sau”.



“Đến khi đó, chúng ta nhất định phải uống say một trận cho ra trò.”



“Đánh một trận nữa chứ!”



Y cười sảng khoái rồi thúc ngựa.



Mũi kiếm chỉ đến đâu, ai dám bất tuân. Thét lên một tiếng khiến ba quân tan tác, nam nhi là phải như vậy.



Lá cờ soái thêu chữ “Tiêu” thật lớn dần dần biến mất khỏi tầm mắt ta, khi ta nhìn thấy lại, đã là mùa đông của hai năm sau.